Đúng là khi ta cố gắng thì kết quả sẽ như mong đợi, công việc chính là thứ khiến cô hao tổn sức khoẻ mà. Cô lấy tay day nhẹ lên phần thái dương, vết bỏng đau nhói khiến cô nhớ ra điều gì đó. Cô cầm theo chiếc áo vest đến phòng Giám đốc Kiều định trả lại và cũng là để cảm ơn anh ta, bóng dáng một người thân thuộc trước mặt khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
- Hạ Cúc? cậu làm gì ở đây?
- Như Hoa à! thật may gặp cậu ở đây! cậu có thể giúp mình nói một tiếng với Giám đốc Kiều không?
- Cậu lại muốn phỏng vấn sao? mình tưởng...
- Ai da! hôm trước anh ta không cho mình phỏng vấn gì cả, hôm nay mình đến đây cũng không muốn xôi hỏng bỏ không đâu! cậu giúp mình đi mà!!!
Nhìn ánh mắt như đang nài nỉ cầu xin của Hạ Cúc cô cũng không đành lòng nhìn bạn mình như vậy.
- Cậu chờ một lát, mình cũng đang có việc tìm anh ta, cậu ở đây đợi mình nha!
- Tuân lệnh!
Cô nhẹ nhàng gõ cửa đi vào, Giám đốc Kiều đang chăm chú đọc bảng báo cáo, thấy cô anh ta bỏ xấp tài liệu xuống nở một nụ cười chào đón cô.
- Thư Ký Hoàng, em tìm tôi có việc gì sao?
- Tôi muốn trả áo này cho Giám đốc, cảm ơn anh rất nhiều.
- Áo?? áo gì chứ?
- Cái áo này không phải của anh sao?
Giám đốc Kiều nhìn xuống chiếc áo vest hàng hiệu màu đen mà cô đang cầm trên tay anh ta liền nhận ra ngay chủ nhân của nó.
- Đó không phải là áo của Phó chủ tịch Hàn sao???
- What????
cô ngẩn người ra một lúc, giờ mới vỡ lẽ người tối hôm qua mà lại là Phó tổng ư?
- Có vấn đề gì sao?
Giám đốc Kiều lên tiếng hỏi cô mới giật mình.
- À không! bỏ qua đi. Tôi cũng có một chuyện nữa cần thưa với Giám đốc ạ!
- Em cứ nói!
- Nghe nói toà soạn SM muốn phỏng vấn công ty chúng ta, thật trùng hợp là nhà báo Hạ Cúc là bạn của tôi, phiền Giám đốc có thể để cô ấy phỏng vấn anh được không?
- Thì ra cô gái đó là bạn em sao?
cô gật đầu lia lịa, thấy dáng vẻ đáng yêu của cô Giám đốc Kiều không trần trừ mà đồng ý.
- Em có thể gọi họ đến phổng vấn!
- Ngay bây giờ được không? - cô nhanh nhảu đáp lời, sợ anh ta đổi ý.
- Nhanh vậy sao?
- Cô ấy đang đợi bên ngoài thưa Giám đốc.
- Được!
Cô vui vẻ nhanh nhảu ra ngoài báo cáo tình hình, Giám đốc Kiều nhìn cô mà cười không ngớt, thật sự biểu cảm của cô quá đỗi đáng yêu rồi, sao anh có thể chối từ chứ.
Hạ Cúc đang lo lắng bồn chồn ngó nghiêng, thấy cô bước ra Hạ Cúc liền chạy lại hỏi:
- Sao rồi! có được không???
- Vào đi! nhớ làm việc tốt đấy nhé!!
- Cảm ơn Như Hoa của tôi!!!
Hạ Cúc hít một hơi lấy lại vẻ tự tin rồi cầm theo chiếc túi bước vào, vẫn là gương mặt lạnh lùng làm tim của Hạ Cúc xao xuyến đến lạ, đường đường là một nhà báo có tiếng, tự tin có thừa, nay đứng trước mặt Kiều Nhất Trung cô ấy lại mất tập trung, tự tin cũng chạy đi mất tiêu.
- Chào nhà báo Lưu, không ngờ cô lại là bạn của thư ký Hoàng.
- Chào anh, rất vui khi gặp lại anh.
Hạ Cúc đưa tay lên nhưng bị Kiều Nhất Trung khước từ, anh ta chẳng thèm để ý đến vẻ mặt lúng túng ngại ngùng của cô ấy.
- À! phải rồi, trước khi vào buổi phỏng vấn hôm nay tôi muốn gửi lại anh chiếc áo hôm trước.
- Giặt sạch rồi chứ?
- Anh yên tâm!
Hạ Cúc đưa chiếc túi nhỏ cho anh ta, Giám đốc Kiều nhận lấy, nhìn vào có thể thấy chiếc áo trắng đã được giặt sạch, là ủi cẩn thận, kèm theo đó là một mùi hương nhẹ rất dễ chịu.
Hạ Cúc chăm chú nghe những câu trả lời của Giám đốc Kiều trước câu hỏi cô đưa ra, biểu cảm, lời nói, hành động mọi thứ ở anh ta khiến tim Hạ Cúc như chậm lại một nhịp, dường như Giám đốc Kiều cũng để ý được điều này. Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ, cũng coi như hôm nay Hạ Cúc không về tay không, đột nhiên Kiều Nhất Trung tiến lại gần về phía Hạ Cúc ngồi, khoảng cách rất gần khiến mặt Hạ Cúc đỏ bừng lên, tim lúc này cũng đã đập loạn xạ, khoảng cách quá gần rồi. Giám đốc Kiều nở một nụ cười nhìn Hạ Cúc, mặt cô ấy lúc này đã đỏ như trái cà chua chín, Hạ Cúc đứng dậy định lấy tay đẩy anh ta ra nhưng vì đi giày cao gót đứng lên không vững nên cô ấy ngã ngửa ra sau. Mắt Hạ Cúc lúc này cũng nhắm chặt chịu trận nhưng một bàn tay đã đỡ cô lại, Kiều Nhất Trung còn ép sát người Hạ Cúc vào bờ ngực của anh ta, Hạ Cúc lúng túng nhưng vẫn cố thoát ra để chạy ra ngoài, cô ấy còn quên cầm theo túi sách và máy ghi hình cuộc phỏng vấn vừa rồi trong phòng anh ta nữa, thật xui mà.
Thấy Hạ Cúc bỏ của chạy lấy người như vậy anh ta cười không ngớt, cũng chỉ muốn trêu cô ấy một chút nhưng hình như hơi quá rồi, Kiều Nhất Trung nhìn chiếc túi cùng máy ghi hình cuộc phỏng vấn vừa rồi đang chễm trệ trên bàn anh lắc đầu cười mỉm.
Hạ Cúc lúc này mới nhớ ra việc để quên đồ nhưng vì quá ngại nên cô ấy không dám quay lại đó nữa, chắc chỉ đành nhờ Cô lấy dùm. Hạ Cúc thở dài , “ hôm nay được làm được việc nhưng lại thành công cốc rồi,”
Ngồi ở bàn làm việc, cô nhìn chiếc áo mà không khỏi tò mò, hàng vạn câu hỏi vì sao trong đầu. Tên Phó chủ tịch Hàn đáng ghét đó mà lại giúp cô ư? thật không thể nào, nghĩ đến đầu cô lại lắc lia lịa. Cô tự trấn an bản thân mình rằng điều đó là không đúng, nhưng càng nghĩ cô càng thấy rối, cô thật không hiểu nổi mà....