Hai bà cháu nói chuyện mà cô cười không ngớt, còn trong ánh mắt bà Đinh cũng hy vọng cô và anh sớm có kết quả. Ngồi bàn ăn cô sực nhớ đến anh.
-“ Hàn Đăng không xuống ăn sao bà?”
-“ Thằng bé còn mệt, bà dặn đầu bếp nấu cháo cho nó rồi!”
-“ Thực ra, hôm qua anh ấy bị dị ứng, cháu thật sự xin lỗi, cháu không biết anh ấy dị ứng với trứng.”
-“ Ta biết rồi, không phải lỗi của cháu, Hàn Đăng không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi ít hôm là bình thường trở lại thôi…”
-“ Thế Anh ấy ăn chưa ạ?”
-“ Thằng bé còn đang làm việc ở thư phòng thì phải!”
-“ Vậy để cháu mang cháo lên cho anh ấy!”
-“ Được!”
nói rồi cô nhờ đầu bếp múc cháo ra một chiếc tô, cô cẩn thận bưng lên phòng. Vào đến nơi nhưng không thấy anh đâu, hồ sơ thì còn ngổn ngang trên bàn, trong nhà tắm cũng không có người, tự nhiên điện tắt cái phụt khiến cô có chút hoảng sợ.
“ Happy birthday to you… happy birthday to you….”
giọng hát trầm ấm vang lên, ánh nến lung linh khiến không khí lúc này trở nên lãng mạng, anh định nhờ bà Đinh làm cách nào đó để cô vào phòng tìm anh, nhưng bà Đinh chưa kịp ra tay thì cô đã tự nguyện rồi. Ánh nến mờ ảo càng tô thêm vẻ đẹp trai của anh, trái tim cô bỗng thấy ấm áp vô cùng.
-“ Chúc mừng sinh nhật em nhé!”
-“ Cảm ơn anh!”
-“ Có muốn ước gì không?”
nghe anh nói thế cô tự động nhắm mắt, đôi mi cong vút, cô lẩm nhẩm gì đó rồi thổi nến, lửa của ngọn nến tắt là đèn trong phòng cũng được bật sáng. Mặt cô cũng đỏ ửng cả lên, cô xúc động đến suýt bật khóc. Hôm nay thật sự trọn vẹn và ý nghĩa đối với cô rồi.
Anh cũng rất hạnh phúc khi thấy cô cười tươi như vậy, tự nhiên điện thoại reo phá hỏng không gian lãng mạn ấy. Số điện thoại quen thuộc khiến anh cau mày.
-“ Cậu không thể gọi lúc khác được hả Kiều Nhất Trung?”
-“ Tôi thắng rồi!”
-“ Gì cơ? thắng gì?”
-“ Hạ Cúc có thai, tuần sau tôi và cô ấy sẽ tổ chức đám cưới!”
-“ Cậu đánh nhanh thắng nhanh vậy sao?”
-“ Dĩ nhiên! tôi chỉ muốn thông báo với cậu vậy thôi! cúp máy đây.”
trái ngược với niềm vui của Kiều Nhất Trung, tâm trạng anh có hơi sốt sắng, anh quay sang nhìn cô bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn anh.
-“ Tuần sau là đám cưới của Kiều Nhất Trung và Hạ Cúc, em đã biết chưa?”
-“ Há??? Hạ Cúc mới thông báo có thai sáng nay thôi mà?”
-“ Tính cách của Kiều Nhất Trung luôn là như vậy, đánh nhanh thắng nhanh.”
-“ Đúng thật là rất nhanh rồi, nhưng Hạ Cúc hạnh phúc là được.”
-“ Anh cũng muốn em hạnh phúc mãi mãi.”
-“ Cảm… cảm ơn anh!”
hai ánh mắt thâm tình nhìn nhau, chỉ chút nữa là một cảnh hôn lãng mạn diễn ra rồi nhưng cô chợt giật mình lùi lại.
-“ Bánh này của tôi đúng không? thế tôi cảm ơn nhé!”
nói rồi cô cầm theo bánh đi nhanh về phòng, anh có hơi tiếc nuối nhìn theo, tối đó cô ngắm ngía những chiếc bánh nhỏ xinh thật lâu, miệng tủm tỉm cười.
