Tình Đầu Có Độc

Chương 49: Mạc Phú



Đám phóng viên kinh ngạc và nghi hoặc, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Lưu Khoa và Trình Thiên đứng phía sau Mục Tu, cầm chắc camera trên tay.

Nhân vật lớn sẽ không biết rằng đứng ngay thảm đỏ trong tiệc rượu nói chuyện với người tổ chức là vô cùng thất lễ, nhưng ông ấy muốn nói ở đây, việc này chứng minh ông không chỉ muốn nói cho vị đạo diễn này nghe, mà còn cố ý giới thiệu cho đám phóng viên bọn họ nghe được! Đây chính là muốn mượn bọn họ truyền tin tức ra ngoài a!

Con trai, còn có đến hai người, phía sau Mục tướng quân vừa đúng là hai người, bọn họ muốn lừa mình dối người, người con trai mà Mục tướng quân nhắc đến không phải là chủ bá nho nhỏ kia cũng không được… Bởi vì bối cảnh liên quan đến quân đội và chính trị của Hòa tiên sinh, chính vì lý do đó mà bọn họ cho rằng Hòa tiên sinh chỉ chơi đùa với vị chủ bá kia một chút, nhưng nếu người kia không chỉ là một chủ bá nho nhỏ, mà còn là con trai của Mục tướng quân… Má nó đây là hôn nhân chính trị a!

Đám phóng viên từng khinh thường Lưu Khoa âm thầm kinh hãi, có chút không rõ mọi chuyện sao lại phát triển như thế này. Không phải chỉ là một chủ bá nhỏ thôi sao, còn bị ngồi tù đến hai lần nữa.

Chẳng lẽ Hòa tiên sinh thật sự yêu chủ bá này đến tận xương tủy, vì cho hắn có địa vị mà nhờ người lớn quen biết nhận hắn làm con nuôi? Nếu đúng là vậy, Hòa tiên sinh không chỉ yêu tha thiết chủ bá này, mà đã trở thành tù nhân trong nhà lao tình yêu rồi, vậy mà dám tìm Mục tướng quân giúp người yêu có địa vị, thật sự là… Thật khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Đám phóng viên từng người não bổ mấy kịch bản, rõ ràng không nói chuyện với nhau mà lại cùng cho ra một kết luận giống nhau. Lúc này bọn họ nhìn hai bàn tay vẫn nắm chặt như cũ của Đổng Dịch và Lưu Khoa, ánh mắt có chút phức tạp – thật sự không thể nào ngờ Hòa tiên sinh lại là tình thánh, câu chuyện “Gặp lại mối tình đầu” trên mạng lưu truyền không phải là thật chứ… Còn nữa, nếu Mục tướng quân nhận chủ bá kia làm con nuôi, vậy còn người kia là sao…

Mục Tu liếc mặt nhìn đám phóng viên yên tĩnh hai bên, nhìn một cái là biết bọn họ đang suy nghĩ gì, trong lòng không vui hừ lạnh một tiếng, hướng Lưu Khoa và Trình Thiên ở phía sau vẫy tay, “Thiên Thiên, Tiểu Khoa, đến đây.”

Trình Thiên nghe lời bước lên.

Đổng Dịch trấn an vuốt tay Lưu Khoa một cái, thức thời lui ra sau một bước, dịu dàng nhìn Lưu Khoa đi đến bên cạnh Mục Tu.

Hai đứa con trai đứng hai bên, lòng Mục Tu hơi dịu xuống, nụ cười trên mặt cũng chân thật hơn rất nhiều.

Ông giơ tay vỗ vỗ vai Trình Thiên, nói với đạo diễn, “Đây chính là con trai lớn, kinh doanh lá trà ở nước ngoài, tên là Trình Thiên. Thiên Thiên, chào hỏi đạo diễn đi.”

Trình Thiên lễ phép tiến lên, vươn tay về phía đạo diễn, “Chào ngài, cháu là Trình Thiên, kinh doanh Trình Ký Trà Hành, ngưỡng mộ đã lâu.”

“Trình, Trình Ký Trà Hành? Là Trình Ký Trà Hành nổi tiếng lâu năm đó sao?” Lão đạo diễn nghi hoặc, sửng sốt một chút rồi bắt tay Trình Thiên.

