Đây đã là chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày, trên xe cũng chỉ có Thẩm Tuyết và hai ba vị khách nữa, xe cộ ngoài đường cũng không còn tấp nập, mọi người dường như đều đã trở về tổ ấm của mình sau một ngày làm việc vất vả.
Bài hát "mưa tháng sáu " được bác tài mở lên khiến bầu không khí trong xe có phần chậm lại.
" Em cứ ngỡ tình yêu sẽ mãi bền lâu,nếu mình không cố dối lừa nhau, nhưng đâu biết rằng cây sẽ héo khi không còn ai nâng niu và tiêu tưới ".
" Ngoài trời mưa rơi tháng sáu,trong lòng rướm máu, biết ta đã mất nhau. Muốn cùng anh đến nơi ngày xanh mà tim anh sao nỡ đành ".
"Ngoài trời mưa rơi tháng sáu trong lòng rướm máu, những hoang tàn nỗi đau, muốn cùng đi đến khi biệt ly, mà tình nào đâu mấy khi ".
Lời bài hát da diết có phần giống với nỗi lòng của Thẩm Tuyết lúc này. Anh cuối cùng cũng công khai tình yêu thật sự của mình, không giống như đối với cô kết hôn trong âm thầm, ly hôn trong lặng lẽ.
Anh đối với cô ấy cưng chiều như vậy, lãng mạn như vậy. Đối với cô chỉ có lạnh nhạt cùng tổn thương cùng thù hận. Ba cô vào tù, anh bỏ cô, Thẩm Thẩm thị cũng phá sản nhưng vẫn chưa đủ để nguôi ngoai nỗi hận trong lòng anh. Giữa cô và anh mãi mãi sẽ tồn tại vách ngăn không thể xóa nhòa.
Cô không có tư cách để hận anh, đã dằn lòng phải mạnh mẽ từ bỏ, coi như trái tim cô đã chết rồi nhưng nó vẫn rỉ máu, đau đớn thế này.
Xe buýt dừng lại, Thẩm Tuyết lặng lẽ xuống xe bước về nhà, bóng lưng cô đơn cũng từ từ mất hút trong màn đêm yên tĩnh.
Đêm nay có người vui đến nỗi không ngủ được ví dụ như Bạc Hoan, kế hoạch bước đầu của cô ta đã thành công mỹ mãn. Chính cô ta đã lén đưa tin cho tòa soạn hình ảnh cô ta cùng Lăng Trạch Hàn trên sân thượng khách sạn Ha Na, cô ta muốn mọi người đều sẽ biết chuyện này, đặc biệt là Thẩm Tuyết.
Mặc dù Lăng Trạch Hàn chỉ đáp ứng đúng theo yêu cầu của Bạc Hoan. Cô ta nói muốn tổ chức sinh nhật dưới ánh nến và hoa, muốn Lăng Trạch Hàn tổ chức cho cô ta nên anh cũng đã đồng ý nhưng sớm muộn gì cô ta cũng sẽ làm cho Lăng Trạch Hàn phải cam tâm tình nguyện ở bên cô ta thôi.
Đêm nay, cũng có người tâm trạng phức tạp như Lăng Trạch Hàn và Thẩm Tuyết. Lăng Trạch Hàn ngồi trong văn phòng công ty nhìn cảnh thành phố về đêm qua cửa kính. Anh nhấp một ly rượu, yết hầu khẽ trượt lên xuống, ngũ quan sắc nét, chiếc cằm cương nghị, nét mặt trầm ngâm không phải đang thưởng thức cảnh đêm mà như đang nhớ nhung một ai đó.
Tuyết Nhi, giờ em đang làm gì? Có nhớ đến tôi hay không?
Cuộc gọi giữa đêm khuya bỗng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lăng Trạch Hàn. Anh đưa điện thoại lên tai giọng nói có chút lạnh nhạt.
- Nói.
- Tổng Giám đốc, có cần gỡ tin tức của anh và cô Bạc xuống không?
- Gỡ luôn đi.
- Tôi đã điều tra ra người đưa tin này cho truyền thông chính là cô Bạc.
- Tôi biết rồi.
Lăng Trạch Hàn chỉ đồng ý chụp bức ảnh đó với Bạc Hoan cho ba cô ấy xem chứ anh không có muốn làm lớn chuyện này cho truyền thông biết. Hiển nhiên là Bạc Hoan đã tự ý làm điều này.
Lăng Trạch Hàn tiếp tục cầm ly rượu lên uống cạn.Bạc Hoan tốt nhất em đừng có làm điều gì khiến tôi thất vọng.
Bạc Hoan ở nhà đang hí hửng bỗng thấy tin tức của cô ta và Lăng Trạch Hàn đã biến mất đâu không thấy. Cô ta nghi ngờ gọi cho tòa soạn thì nhận được câu trả lời chính Lăng tổng đã ra tay gỡ tin tức này xuống khiến cho cô ta hụt hẫng không thôi.
Hừ, cô ta sẽ không từ bỏ đâu, bước tiếp theo của cô ta còn ở phía sau kìa.
Hôm nay Thẩm Tuyết chỉ có tiết học buổi sáng, cô vừa tan học thì nhận được điện thoại của Lam Tố Tố. Lam Tố Tố nói cô ấy sẽ xuống sân bay sau hai tiếng nữa, cô ấy muốn Thẩm Tuyết đi đón mình.
Thẩm Tuyết vừa bước chân ra khỏi trường thì Lam Quân đã lái xe đi đến. Anh bước xuống xe rồi đến chỗ Thẩm Tuyết.
- Tuyết Nhi, anh chờ em nãy giờ, Tố Tố sắp hạ cánh rồi, chắc em ấy cũng đã gọi cho em rồi đúng không?
- Dạ, anh chờ em sao? em cũng đang định đi đón cô ấy.
Lam Quân nhìn đồng hồ rồi nói.
- Bây giờ vẫn còn sớm, anh đưa em đi ăn gì sau đó chúng ta cùng đi đón Tố Tố nhé.
Thẩm Tuyết gật đầu đồng ý. Anh Lam Quân đã đến tận đây muốn cùng cô đi đón Tố Tố, cô cũng không thể từ chối được.
Lam Quân đưa Thẩm Tuyết đến một nhà hàng ẩm thực nổi tiếng. Hai người không chọn phòng bao riêng mà ngồi ngay bên ngoài sảnh, không gian ở đây được trang trí cây cối cùng bể cá nhìn rất thanh cảnh, đẹp mắt mà không mất đi vẻ sang trọng. Tiếng nhạc nhẹ êm đềm du dương khiến con người ta cảm thấy khá là thoải mái.
Thẩm Tuyết ngồi xuống đối diện Lam Quân. Lam Quân lịch sự đưa menu cho Thẩm Tuyết gọi món. Đang suy xét xem nên ăn món gì thì Thẩm Tuyết cảm nhận như có một đạo ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm vậy. Cô ngẩng đầu lên nhìn chếch bên phải phía đối diện cô, sau lưng Lam Quân chính là bàn của Lăng Trạch Hàn. Anh đang dùng cơm với một nam,một nữ chắc là đối tác làm ăn với Lăng thị.