Vì chuẩn bị cho đám cưới nên cả Hạ Cúc và Giám đốc Kiều đều rất bận, nhưng bận thế nào thì Hạ Cúc vẫn muốn chụp một bộ ảnh cưới làm kỉ niệm.
-“ Em muốn đi đâu để chụp? Châu Âu hay Châu Á?”
-“ Sao phải đi xa thế làm gì? hơn nữa đi như thế thì rất tốn thời gian. Anh à! có một nơi em rất thích!”
-“ Ở đâu?”
-“ Nhà cũ của Phó chủ tịch Hàn, nơi đó có vườn hoa hồng đỏ rất đẹp. Hay anh nói với Hàn Tổng cho mình chụp ở đó được không?”
- “ Không thành vấn đề!”
Vì là chụp ảnh cưới nên Hạ Cúc kéo cô đi bằng được. Sợ đến đó những kỉ niệm cũ lại ùa về nên cô có chút buồn, nhưng sợ Hạ Cúc không vui nên cô đành đồng ý. Trước khi về lại đó, cô có về qua nhà chơi với Vú Phương một chút và nhờ bác chuẩn bị một ít bánh ngọt để Hạ Cúc ăn, phụ nữ có thai rất nhanh đói nên cô sợ Hạ Cúc mệt.
Vườn hoa hồng đỏ rực, mùi thơm thoang thoảng khiến cô vô cùng dễ chịu, tiếng nói trầm ấm của ai đó khiến cô giật mình.
-“ Có thích không?”
-“ Anh thích hù người khác thế sao? Hàn Tổng?”
-“ Đâu có, tại em không để ý đó chứ! còn nhớ nơi này không?”
-“ Không! tôi quên hết rồi!”
-“ Quên cũng được! nhưng phải nhớ là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau!”
-“ Anh cũng nhớ ra được chuyện đó hả?”
-“ Theo tôi, tôi dẫn em đến một nơi.”
không để cô đồng ý anh đã kéo tay cô, cô chỉ biết lẽo đẽo theo sau. Cô cũng tò mò nên không hề phản kháng.
-“Đây không phải là phòng cũ của anh sao? anh đưa tôi đến đây làm gì chứ?”
anh không nói gì mà tiến thẳng vào góc trong hộc tủ. Cô tò mò nhìn quanh, tự dưng cô khựng lại vì hai bức tranh treo trên tường, anh mang một bức tranh chân dung vẽ cô hồi nhỏ đưa cho cô.
-“ Chúc mừng sinh nhật muộn năm đó nhé!”
-“ Năm đó?”
-“ Phải!”
cô bắt đầu rưng rưng, tay chỉ lên hai bức tranh trên tường.
-“ Sao…sao anh có hai bức tranh đó?”
-“ À, một bức là của Nhược Hằng, một bức là anh mua ở phòng triển lãm tranh, và phải dùng rất nhiều tiền để có thể mang nó về. Có vấn đề gì sao?”
-“ Nếu tôi nói hai bức tranh đó là do tôi vẽ anh có tin không?”
anh nhìn cô, ánh mắt có chút bất ngờ nhưng không nhiều, vì lần đầu tiên nhìn thấy hai bức tranh anh cảm giác rất quen thuộc, anh chỉ không hiểu tại sao Nhược Hằng lại có được nó.
-“ Anh luôn tin em. thế Nhược Hằng- cô ta lấy tranh của em sao?”
-“ Phải!”
-“ Xin lỗi vì tôi không nhận ra sớm hơn.”
-“ Anh đã mua chúng sao?”
-“ Tôi thích nó! nhưng tôi thích người vẽ ra nó hơn! đã từ rất lâu rồi!”
-“ Thế tại sao tự dưng anh lại biến mất mà không một lời từ biệt!”
-“ Tôi nhớ là tôi có viết một bức thư và để nó trong hòm thư trước nhà em! trong đó còn là địa chỉ và cách để liên lạc với tôi.”
-“ Thật sao? tôi không hề thấy bức thư nào.”
-“ Thế sao? Lúc đó anh đã rất nhớ em…”
nước mắt cô lăn dài trên má, anh định lau chúng đi nhưng cô vội chạy ra ngoài, cô chạy một mạch về nhà, vùi mình trong chăn và khóc nấc lên. Cô đã hiểu nhầm anh rồi phải không?