Trình Thiên mỉm cười gật đầu, trả lời ông, “Chính là Trình Ký Trà Hành, sau này việc kinh doanh của Trà Hành sẽ từ từ quay lại trong nước, cháu và em trai Lưu Khoa sẽ cùng nhau kinh doanh, hy vọng ngài đến thăm nhiều hơn.”

Câu tiếp theo có hơi đột ngột, rõ ràng là cố ý nói ra, đám phóng viên đang dựng thẳng lỗ tai nghe lén bị choáng váng. Em trai? Trình Ký Trà Hành? Cái quỷ gì vậy? Không phải chủ bá kia không có người thân sao?

Thật đúng là Trình Ký Trà Hành, lão đạo diễn vừa ngơ ngác vừa kích động, “Trở về thật tốt, trở về thật tốt, lá trà vốn là đồ vật của tổ tiên chúng ta, không thể bỏ rơi thị trường trong nước, trở về thật tốt.” Ông là người yêu thích uống trà, Trình Ký Trà Hành này so với tuổi tác ông còn lâu đời hơn, cũng là loại trà yêu thích nhất của ông. Ông đã chứng kiến Trà Hành này chìm nổi vài thập niên, vì nó xuất ngoại mà đau lòng buồn khổ, cũng vì nó hồi phục mà vui sướng, hiện giờ biết Trà Hành sắp quay về, sao ông có thể không kích động được?

“Tiên sinh nói rất đúng, cháu xin nhận.” Trình Thiên thấy ông thật lòng vui vẻ kích động, thái độ càng tôn kính.

Bên này không khí của bọn họ rất tốt, bên kia đám phóng viên bị ném bom nổ tan xác.

“Trình Ký Trà Hành? Là thương hiệu phát triển điên cuồng mấy năm gần đây?”

“Vị này chính là ông chủ của Trình Ký Trà Hành? Còn trẻ như vậy? Mấy vườn trà ở quê tôi đều là của Trình Ký, má ơi…”

“Tại sao Trình Thiên lại nói chủ bá Chu Dịch là em trai của hắn? Cùng nhau kinh doanh là có ý gì?”

“Rốt cuộc là tình huống gì vậy? Sao tôi càng lúc càng không hiểu gì hết?”

Mục Tu thính tai, mơ hồ nghe được tiếng mấy phóng viên thảo luận với nhau, thấy bọn họ đa số là kinh ngạc và tán thưởng Trình Thiên, rốt cuộc trong lòng thoải mái một chút, chờ Trình Thiên hàn huyên vài câu với đạo diễn xong, Mục Tu vỗ vỗ lên vai Lưu Khoa, tiếp tục giới thiệu với đạo diễn, “Đây chính là con út của tôi, bị thất lạc từ nhỏ, gần đây mới tìm được, tên là Lưu Khoa. Khi còn bé nó đã chịu khổ không ít, là tôi không làm tròn bổn phận người cha, nhưng cũng may bây giờ nó càng ngày càng có tiền đồ, vẫn luôn cố gắng học hỏi, còn dựa vào chính bản thân mở công ty riêng, có rảnh ngài chỉ bảo thêm cho nó một chút.”

Trải qua việc Trình Ký Trà Hành oanh tạc, đạo diễn đã trở nên bình tĩnh hơn, vô cùng tự nhiên phát huy vở kịch, “Mục tiên sinh khách sáo rồi, vừa nhìn là biết cậu bé có chí tiến thủ, có người cha và anh trai ưu tú dẫn dắt, còn có người yêu tài giỏi là Đổng Dịch bên cạnh, sao còn cần lão già như tôi chỉ bảo.” Hơn nữa, ông là làm phim, có thể chỉ bảo con trai tướng quân cái gì chứ, chuyện này không phải là làm khó cho ông sao. *Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên, tuy rằng trong lòng ông thật kinh ngạc Mục tướng quân có con trai lớn như vậy, nhưng đời người như diễn toàn dựa vào diễn xuất, lăn lộn trong giới giải trí quan trọng nhất chính là nhìn vẻ mặc người khác kiếm ăn, hành động của Mục tướng quân hôm nay chính là muốn tuyên bố thân phận của con trai vừa mới nhận về, ông may mắn làm bậc thang, tất nhiên phải cùng diễn cho tốt.

*千穿万穿马屁不穿 (Thi ê n xuy ê n v ạ n xuy ê n m ã  th í  b ấ t xuy ê n): Ngh ĩ a t ừ  c ủ a c â u n ó  l à đâ m tr ă m c á i v ạ n c á i m ô ng ng ự a kh ô ng th ủ ng, ngh ĩ a l à  m ô ng ng ự a c ó  l ự c ph ò ng ng ự cao, d ù ng t ố t. M ô ng ng ự a trong c â u n à y ch ắ c l à “ v ỗ  m ô ng ng ự a ”.

