Âu Dương Cảnh Húc cũng không trả lời Triệu Trạch Duệ, ngược lại, anh nhìn về phía Diệp Hiểu Hàm. “Nghe nói cô Diệp muốn ở lại?”
Diệp Hiểu Hàm nhìn Triệu Trạch Duệ một chút, sau đó trả lời. “Đúng vậy, chẳng lẽ anh không cho phép sao?”
“Dĩ nhiên là cho phép, lần này tôi đưa cô Diệp đến đây chính là muốn mời cô ở lại đây một thời gian, dù sao người cũ của cô bị thương, cũng nên đến xem một chút, đúng không?” Giọng nói của Âu Dương Cảnh Húc mang theomột chút trêu chọc, nhưng không phải đối với Diệp Hiểu Hàm mà làm nhằmvào Triệu Trạch Duệ.
“Húc…” Triệu Trạch Duệ ra vẻ rất không đồng ý.
“Cảm ơn!” Diệp Hiểu Hàm mỉm cười, dù cô không tán thành lời nói của anh, nhưng vẫn muốn ở lại.
“Nhưng…” Âu Dương Cảnh Húc còn nói tiếp.
Cô cau mày, còn cái gì nữa?
“Vì gần đây tổ chức tụ họp, phòng khách đã kín rối, chỉ có phòng Duệ là còn trống một gian, có lẽ phải để cô ở lại phòng này rồi.” Thật ra thì cũng không có hội họp gì, nhưng nếu rời khỏi phòng này, cô không bao giờquay lại thì phải làm sao?
Triệu Trạch Duệ vẫn không chịu. “Để cô ấy ra ngoài, mình muốn nói chuyện với Húc.”
“Không cần nói chuyện, tôi đồng ý!” Diệp Hiểu Hàm lập tức đồng ý. “Anh đừngphản kháng, em biết ở đây ai là lớn nhất.” Diệp Hiểu Hàm nhìn về phía Âu Dương Cảnh Húc. “Tôi thật sự muốn nói chuyện với anh một chút.”
Âu Dương Cảnh Húc biết cô muốn hỏi cái gì, vì vậy chủ động nhường đường, để cô ra ngoài trước.
Trong phòng khách, Diệp Hiểu Hàm nhìn người ở giữa gian phòng một cái mới nói. “Vết thương của anh ấy thế nào?”
Cô phải thừa nhận mình rất quan tâm Triệu Trạch Duệ, cô không cách nàonhìn anh bị thương, cô không hỏi nguyên nhân vì cô biết anh sẽ khôngnói, cho nên cô mới hỏi người này.
Âu Dương Cảnh Húc mang vẻ áy náy. “Thật xin lỗi, là vì cứu tôi!”
Ánh mắt Diệp Hiểu Hàm ảm đạm. “Anh ấy có thể vì anh mà không cần đến tính mạng của mình sao?”
Anh có thể đối xử tốt với người đàn ông trước mắt như vậy, tại sao lại không thể đối xử với cô tốt hơn một chút?
Cô biết, người đàn ông trước mắt là người đưa anh đến vị trí ngày hôm nay, để anh quản lý tất cả chuyện buôn bán, nhưng nó đáng giá để anh hi sinh vậy sao? Chẳng lẽ anh không biết mình cũng là người, cũng là một mạngsao? Chẳng lẽ anh không biết cô sẽ lo lắng sao?
Diệp Hiểu Hàm đột nhiên cười lạnh trong lòng, có lẽ anh thật sự không biết, vì anh không yêu cô.
Âu Dương Cảnh Húc cũng cảm thấy rất đau lòng, dù anh là chủ nhân của‘Hoàng’, nhưng anh cũng không mong bất kỳ ai sẽ bán mạng cho mình.
“yên tâm, cậu ấy không sao, không đến hai tháng cậu ấy sẽ lại giống nhưngười bình thường, chẳng qua tôi cảm thấy điều cô nên lo lắng không phải là cậu ấy, mà là cô có muốn nói tình trạng hiện giờ của cô cho cậu ấybiết, hay là đợi đến lúc cậu ấy phát hiện ra?” Âu Dương Cảnh Húc chỉ vào bụng cô.
Diệp Hiểu Hà xoa nhẹ bụng mình,cái thai trong bụng đãđược bốn tháng, không đến nối lớn, nhưng cũng hình thành trọn vẹn, nhưng đáng tiếc là người trong cuộc lại hoàn toàn không biết, đến người ngoài cuộc cũng đã nhìn ra.
