Có Hạ Cúc ngồi cạnh nên cô cũng vui vẻ hơn hẳn, chỉ là không khí xung quanh khiến cô hơi ngột ngạt mà thôi.
-“ Hạ Cúc! chắc có lẽ mình nên đi về...”
-“ Như Hoa, hay chúng ta ra ngoài một chút đi...???”
-“ Được đó!!!”
bên ngoài những cơn gió mùa thu nhè nhẹ phảng phất, trong khuân viên của nhà hàng còn để hẳn một hàng ghế xích đu, hai cô gái vui vẻ kéo nhau ngồi lại đó.
-“ Như Hoa??? cậu ổn không???”
-“ Sao lại hỏi mình câu đó kia chứ??? cậu bị sao thế?”
-“ Cô gái bên cạnh Hàn Tổng đó là Nhược Hằng mà cậu kể đó sao?”
-“ Ừm!!! nhưng cậu đừng lo mình đã chôn vùi tình cảm đó rồi, mình không sao đâu!!!”
-“ Hàn Tổng thật sự không nhớ ra cậu hay sao? biết đâu anh ấy cũng thích cậu???”
-“ Ai da bạn của tôi ơi??? làm sao có chuyện đó được người anh ấy yêu là Nhược Hằng kia mà. Là mình đơn phương thôi dù rằng thích Hàn Đăng là thật nhưng mình biết dừng ở đâu mà.”
vừa hay Nhược Hằng từ nhà vệ sinh đi ra thấy Hạ Cúc và cô ngồi ngoài xích đu nên cô ta tiến lại gần, dù không nghe được toàn bộ câu chuyện nhưng cô ta lại biết được chuyện cô đã thầm thích anh từ lâu.
-“ Thì ra là vậy, mình phải tiến hành kế hoạch sớm hơn mới được. Mày thích Hàn Đăng sao??? đừng có mơ....”
Bên trong, Kiều Nhất Trung để ý xung quanh không thấy bóng dáng Hạ Cúc nên anh ta bất giác lo lắng, rồi tự mình đi kiếm cô ấy. Ra ngoài khuân viên thấy hai cô gái đang cười đùa vui vẻ, nhưng điều anh ta chú ý là nụ cười của Hạ Cúc. Nụ cười ấy khiến anh ta mê đắm “ Cười đẹp vậy sao???”
Cô quay ra thì thấy Giám đốc Kiều đang đứng sừng sững ở đó nên ra hiệu cho Hạ Cúc.
-“ Có người đi tìm bạn gái kìa!!!”
Hạ Cúc ngại ngùng mặt đỏ ửng lên khi thấy Kiều Nhất Trung tiến lại gần về phía cô ấy.
-“ Giám đốc Kiều!!! nhờ anh chuyển lời với mọi người là tôi xin phép về trước nhé!”
-“ Còn sớm mà!!!”
-“ Nhưng tôi phải về rồi!!! thôi không làm phiền hai người nữa tôi đi trước nhé!!!”
-“ Cậu tự về được không đó!???”
-“ Được mà!!! Giám đốc Kiều này, lát nữa nhờ anh đưa Hạ Cúc về cẩn thận nhé!”
-“ Được rồi!!! thư kí Hoàng về cẩn thận!”
Tạm biệt cô xong xuôi Hạ Cúc quay ra thì chạm ngay ánh mắt của Kiều Nhất Trung đang nhìn cô ấy chằm chằm.
-“ Kiều Tổng??? sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
-“ Em chưa xin phép tôi mà đã tự ý rồi sao???”
-“ Tôi đi cùng Như Hoa một chút thôi mà!!!”
-“ Từ lần sau phải nói với tôi một tiếng, có biết là tôi lo lắm không???”
-“ Sao lại lo kia chứ?”
-“ Hỏi nhiều quá!!! vào trong đi ở ngoài này lâu không tốt!!!”