Mục Tu nghe vậy quả nhiên tâm tình tốt lên rất nhiều, ánh mắt nhìn đạo diễn càng ôn hòa hơn.

Đám phóng viên vừa mới yên tĩnh chăm chú lắng nghe hai người nói chuyện lại bùng nổ, không thể kiềm nén vẻ khiếp sợ trên mặt.

Thì ra là con trai ruột! Con ruột! Bị thất lạc từ nhỏ bây giờ mới nhận lại! Đám phóng viên vội vàng lấy điện thoại ra hỏi thăm đồng nghiệp về bối cảnh và lý lịch của Lưu Khoa, sau đó kinh ngạc phát hiện chủ bá Chu Dịch này đúng thật là trẻ mồ côi, càng trùng hợp hơn là hắn từng bị bắt cóc!

Lượng tin tức này… Mà nếu chủ bá Chu Dịch đúng thật là con trai của Mục tướng quân, vậy ông chủ của Trình Ký Trà Hành kia…? Ông chủ Trà Hành này lớn lên ở nước ngoài nha, chẳng lẽ cũng bị bắt cóc? Bắt cóc ra nước ngoài sao?

Đám phóng viên lại trao đổi tin tức một lúc, sau đó càng ngơ ngác. Không đúng a, ông chủ Trình Ký Trà Hành này hình như có cha ruột mà… Từ từ, Mục tướng quân chỉ nói ông chủ Trà Hành là con trai lớn, không nói gì đặc biệt khác, mà khi ông ấy giới thiệu chủ bá Chủ Dịch lại nhấn mạnh là con trai út bị thất lạc mới nhận về, vậy ý này chính là… Chỉ có chủ bá Chu Dịch mới là con ruột của Mục tướng quân? Suy đoán sâu xa hơn… Chẳng lẽ chủ bá Chu Dịch và ông chủ Trình Ký Trà Hành là cùng mẹ khác cha? Mục tướng quân yêu thương nên làm cha của cả hai người luôn?

Nghĩ đến đây đám phóng viên sợ hãi cả kinh, không dám tiếp tục suy đoán nữa. Chuyện riêng tư của mấy nhân vật lớn không phải đám lâu la như bọn họ có thể tùy ý tìm hiểu suy đoán, bọn họ chỉ biết, Hòa Tam Thập rất tài giỏi, làm được ông chủ của Trà Hành cũng phải rất tài giỏi, Mục tướng quân càng tài giỏi hơn, mà ba người này có quan hệ chặt chẽ với chủ bá Chu Dịch, từ này về sau người này không còn là một chủ bá nho nhỏ nữa, mà là người yêu của Hòa Tam thập tiên sinh, ông chủ thứ hai của Trình Ký Trà Hành và thiếu gia nhà họ Mục.

Trong lòng đám phóng viên càng không bình tĩnh được. Dưới từng câu nói chăm sóc giữ gìn của người nhà, Lưu Khoa dần dần thả lỏng căng thẳng trong lòng, hoàn toàn bị cảm xúc ôn hòa dịu dàng lấp đầy. Lưu Khoa học theo dáng vẻ Trình Thiên, tiến lên một bước tự nhiên bắt tay với đạo diễn.

Đạo diễn khách sáo nhiệt tình trò chuyện với cậu, chờ sau khi tán gẫu vài câu xong mới mời mọi người vào trong hội trường lần nữa.

Lần này Mục Tu không ngăn cản, theo hướng dẫn của đạo diễn đi vào trong.

Lưu Khoa đi theo phía sau Mục Tu, nghe ông và đạo diễn trò chuyện với nhau, liếc nhìn Trình Thiên và Đổng Dịch đi bên cạnh, mỉm cười ôn hòa. Người nhà và người yêu đều bên cạnh, trên đời này không có chuyện gì có thể làm cậu căng thẳng bất an được nữa.

Tay phải đột nhiên ấm áp, cậu nhìn về phía Đổng Dịch rồi từ từ nắm lại tay hắn.

Bóng dáng mọi người biến mất sau cánh cửa hoa lệ của hội sở, lại thêm một diễn viên bước xuống xe, thướt tha từ cuối thảm đỏ đi lên, tất cả phóng viên lại quên mất nhiệm vụ phải chụp hình, bọn họ còn đang hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác.

