Hạ Cúc nhìn cô đôi mắt dần ẫng lệ, dù cố không khóc nữa nhưng Hạ Cúc vẫn không thể kìm nén nổi cô ấy vừa khóc vừa nói:
-“ Như Hoa? mình phải làm sao bây giờ???”
-“Chuyện gì xảy ra với cậu? công việc không tốt hay bác trai bệnh trở nặng hơn sao????”
Hạ Cúc lắc đầu
-“ Cậu bình tĩnh, có gì nói hết với mình được không? cậu như thế này mình đau lòng lắm!!!”
-“ Mình ... mình...”
-“ Nếu cậu coi mình là bạn thì cứ tâm sự với mình, mình hứa là sẽ giữ bí mật..??”
-“ Mình xấu hổ quá!!!”
-“ Sao lại xấu hổ???”
-“ Mình và Kiều Nhất Trung....”
-“ Giám đốc Kiều??????? anh ta làm gì cậu????”
-“ Xin lỗi Như Hoa, mình biết là anh ấy thích cậu nhưng đêm hôm đó mình và Giám đốc Kiều đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật sự mình không dám đối diện với cậu!!!!!”
-“ Cậu và anh ta làm gì cơ????”
-“ Mình xin lỗi!!! thật sự xin lỗi??!!!”
-“ Sao lại xin lỗi mình????”
-“ Chẳng phải Giám đốc Kiều thích cậu hay sao, hai người có tình cảm đúng không???”
-“ Cậu đùa mình sao? anh ta thích mình hồi nào??? sao mình không biết gì hết!”
-“ Chính anh ấy đã nói với mình như thế nên....”
-“ Hạ Cúc??? nghe mình nói!!! Mình không hề thích Giám đốc Kiều anh ta đơn thuần là sếp của mình, cũng như việc anh ta giúp đỡ mình hay giúp đỡ Mạn Mạn và Tiểu Bảo thì mình cũng không có tình cảm nam nữ với anh ta, có phải cậu tránh mặt mình là vì thế không? còn việc anh ta làm với cậu thì phải có trách nhiệm..”
-“ Cậu định làm gì??? coi như mình xin cậu đừng làm lớn chuyện thêm được không???”
-“ Nhưng....”
-“ Mình xin cậu!!!
thấy Hạ Cúc mếu máo cô không thể làm trái ý cô ấy, lúc này cô chỉ biết ôm Hạ Cúc an ủi, đợi Hạ Cúc ăn tối xong xuôi cô mới ra về. Nghĩ đến cảnh Hạ Cúc tiều tuỵ đau buồn cô càng không thể kìm lòng mà lái xe một mạch đến trước cổng biệt thự Kiều gia . Cô nhấn chuông liên hồi khiến người trong nhà ai nấy đều khó chịu. Kiều Nhất Trung nhìn qua camera thấy cô đứng ở đó, không trần trừ anh ta tự mình ra mở cổng.
-“ Giám đốc Kiều??? sao anh lại làm thế chứ?”
-“ Cô ta mách lẻo với em hay sao???”
-“ Anh nghĩ Hạ Cúc là loại người dễ dãi thế sao?”
-“ Nếu không sao cô ta lại tự ý vào phòng của tôi chứ???”
-“ Dù sao anh cũng nên có trách nhiệm với bạn của tôi???”
-“ Cô ta lại lấy em ra để uy hiếp tôi? Như Hoa? người tôi thích là em!”
-“ Thích con khỉ khô!!! anh thích tôi? thích điểm nào chứ? anh có nhớ đến tôi không? tôi nói cho anh biết cho dù anh là ân nhân giúp đỡ tôi thì anh cũng không được đối xử với bạn tôi như thế!!!”
-“ Cô ta không tốt nên em không cần bảo vệ hạng người như vậy!!!”