-“ Hay chúng ta về được không?”
-“ Tại sao???”
-“ Tôi không quen ở đó!!!”
-“ Được!!! chiều ý em.”
nói xong Kiều Nhất Trung gọi tài xế lái xe ra trước sảnh, bỗng gió nổi to hơn, có vẻ như trời sắp mưa rồi. Kiều Nhất Trung đang định mở cửa xe cho Hạ Cúc bước lên thì chiếc ô dù trang trí phía sau lưng anh đổ ập xuống, Hạ Cúc thấy thế liền chạy lại chắn cho anh ta. Kết quả là cô ấy bị cột sắt của chiếc dù đập mạnh vào phần bả vai. Hạ Cúc đau đớn nhăn mặt nhưng vẫn không quên hỏi han Kiều Nhất Trung.
-“ Giám đốc Kiều? anh không sao chứ???”
-“ Tôi không sao, hình như em bị thương rồi!!! để tôi đưa em đến bệnh viện...”
-“ Không....”
chưa kịp nói hết câu thì Kiều Nhất Trung đã bế bổng cô ấy lên rồi ngồi vào trong xe. Chiếc xe cứ thế đi thẳng tới bệnh viện.
-“ Tôi không sao mà!!”
-“ Yên lặng đi...”
chưa bao giờ Hạ Cúc thấy Kiều Nhất Trung lo lắng như vậy, cử chỉ sốt sắng của anh ta khiến Hạ Cúc bất chợt vui trong lòng. Sau khi được bác sĩ thăm khám thì cũng may là không ảnh hưởng quá nhiều chỉ là bị bầm tím nhưng hàng ngày cần phải bôi thuốc để làm tan vết bầm.
Về đến Kiều Gia, Kiều Nhất Trung vẫn bế Hạ Cúc lên tận phòng.
-“ Kiều tổng à!!! tôi bị thương ở vai chứ có phải ở chân đâu???”
thấy Kiều Nhất Trung im lặng nên Hạ Cúc không dám nói thêm điều gì nữa, tưởng làm anh ta giận nên Hạ Cúc hơi lúng túng..
-“ Giám đốc Kiều? tôi... tôi xin lỗi...”
-“ Sao lại xin lỗi??? người xin lỗi nên là tôi mới phải, sao em lại ngốc như thế???”
-“ Vì tôi không muốn anh bị thương....”
nghe đến đây tim của Kiều Nhất Trung như tan chảy.
-“ Cởi ra đi để tôi bôi thuốc cho em!!!”
-“ Tôi... tôi tự làm được!”
-“ Ngại sao??? trên người em còn gì mà tôi chưa từng thấy hả???”
nghe Kiều Nhất Trung hỏi mà mặt Hạ Cúc bắt đầu đỏ bừng lên, dù rất ngại nhưng Hạ Cúc không thể làm khác được, cô ấy từ từ cởi một bên vai của chiếc váy. Vết thương lộ ra một vệt bầm tím, Kiều Nhất Trung xót xa nhìn vào đó, anh ta bắt đầu thoa thuốc cho Hạ Cúc nhưng ta nghề còn vụng về.
-“ Á.... anh nhẹ tay một chút được không???”
-“ Đau lắm hả???”
-“ Tại anh thoa hơi mạnh đó!!!!”
lời trách móc của Hạ Cúc thật đáng yêu, Hạ Cúc vén nhẹ tóc sang một bên để lộ một bên cổ trắng ngần, một tay giữ tóc một tay giữ một bên phần ngực để tránh bị lộ. Trông bộ dạng của Hạ Cúc lúc này thật quyến rũ khiến Kiều Nhất Trung khó mà tập chung được. Đột nhiên, Kiều Nhất Trung hôn nhẹ vào vành tai khiến Hạ Cúc giật mình.
-“ Anh làm gì thế???”
-“ Em là đang muốn quyến rũ tôi hay sao????”