“Thì ra chủ bá Chu Dịch là con trai của Mục tướng quân… Tin tức hot bùng nổ a…”

“Còn là em trai của ông chủ Trình Ký Trà Hành… Chính miệng ông chủ thừa nhận em trai… Muốn cùng em trai kinh doanh Trà Hành… Thế giới này thật mẹ nó kì diệu…”

“Vậy là mẹ của ông chủ Trình Ký Trà Hành và Mục tướng quân…”

“Câm miệng! Có phải muốn chết hay không mà thảo luận cái này!”

Một trận im lặng, sau đó một phóng viên cẩn thận mở miệng.

“Vậy… Tin tức này nên viết thế nào đây?”

“… Tôi nghĩ mấy bản thảo lúc trước có lẽ nên bỏ hết đi, chủ bá từng ngồi tù ôm đùi tác giả nổi tiếng gì đó…”

“Cậu muốn chết thì cứ viết như vậy, không nghe nhân vật lớn kia nói gì sao, “Khi còn bé nó chịu khổ không ít, là tôi không làm tròn bổn phận người cha”, ý này chính là con trai ngồi tù tất cả đều là do tôi làm cha không tốt, mấy người dám dùng chuyện này chỉ trích con tôi, có nghĩa là đang đánh mặt tôi!”

Phóng viên vừa nói lúng túng rụt cổ lại, nhỏ giọng nói thêm, “Vậy, chuyện Hòa tiên sinh quen biết cha con chủ bá Chu Dịch có thể viết không..?”

“Có phải cậu bị ngốc hay không!” Một người phóng viên lớn tuổi cầm điện thoại lên, nói tiếp, “Còn không mau tìm cấp trên của cậu giải thích tình huống, lần này viết tin không xong thì cậu chuẩn bị tiêu đời luôn đi, tôi còn không biết chuyện gì nên viết, chuyện gì không nên đây, trước tiên đừng gửi bài lung tung, xin chỉ thị của tòa soạn đi.”

Một lời thức tỉnh người trong mộng, đám phóng viên ồn ào lấy điện thoại ra, bắt đầu liên lạc với cấp trên hoặc là ông chủ của bọn họ.

Đã sắp đi vào cửa hội sở, nữ minh tinh thấy thế tức giận đến mặt méo xệch, đám phóng viên hôm nay làm sao vậy, sao không một ai chụp hình cô, là ghét bỏ cô có địa vị thấp sao, mệt cho hôm nay cô còn đặc biệt ăn mặc toàn đồ hiệu cao cấp! Đúng là một đám phế vật không biết đưa tin!

Vị khách kế tiếp đã bước lên thảm đỏ, một phóng viên lớn tuổi dưới sự gào thét dặn dò của thủ trưởng đã hoàn hồn, cất di động đảo mắt liếc nhìn thảm đỏ, hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nói, “Hôm nay là ngày gì vậy, vị kia không phải là Mạc Phú mười mấy năm trước phạm lỗi bị “đày đi” sao, tại sao lại xuất hiện trên thảm đỏ… Rõ ràng tôi đã đưa tin về giới giải trí nhiều năm rồi, thế mà còn có thể gặp người trước kia khi còn đưa tin về giới chính trị…”

“Mạc Phú?” Nghe tiếng ông lầm bầm, một phóng viên có tuổi khác ngẩng đầu lên, dựa theo hướng ông nhìn qua, cũng kinh ngạc nói, “Quan địa phương kiêu căng xuất hiện ở kinh thành, đây là muốn phục chức? Người bên cạnh ông ấy là ai vậy?”

Một phóng viên lớn tuổi khác gia nhập đề tài, không quá chắc chắn nói, “Con của ông ấy, nghe đồn là bạn thân của Hòa Tam Thập.”

Một phóng viên trẻ tuổi đột nhiên nhảy ra nói chen vào, “Nhưng tôi lại nghe nói con trai của Mạc Phú có gì đó ái muội với Hòa Tam Thập tiên sinh…”

Mấy phóng viên còn lại nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc, “Tròng mắt của Hòa Tam Thập tiên sinh luôn dính lên người vị Lưu Khoa kia, có ái muội với người khác? Trò cười. Lời này của cậu nếu bị người khác cố ý truyền ra ngoài, cậu cảm thấy người tính sổ cậu trước sẽ là Hòa Tam Thập tiên sinh, hay là vị họ Mục kia?”