“Anh ấy không biết, tôi cũng không muốnnói cho anh ấy biết, tôi ở lại cũng chỉ muốn chơi mà thôi, thuận tiệncho đứa bé được nhìn mặt ba nó, dù sao từ nay về sau tôi cũng không muốn gặp lại anh ấy.”
Diệp Hiểu Hàm biết mình có ở lại cũng hoàn toàn không thay đổi được điều gì, nhưng có thể nhìn anh thêm hai ngày cũngđã không tệ, vì lần trước rời đi, cô có chút kích động, lần này cô sẽnói lời tạm biết, để mình có thể thật sự yên tâm.
Âu Dương CảnhHúc chỉ có thể cười nhạo Triệu Trạch Duệ ngu ngốc, tại sao rõ ràng nhưvậy mà vẫn không nhận ra? Nhưng anh đã sắp xếp xong tất cả, nhất địnhcậu ta có thể nắm lấy!
“Được! vậy cô nên biết tôi làm vậy là vì mục đích gì, mà tôi cũng chỉ có thể giúp đến đây, sau này cũng không tham dự vào nữa.”
Diệp Hiểu Hàm gật đầu, nói một tiếng cảm ơn.
“Nhưng hai ngày này, cậu ấy có thể sẽ đối xử với cô không được tốt lắm, mongcô có thể hiểu.” Âu Dương Cảnh Húc lo lắng tâm tình cô có thể không được ổn định, dù sao tình trạng thân thể của cô bây giờ cũng không giốngtrước.
“Tôi có thể chăm sóc cho bản thân.” Diệp Hiểu Hàm nhìn vềphía căn phòng, lúc này Triệu Trạch Duệ đang nói gì đó với Trang BácHào, hiển nhiên là không đúng với điều anh mong muốn nên anh nhìn chằmchằm vào Trang Bác Hào.
Lần này có thể là lần cuối cùng cô nhìnthấy anh, cũng là cơ hội để đứa bé trong bụng biết ba nó là ai, cô cũngnên cho mình một cơ hội, nếu quả thật không thích hợp, vậy hai ngườithật sự chia tay, về sau không gặp lại nữa.
“Em ra ngoài! Anh không cần em chăm sóc!” Triệu Trạch Duệ tức giận ném khăn lòng về phía cô.
Anh chưa bao giờ nói muốn cô chăm sóc mình, tại sao cô lại tự muốn laungười cho anh? Nơi này có rất nhiều người chăm sóc anh, hoàn toàn khôngcần đến cô, tại sao cô vẫn không chịu về nhà, lại muốn ở lại đây?”
Dù anh biết hiện tại cô đang ở phòng cách vách, nhưng chính vì gần nhưvậy, mới có thể khiến anh suy nghĩ lung tung, khiến anh muốn đến gần cô, muốn cô trở lại bên cạnh mình, nhưng anh biết như vậy là hoàn toànkhông được, anh và cô là chuyện không thể, dù là phương diện nào cũngkhông thể.
Triệu Trạch Duệ vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, mắt nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Hàm.
Diệp Hiểu hàm cũng nhìn anh chằm chằm.”Tùy anh có muốn hay không! Dù saocũng sẽ không có ai đến chăm sóc anh, Húc đã đuổi hết những người chămsóc anh, chỉ còn em ở lại đây.”
Bọn họ đang làm gì vậy? Biết rõlà anh không thích, anh cũng đã nói với Trang Bác Hào rồi, lại có thểkhông có chút tác dụng nào.
Diệp Hiểu Hàm cũng không hiểu, tạisao anh lại luôn kháng cự cô? Chẳng lẽ anh sợ cô sẽ lại tiếp tục quấnlấy anh không chịu rời? Vậy anh yên tâm, cô sẽ không ngu ngốc như vậy.
Cô ngồi ở mép giường, băng gạc trên đầu Triệu Trạch Duệ đã được tháo ra,chỉ có hai chân là vẫn chưa thể di chuyển, anh cũng đã ngồi dậy được.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo, cả ngày ở trong phòng chán muốn chết!” Diệp HiểuHàm hất đầu, đi ra cửa gọi người mang xe lăn của Triệu Trạch Trạch Duệđến, như vậy cô mới có thể đẩy anh ra ngoài.
Cảnh sắc nơi đây rất đẹp, cô luôn thừa dịp anh ngủ chạy ra ngoài này ngắm cảnh, cũng muốnkhiến tâm trạng phiền muộn của cô sáng sủa hơn một chút.