-“ Gì chứ??? hạng người gì??? tức chết thôi, anh có biết Hạ Cúc rất rất thích anh hay không? cô ấy luôn nhìn anh từ xa, sáng thì dậy sớm để nấu cơm hộp cho anh đấy?! còn nữa chuyện tôi đến gặp anh là chủ ý của tôi, đừng nghĩ xấu cho Hạ Cúc”
-“ Không cần nghĩ, cô ta xấu xa thật mà! cố ý bò lên giường của đàn ông thì gọi là gì nhỉ???”
-“ Tức chết mất thôi!!!! thôi được không đôi co với anh nữa, Hạ Cúc mà có thai thì anh cũng không xứng làm ba đâu, tôi và Hạ Cúc sẽ tự nuôi nó!!!”
nói xong cô quay người bỏ đi để lại Kiều Nhất Trung đơ người ở đó. Đi một đoạn thì cô thấy hơi sai sai, nghĩ lại lời vừa nó cô mới tá hoả: “ Tiêu rồi!!! giận quá mất khôn rồi!!! sao mình lại có thể nói Hạ Cúc mang thai??? tiêu rồi ... tiêu rồi!!!!! lại còn nói tôi tự nuôi nữa chứ?”. Lần này chắc cô gặp rắc rối to, bịa gì không bịa lại bịa Hạ Cúc mang thai, Kiều Nhất Trung ngẩn người hồi lâu vì anh ta cũng không nghĩ “giống” của mình lại khoẻ vậy, chỉ mấy ngày mà dính thật sao??? bản thân anh có chút mơ hồ nhưng thật sự anh ta tin điều đó, biết đâu Hạ Cúc mang thai thật thì sao?, anh ta cứ đứng đó suy nghĩ hồi lâu: “ cô ta tự tay nấu cơm hộp cho mình sao? không thể nào???!!! chắc là cô ta cố ý nói như vậy để Như Hoa hiểu lầm, nhưng biết đâu cô ta mang thai con của mình thật thì...”
...----------------...
Tại khách sạn, hai thân thể trần đang say giấc nồng, tiếng chuông điện thoại reo lên khiến Mạc Khải Trạch nheo mắt tỉnh giấc, Nhược Hằng cũng ngọ nguậy dậy theo, bờ ngực của cô ta cứ chà lên người Mạc Khải Trạch khiến hắn ta khó mà kiềm chế nổi, nhưng điện thoại cứ reo liên hồi khiến cả hai tụt hứng, hắn ta với tay cầm điện thoại lên trả lời, có vẻ như đầu dây bên kia đã báo cho hắn biết một số thông tin quan trọng khiến Mạc Khải Trạch hứng thú ngay sau đó. Nhược Hằng nằm ở giường uể oải ngồi dậy.
-“ Có chuyện gì sao???”
-“ Chuyện sắp tới chắc phải nhờ đến cô em rồi!”
-“ Chuyện gì cơ???”
-“ Hợp đồng dự thầu của Hàn Thị cô hãy lấy nó cho tôi”
-“ Sao tôi có thể lấy nó kia chứ, Hàn Đăng mà biết thì...”
-“ Sợ rồi sao? chẳng lẽ một người như cô lại không có cách gì sao??? nếu lấy được hợp đồng đó thành công cô sẽ có tất cả, nghe nói công ty của ba cô cũng đang có vấn đề đúng không? và cả chuyện của chúng ta??? cô muốn anh ta biết?”
-“ Anh dám uy hiếp tôi sao?”
-“ Đôi bên cùng có lợi thôi mà!!! haha nếu không muốn mất tất cả thì đừng hòng chống đối tôi!!!”
Mạc Khải Trạch vừa nói vừa vuốt nhẹ cằm Nhược Hằng sau đó nở một nụ cười gian xảo, cô ta rất sợ bị anh phát hiện nhưng sao có thể làm trái ý hắn được, nếu như anh biết tất cả thì mọi thứ của cô ta sẽ trở về con số không, nghĩ đến đây cô ta không thể kìm lòng thêm được hai tay nắm chặt: “ Không! không thể sống như trước đây được, mình phải trở thành Hàn Thiếu phu nhân, mình phải có tất cả....”