Phóng viên vừa nói chuyện rụt cổ lại, cẩn thận nhìn Mạc Nhiên đang mỉm cười đến gần, yên lặng rút lui, trong lòng vô cùng hối hận lúc trước đã nhận tiền của Mạc Nhiên để giúp hắn bôi đen Lưu Khoa. Mạc Nhiên này đúng là đầu óc có bệnh, không hỏi cho rõ tình huống đã muốn làm loạn gây chuyện, hiện tại Lưu Khoa có bối cảnh như vậy, người nào bôi bẩn cậu người đó xui xẻo a!

Không có ánh đèn flash liên tục như trong dự đoán, không có tiếng kinh hô, đối lập là tiếng xì xào bàn luận của đám phóng viên, nụ cười trên mặt Mạc Nhiên hơi cứng lại.

“Xảy ra chuyện gì?” Mạc Phú cũng phát hiện tình huống khác với những gì con trai hắn nói trước đó, thấp giọng hỏi, “Không phải con nói đã trao đổi tốt rồi sao, cũng theo ý của con cố tình xuống xe ngay sau tên Lưu Khoa gì đó, đám phóng viên này đã xảy ra chuyện gì? Người con sắp xếp để phóng vấn đâu? Bất ngờ đâu?”

Mạc Nhiên nhíu máy, lại nhanh chóng thả lỏng, nhỏ giọng trả lời, “Có thể vị họ Trình đi cùng Lưu Khoa đã đè xuống, tình huống cụ thể thì con phải gọi điện hỏi rõ.”

Mạc Phú nghe vậy khinh thường hừ nói, “Một tên thương gia mà thôi, ở đâu ra bản lĩnh mà đè xuống, đầu óc con thông minh lên chút đi, đừng làm hỏng chuyện của ba.”

Mạc Nhiên rũ mắt, trầm mặc nghe ông quở trách.

Tiệc rượu tổ chức ở phòng Xuân Hoa Thu Thực lớn nhất của đình Hoa Cúc, phải lên đó bằng thang máy. Nhân viên đi trước dẫn đường, Đổng Dịch nắm tay Lưu Khoa đi sau một bước, tới gần hắn nhỏ giọng nói, “Màu xanh sapphire này rất hợp với em.”

Quần áo này là một phần trong đống quà tặng nhân dịp lễ tình nhân ngày ấy, đúng vậy, hắn từng nói hy vọng Lưu Khoa thường xuyên mặc tây trang không phải là nói chơi, mà hắn rất chú tâm thực hiện ý đồ. Phỏng chừng mười bộ tây trang, lúc Lưu Khoa nhận quà đã sợ ngây người.

Nhưng cũng phải thừa nhận, mắt thẩm mỹ của Đổng Dịch rất tốt, hắn chọn tây trang cho Lưu Khoa đều vô cùng phù hợp với khí chất của cậu.

“Đây là bộ ít gây chú ý nhất đó…” Lưu Khoa hơi xấu hổ, cũng có chút bực bội, nhỏ giọng nói, “Tây trang của anh đều là màu xanh, xám, đen, vì sao tất cả mấy bộ tặng em đều có màu sắc đặc biệt nổi bật, còn có màu hồng nhạt, lúc anh trai và ba nhìn thấy vẻ mặt khỏi nói kỳ quái cỡ nào, anh cố ý chọc tức em phải không.”

Đổng Dịch mỉm cười, “Rốt cuộc cũng tình nguyện gọi chú Mục là ba?”

Lưu Khoa sửng sốt, mới phát hiện cậu vậy mà vô cùng tự nhiên gọi tiếng “ba” vẫn luôn nói không được đó, không tự giác đỏ mặt, giọng nói càng nhỏ hơn, “Ông ấy chính là ba của em mà…”

“Ừ, vậy lần sau em có thể thử gọi chú Mục như vậy khi gặp mặt, chú ấy sẽ rất vui vẻ.” Đổng Dịch nhéo nhéo tay cậu, nhìn lông mi rung rung trên mắt khi cậu nhìn xuống, ngứa tay muốn sờ nhưng tốt xấu cũng biết đây là nơi nào, kiềm nén không động đậy, nhỏ giọng nói, “Tiểu Khoa, anh muốn hôn em, sau đó từ từ cởi tây trang này ra.”

