Bạc Hoan ngồi ở nhà Lăng Trạch Hàn đợi đến chiều mới thấy anh trở về trong bộ dạng còn có phần không chỉnh tề, ngực áo phanh mấy cúc, tóc còn hơi tán loạn, khuôn mặt lại rất thoải mái.
Cô ta cứ nghĩ Lăng Trạch Hàn chỉ đưa Thẩm Tuyết về nhà một lúc rồi sẽ quay lại nào ngờ anh lại trở về trong bộ dáng như người vừa mới được thỏa mãn dục vọng vậy. Bạc Hoan mấy năm ở nước ngoài cũng đã ngủ với không ít đàn ông nên cô ta nhìn liền nhận ra ngay.
Thấy Lăng Trạch Hàn từ cửa đi vào, Bạc Hoan vội chạy tới,đôi mắt rưng rưng nước mắt oán trách:
- Trạch Hàn, sao anh đưa Thẩm Tuyết về lại lâu như vậy? Anh biết em chờ anh suốt từ sáng đến giờ mà, hức …
Lăng Trạch Hàn vào nhà nhìn thấy Bạc Hoan anh mới sực nhớ ra, sáng nay anh bảo cô ta ở nhà đợi anh, đúng là anh đã quên béng Bạc Hoan đi rồi. Lăng Trạch Hàn hắng giọng một tiếng che đi sự thất thố của mình, anh nói:
- Xin lỗi Hoan Hoan, anh đưa Thẩm Tuyết về xong tại công ty đột nhiên có việc gấp cần anh đến xử lí nên anh quên không nói với em. Sao em không gọi điện cho anh?
- Em gọi không có được.
Bạc Hoan bực bội ra mặt, đúng là cô ta đã gọi cho Lăng Trạch Hàn rất nhiều cuộc gọi nhưng điện thoại toàn báo thuê bao không liên lạc được.
Lăng Trạch Hàn nhớ lại đúng là lúc anh ép buộc Thẩm Tuyết trên xe, điện thoại của anh có đổ chuông nhưng sau đó anh đã thẳng tay tắt nguồn luôn.
- À, chắc điện thoại của anh hết pin rồi, anh không để ý. Mà em đến tìm anh có chuyện gì vậy?
Bạc Hoan vờ đưa tay véo vào đùi mình một cái thật đau rồi giả vờ òa khóc nhào vào lòng Lăng Trạch Hàn.
- Trạch Hàn, ba em muốn gả em cho một ông chú già, em không muốn đâu, anh nhất định phải cứu em, hu … hu …
Bạc Hoan thực ra là cô nhi được một gia đình nhận nuôi vì họ không có con. Sau này khi Bạc Hoan mười năm tuổi thì cha mẹ nuôi của cô ta bỗng nhiên lại mang thai sinh ra được một đứa con gái khác. Cũng vì thế mà cô ta bị ghẻ lạnh, cô ta không thích sống trong một gia đình như vậy nên đã ra nước ngoài đi đây đó khắp nơi, cha mẹ nuôi của cô ta vẫn thỉnh thoảng gửi tiền cho cô ta rồi mặc cô ta muốn sống thế nào cũng được.
Lăng Trạch Hàn ngửi mùi nước hoa nồng trên người Bạc Hoan, anh có hơi nhăn mặt, anh giữ bả vai Bạc Hoan kéo cô ta ra hỏi:
- Sao ba em lại muốn làm vậy? Nói rõ ra anh nghe xem.
Bạc Hoan đưa tay lên lau nước mắt kể lể:
- Ba em vì lợi ích trong làm ăn mà nhẫn tâm vậy đó. Anh cũng biết họ đâu có thật lòng đối tốt với em đâu. Họ có con ruột rồi nên chỉ coi em là một đứa con nuôi thôi nhưng ơn nuôi dưỡng của họ đối với em nhiều như vậy em cũng đâu thể không báo đáp chứ. Em cũng thực lòng yêu thương họ mà.
Lăng Trạch Hàn đưa Bạc Hoan đến ghế sô pha ngồi xuống để cô ta bình tĩnh lại, anh biết hoàn cảnh của Bạc Hoan đúng là như vậy.
- Em muốn anh giúp gì cho em?
Bạc Hoan nhìn Lăng Trạch Hàn, tỏ vẻ đáng thương:
- Trạch Hàn, chúng ta quay lại được không? Chỉ cần em và anh quay lại với nhau ba em cũng không có lý do gì để phản đối cả, ông ấy cũng sẽ không ép gả em cho ông chú già đó nữa.
Nghe Bạc Hoan nói vậy Lăng Trạch Hàn thở dài, anh đã nhận ra mình không hề yêu Bạc Hoan, anh đối với cô là sự tin tưởng, cảm kích, biết ơn cô đã an ủi cho anh niềm tin khi anh tuyệt vọng, anh vẫn lầm tưởng tình cảm bao năm qua đó là tình yêu cho đến khi anh gặp Thẩm Tuyết, anh mới biết được thế nào là tình yêu. Một đứa trẻ bị thiếu thốn tình cảm từ bé như anh đã ngộ nhận tình cảm giữa anh và Bạc Hoan là tình yêu như thế đấy.
- Hoan Hoan, em nghe anh nói, chúng ta đã chia tay rồi. Sau khi chia tay,anh mới nhận ra tình cảm của anh dành cho em vốn không phải là tình yêu. Anh coi em như là người bạn tri kỷ, là thanh mai trúc mã của anh. Em đã giúp anh vượt qua bóng tối. Anh vô cùng cảm kích em. Anh có thể làm mọi thứ để giúp em nhưng anh không thể cho em tình yêu nam nữ được. Anh nói như vậy để em hiểu cũng là vì không muốn lừa dối em.
Bạc Hoan há mồm chết trân. Cái gì mà ngộ nhận không phải tình yêu chứ. Chẳng nhẽ chỉ là do cô ta tự mình đa tình à.
Năm xưa đúng là cô ta đã làm bạn an ủi Lăng Trạch Hàn, cô ta cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Sau này cô ta bỏ ra nước ngoài sống phóng túng nên cũng đã chia tay Lăng Trạch Hàn, khi đó Lăng Trạch Hàn còn đang lỗ lực rất nhiều để xây dựng lên Lăng thị, cô ta cảm thấy ở bên Lăng Trạch Hàn sẽ chỉ giậm chân tại chỗ mà thôi, cô ta muốn cặp kè với những đại gia giàu có hơn.
Bây giờ khi nghe tin Lăng Trạch Hàn đã xây dựng Lăng thị lớn mạnh đứng đầu cả nước như vậy, làm mưa làm gió trên thương trường,cô ta liền chạy về muốn nối lại tình xưa với anh,không ngờ lại biết chuyện giữa anh và Thẩm Tuyết.