Dù haingày nay, ở chỗ này ăn tốt ngủ tốt, nhưng khi cô nhìn thấy anh, tâmtrạng cô cũng không vui nổi, kể từ sau khi cô biết anh bị thương, chưacó ngày nào cô yên tâm, cô sợ, sợ anh không thể bình phục, nhưng tất cảmọi người ở đây đều đảm bảo với cô Triệu Trạch Duệ nhất định sẽ tốt lên.
Quan trọng hơn là mấy ngày này, ánh mắt anh nhìn cô không phải là căm hậnghét bỏ, ngược lại, ánh mắt mang phần khổ sở, rốt cuộc là vì sao? Nếunhư nhìn thấy cô thật sự khiến anh khổ sở, vậy sao ban đầu lại đối vớicô như vậy?
Cô đẩy anh vào trong vườn hoa, cô ngồi xuống một chiếc ghế dài bằng gỗ, hơi híp mắt nhìn lên không trung.
Triệu Trạch Duệ nhìn gò má của cô, dưới ánh mắt trời, cô có vẻ thành thục, có hương vị của một người phụ nữ, hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của cô, nhưng không phải vì già, cô thật sự rất đẹp.
Diệp Hiểu Hàm thu ánh mắt của mình lại, nhìn về phía Triệu Trạch Duệ.
Cô cảm thấy nên cho cả hai bên một cơ hội, nếu như anh không còn yêu, côlập tức rời đi. Còn nếu như suy nghĩ của anh với cô thay đổi, cô sẽ ởlại, hơn nữa còn nói cho anh biết tất cả, nhưng có thể sao? Câu trả lờicủa anh sẽ thay đổi vì hai tháng chiến tranh lạnh này sao?
“Ngàyđó, lời của anh là thật sai? Thật sự anh chưa từng yêu em?” Diệp HiểuHàm biết anh sẽ không trả lời, nhưng nếu lần thứ hai kết quả của câu hỏi vẫn như cũ, cô thật sự sẽ chết tâm.
Lần trước là do cô quá kích động, lần này cô chắc chắn sẽ xử lý tốt.
Triệu Trạch Duệ cau mày nhìn cô, tại sao lúc hỏi, cô lại không có chút mongđợi? Chẳng lẽ cô cảm thấy đáp án này không cần thiết sao? Nếu không quan tâm, tại sao còn muốn hỏi?
“Hàm Hàm, anh…” Thật ra thì anh hoàn toàn còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.
Đáp án chân chính luôn ở trong lòng anh, nhưng anh không dám cũng không thể nói cho cô biết, anh không nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô lúc này, cũng không biết cô hỏi là có ý gì.
Huống chi nếu anh trả lời là vẫnluôn yên, hai người vẫn có thể quay lại sao? Ban đầu, lúc anh nói nhữnglời ngoan độc như vậy, anh đã nói không yêu, giờ có thể nói ngược lạisao?
Anh biết mình thích cô, cô có thể không quan tâm đến cáinhìn của người nhà, không để ý đến độ chênh lệch giữa tuổi của haingười, sẽ không để ý đến thân phận của anh, nhưng anh không thể, thânphận của anh rất đặc biệt, sao người nhà của cô có thể đồng ý, một tìnhyêu không được chúc phúc thì không nên bắt đầu, dù bắt đầu thì cũng sẽsớm kết thúc.
Ban đầu, lúc anh nghe theo lời Diệp Chấn Hồng chia tay cô, bây giờ anh còn có tư cách ở cùng một chỗ với cô sao?
Lòng đau như cắt là những từ để hình dung tâm trạng của Triệu Trạch Duệ lúcnày, cô đang ở trước mặt nhưng anh lại không thể nói lời yêu, tại saoanh lại đẩy mình đến tình trạng này?
Diệp Hiểu hàm đợi rất lâucũng không nhận được đáp án mình mong muốn, có lẽ đáp án đã rõ ràngtrong sự im lặng của anh rồi, cô cũng nên buông tay mới đúng.
Cô hít sâu một hơi. “Thật ra thì em cũng không yêu anh!”
Triệu Trạch Duệ nhìn về phía Diệp Hiểu Hàm, cô không yêu?