Gương mặt Lưu Khoa vốn chỉ ửng hồng nghe vậy vụt một cái đỏ rực, vội giơ tay che mặt, tức giận muốn bỏ tay hắn ra, “Đổng tiểu Dịch! Có phải anh ngứa da hay không!”

Đổng Dịch không biết xấu hổ gật đầu, sau đó ngay lúc cậu đang tức giận muốn bùng nổ đột nhiên ôm cậu một cái, rồi nhanh chóng buông ra, tiếp tục nắm tay cậu tiến đến gần nói vào lỗ tai cậu, “Mùa xuân rất thích hợp mặc màu nhạt, hồng nhạt rất hợp với em, rất giống với màu sắc nơi đó của em.”

Nơi đó là nơi nào?

Đổng Dịch nhìn về phía dưới rốn ba tấc của Lưu Khoa.

Mẹ nó đồ lưu manh! Từ sau khi bán khai trai tên khốn này càng ngày càng không cần tiết tháo! Lưu Khoa bỏ tay hắn ra bước nhanh đến cạnh Trình Thiên, kéo tay áo Trình Thiên sau đó quay đầu trừng Đổng Dịch một cái.

Trình Thiên nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu đỏ mặt lỗ tai cũng ửng hồng, cau mày quay đầu cảnh cáo nhìn Đổng Dịch, sau đó giơ tay vỗ nhẹ lên vai Lưu Khoa, kéo cậu vào giữa hắn và Mục Tu, vứt một mình Đổng Dịch lại phía sau.

Đổng Dịch: “…” Không thể tự do đùa giỡn người yêu, cuộc sống thật ngột ngạt.

Vào thang máy ra thang máy, rốt cuộc mọi người đi tới cửa đại sảnh.

Nhân viên phục vụ rời đi, đạo diễn cũng thức thời cáo từ, Đổng Dịch bị cha con ba người xa lánh bên ngoài, tâm trạng rất không vui. Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, hắn quay đầu nhìn lại, thấy Mạc Nhiên từ một thang máy khác đi ra, bên cạnh là Mạc Phú vẻ mặt khó coi và nhân viên phục vụ đang liên tục giải thích gì đó.

Tâm lý của hắn nháy mắt càng không vui.

“Cậu làm việc kiểu gì vậy! Có biết tầng này đều là khách quý hay không, chậm trễ chuyện của tôi một nhân viên phục vụ như cậu chịu trách nhiệm được không!” Mạc Phú còn đang mắng chửi nhân viên phục vụ, thái độ kiêu ngạo vô cùng cay mắt.

“Thôi ba.” Mạc Nhiên kéo Mạc Phú, hướng nhân viên phục vụ ôn hòa nói, “Anh đi xuống trước đi, ở đây không có việc gì.”

Nhân viên phục vụ vội nói cám ơn rồi muốn chạy, Mạc Phú lại không muốn buông tha hắn.

“Không được đi! Cho rằng xin lỗi liền xong việc? Quản lý của cậu đâu! Gọi quản lý của cậu đến đây!” Mạc Phú bỏ tay Mạc Nhiên ra, vừa mắng vừa làm ra vẻ ta đây.

“Xảy ra chuyện gì?” Không biết Mục Tu vòng lại lúc nào, nói xong câu đó người cũng đã đến cửa thang máy, liếc nhìn Mạc Phú một cái rồi hướng nhân viên phục vụ ôn hòa nói, “Đừng sợ, nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì.”

Trán nhân viên phục vụ đổ mồ hôi, thấy có khách đến giải vây, vội trả lời, “Làm phiền ngài hỏi đến, vị khách này đi cùng thang máy với một người khách muốn đi tầng sáu, mẹ của vị khách tầng sáu bị bệnh, cần trở về đón mẹ ông ấy lên tầng tám khám bệnh, nhờ tôi ấn nút chờ thang máy một lúc, chậm trễ thời gian của vị khách này.”

Hắn nhanh chóng giải thích, sau đó lại hướng Mạc Phú nói lại lần nữa, “Vô cùng xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của ngài, rất xin lỗi.”

Mạc Phú hừ lạnh một tiếng, vẫn ra vẻ như cũ. Nếu không kiêng dè trường hợp, ông ta muốn tiếp tục mắng tên nhân viên này, còn muốn mắng luôn tên đột nhiên nhảy ra xen vào việc của người khác kia!

Mục Tu cũng muốn hừ lạnh.

Ông đến gần chỉ vì cảm thấy người đang tranh cãi ầm ĩ hơi quen mắt, hình như là trong tư liệu tuyển nhân viên phụ tá mà cấp trên dự định chọn cho ông có ảnh chụp người này, hiện tại đến gần mới thấy, đúng thật là người trong hồ sơ. Đợi hỏi rõ ràng nguyên nhân trận ầm ĩ này, trong lòng ông đã đánh một dấu gạch chéo thật lớn cho Mạc Phú – vì một chuyện nhỏ như vậy mà gây khó dễ một nhân viên phục vụ, vẫn không đồng ý bỏ qua, nhân phẩm có vấn đề!

Nhân viên phục vụ thấy Mạc Phú hừ lạnh lại vội vàng xin lỗi lần nữa, Mạc Phú càng nghe hắn xin lỗi càng hăng máu, lại muốn mắng tiếp.

Mục Tu chán ghét nhíu mày, dứt khoát bước lên một bước chen vào giữa hai người, nói với nhân viên phục vụ, “Không cần xin lỗi, cậu làm vậy là đúng. Nhưng với tình huống hôm nay, cậu nên xử lý linh hoạt hơn, ví dụ như gọi điện thoại trực tiếp cho phòng khám bệnh, để phòng khám cử bác sĩ đến khám, mà không phải để người bệnh tự đi tìm bác sĩ, hiểu chưa?”

Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu.

“Đúng, lúc đó cậu nên làm như vậy! Để bác sĩ xuống dưới mà không phải để chúng tôi chờ! Cậu xem lại thái độ phục vụ của mình đi, thật sự là dở tệ! Thật không hiểu sao cậu lại được vào làm trong Đình Hoa Cúc!” Mạc Phú cho rằng Mục Tu đang giúp hắn nói chuyện, còn phụ họa hai câu.

So với Mạc Phú ngu xuẩn, Mạc Nhiên thông minh hơn rất nhiều, lúc này hắn đã nhận ra diện mạo và thân phận của Mục Tu, trong lòng cả kinh, vội kéo tay áo ba hắn, nhắc nhở nói, “Ba, đừng nói nữa, vị này chính là Mục…”

“Con câm miệng đi! Tính tình yếu đuối như vậy, lúc trước không nên sinh con là con trai! Nếu là con gái còn dùng được một chút!”

Câu nói của Mạc Nhiên bị cắt ngang, trong lòng vừa gấp vừa tức, thật không biết nên nói thế nào cho ông biết mới đúng! Thủ trưởng tương lai đứng trước mặt vậy mà không nhận ra, thật sự là uổng phí công sức tính kế của hắn và mẹ kế.

“Còn loại người như ông sao lại vào được nơi này?” Mục Tu xoay người nhìn thẳng Mạc Phú, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó hướng nhân viên phục vụ phất tay, “Đi gọi ông chủ của cậu đến đây, nói Mục Tu đã đến, gọi hắn tự mình tiếp đãi.”

Nhân viên phục vụ có chút ngốc, “A?”

Quản lý nhận được thông báo vội vàng chạy xuống xử lý tình huống rối loạn này, vừa vặn thấy một màn như vậy, quả thật muốn tức chết, vội chạy đến giữ chặt Mục Tu rồi gập người xuống thật sâu trước mặt ông rồi nói, “Chào Mục tiên sinh, ông chủ vẫn đang chờ ngài, ngài chờ một lát, tôi đi mời ông chủ xuống ngay.” Nói xong hung hăng trừng mắt nhân viên phục vụ bên cạnh một cái, lôi kéo hắn xoay người vội vã rời đi. Tình huống xảy ra ở cửa đã được nhân viên báo cáo lên cấp trên từ trước, đây chính là Mục tướng quân, cấp trên kiêm chiến hữu của ông chủ! A cái gì mà a! Thật sự là gấp đến chết!

Mạc Phú choáng váng, trợn mắt nhìn Mục Tu không nói nên lời, “Mục, Mục Tu?” Tại thành phố B dám ở Đình Hoa Cúc giới thiệu như vậy cũng chỉ có một người… Thảo nào vừa rồi hắn cảm thấy người xen vào việc của người khác này nhìn quen mắt, thì ra là Mục Tu! Lần này hắn có thể phục chức thuận lợi là do đi nhờ xe của vị này, nếu cấp trên không muốn tiện tay chọn vài người phụ tá cho Mục tướng quân, hắn cũng không có đường trở về… Thế, thế mà lại đụng phải ở đây.