“Trong khoảng thời gian này, em đã nghĩ rất kỹ, có lẽ chúng ta thật sự khônghợp, là em quá ngây thơ, xem quá nhiều phim truyền hình, cho rằng mộtông chú là người yêu của mình, thật ra thì tình cảm của em đối với anhcũng biến mất rất nhanh, là em ngu ngốc, không hiểu tình yêu là gì, tấtcả đều la tự em nghĩ nhiều, không phải sao? Cho nên sau khi người nhàkhuyên bảo, em đã lựa chọn buông tha, cũng chọn không yêu anh nữa!” Côphải làm điều này, để mình có thể thật sự buông tay.
Tim anh corút lại đau đớn, thì ra đây là cảm giác của cô khi anh nói những điềunày, thì ra nó đau như vậy, còn đau lòng hơn gấp trăm lần so với lúc anh tự mình nói ra.
Anh đột nhiên thấy khóe mắt mình ươn ướt, thì ra anh yêu rất sâu, sâu đến mức hoàn toàn không muốn buông tay, sâu đếnmức bây giờ anh muốn lớn tiếng nói yêu cô, nhưng bây giờ cô đã khôngyêu!
DIệp Hiểu Hàm mỉm cười nhìn anh. “Bây giờ chắc anh cảm giác mình đã được giải thoát?”
Triệu Trạch Duệ nắm chặt hai quả đấm, phải cố gắng bao nhiêu anh mới có thể kiềm chế được kích động muốn nói?
“Em sẽ ở lại, cũng chỉ muốn chăm sóc anh một chút mà thôi, cũng không có ýgì khác, vì anh là người em quen, cũng là bạn của em, trước anh cũnggiúp em và gia đình, em cảm thấy mình cũng cần làm gì đó, thật ra emcũng muốn làm bạn với anh.”
Diệp Hiểu Hàm ngửa đầu lên trời. “Hơn nữa có người bạn lớn tuổi như vậy cũng tốt! Anh biết rất nhiều ngườilợi hại, nếu em bị người khác bắt nạt, em có thể gọi anh đến tới dạy dỗ, rất lợi hại.”
Những lời này là nói với Triệu Trạch Duệ nhữngcũng muốn nói với chính cô, cô thuyết phục chính mình buông tay, chỉ cóbuông tay mới có thể không khiến cả hai cũng khổ sở như vậy.
Nhưng cô vẫn không nhịn được, người ta luôn nói phụ nữ có thai tâm tình rấtkhông ổn định, hiện tại mới nói mấy câu mà thôi, cô đã không chịu nổirồi.
Triệu Trạch Duệ kéo tay cô lại. “Em thật sự nghĩ vậy sao?”
Cô thật sự có thể dễ dàng buông tay vậy sao? Hai tháng trước cô còn liềuchết muốn ở bên cạnh anh, nói yêu anh, mới qua hai tháng cô đã nói côkhông yêu! Đều là gieo gió gặt bão, là do anh đẩy cô khỏi mình trước.
Diệp Hiểu Hàm kéo tay về. “Dĩ nhiên, em đã nghĩ thông rồi.”
“Tói nay em sẽ về nhà, hi vọng anh có thể dưỡng bệnh cho tốt, nếu sau này rảnh rỗi, em sẽ liên lạc với anh.”
Tối nay? “Em có thể tiếp tục ở lại đây chơi.” Triệu Trạch Duệ ấp a ấp úng nói.
Diệp Hiểu Hàm cúi đầu nhìn bụng mình, xem ra đứa bé bốn tháng này không rõràng lắm, anh lại có thể không phát hiện, là do anh quá ngốc sao?
Nhưng cô cũng không muốn anh biết, nếu anh không hi vọng cô ở lại đây, cô đi thì tốt hơn, dù sao mấy ngày nay đã đủ rồi.
“Không, em muốn đi, đã nhiều ngày như vậy, trở về em nhất định sẽ bị ba mắng thối đầu.” Diệp Hiểu Hàm cười nói.
Đột nhiên không khí giữa hai người yên tĩnh lại, Diệp Hiểu Hàm đã nhịn được không cho nước mắt rơi xuống, nhưng khi nhìn anh cô vẫn xúc động nhưvậy, cô tiền lên hôn lên môi anh.
Anh kinh ngạc, đồng thời cũng nếm được vị mặc chát, như là nước mắt.
Rất nhanh, cô buông anh ra. “Em sẽ nhờ người khác đưa anh về phòng, em về thu dọn đồ trước.” Nói xong, cô lập tức rời đi.
Triệu Trạch Duệ mở miệng định gọi cô lại, nhưng anh phát hiện anh không có lý do gì để giữ cô.