“Thật, thật là trùng hợp a…” Mạc Phú khẩn trương lau mồ hôi trên mặt, nở một nụ cười lấy lòng hướng Mục Tu vươn tay ra, “Chào, chào ngài, tôi là Mạc Phú ở thành phố K, lần đầu gặp mặt, chuyện này…”

Mục Tu không bắt tay hắn, cũng không tiếp lời chỉ thản nhiên nhìn hắn, ánh mắt đánh giá.

Mạc Phú xấu hổ thu tay, nỗ lực nói thêm, “Ngài không biết tôi cũng bình thường, rất bình thường… “Tân thôn thông” năm nay rất thành công chính là tôi làm, tôi…”

“Tôi đã biết.” Mục Tu phát tay cắt ngang lời hắn, trong lòng đã cho hắn knock-out rồi, cảm thấy liếc nhìn nhiều hơn cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi, xoay người hướng đám người Đổng Dịch đang đến gần nói, “Đổng Dịch, cháu đi làm chuyện của mình đi, Thiên Thiên và Tiểu Khoa đi theo ba, ba dẫn hai đứa đi gặp vài người chú.”

Trình Thiên đảo mắt nhìn Mạc Nhiên đang khiếp sợ nhìn chằm chằm Lưu Khoa, khóe miệng nhếch lên, cố ý thân mật vỗ vai Lưu Khoa nói, “Tiểu Khoa, em đi gặp mấy chú với ba trước, anh có chút việc muốn nói với Đổng Dịch, lát nữa sẽ tìm em sau.” Nói xong nhìn Mục Tu hỏi ý.

“Có việc thì cứ làm đi, ba sẽ không giữ hai đứa.” Mục Tu cười, nói với Lưu Khoa, “Tiểu Khoa đi thôi, đi vào phòng trong với ba, đại sảnh rất lộn xộn.”

Đổng Dịch vội gọi nhân viên phục vụ đến dẫn đường cho hai người, toàn bộ quá trình đều xem cha con Mạc Phú như không khí.

Lưu Khoa gật đầu với Mạc Nhiên vẫn luôn nhìn cậu, chào Đổng Dịch và Trình Thiên rồi cùng Mục Tu đi vào phòng trong.

“Cái kia, Mục tiên sinh, tôi…”

“Có thể lấy thiệp mời cho tôi xem không?” Đổng Dịch ngăn cản Mạc Phú muốn đuổi theo Mục Tu, cười lễ phép nhưng lại làm khó dễ nói, “Lễ khai máy của tôi hình như không có phát thiệp mời lung tung, xin hỏi ai mời ngài đến tiệc rượu này?”

Mạc Phú xụ mặt nói, “Sao đứa nhỏ này lại nói vậy, đều ở chung trong tiểu khu, chú đến cổ vũ, sao còn đòi thiệp mời.”

“Chú của tôi là Tiền Vân Phi và Mục tướng quân, ngài là vị chú nào?” Đổng Dịch còn đang tức giận chuyện Mạc Nhiên không có việc gì chạy đến nói khích Lưu Khoa, rõ ràng đã nhắc nhở cảnh cáo một lần mà không nghe vào tai, một chút ấn tượng tốt với nhà họ Mạc đều không có, không nể tình hỏi xong, hắn nói với một nhân viên phục vụ vừa tới, “Kiểm tra thiệp mời của hai người này, tôi còn phải tiếp khách khác, không thể lãng phí thời gian ở đây.” Nói xong hắn không hề nhìn gương mặt đỏ bừng lên của Mạc Phú và Mạc Nhiên đang muốn nói gì đó, gọi Trình Thiên đang đứng bên cạnh rồi vừa cùng anh vợ nói chuyện vừa bước vào đại sảnh.

Trình Thiên nhìn vở hài kịch này xong, theo sau Đổng Dịch cùng đi vào đại sảnh, đi được nửa đường hắn quay lại nhìn Mạc Phú đang gào rú với nhân viên phục vụ lần nữa, hướng Mạc Nhiên vẫn đang khiếp sợ nở một nụ cười lạnh lẽo.

Thích phần quà tặng này không, Mạc Nhiên, dám mơ ước đồ vật của em trai tôi, muốn chết.

Mạc Nhiên cả kinh, cảm thấy bản thân giống như bị một sinh vật kịch độc lạnh lùng nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv