Đồng Hiểu cúi thấp đầu không nói lời nào.
“Nguyên nhân chia tay là gì?” Đồng Hiểu đáp lấy lệ, “Nói ra rất phức tạp, em không muốn nói.” Hách Triết cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao cũng là việc riêng của người khác
Đêm hôm đó, Hách Triết nằm ở trên giường, mơ một giấc mơ kỳ quái
Cảnh tượng xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, trong mơ có mấy chữ to “nhà ga”, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang bịn rịn chia tay
“Anh Hách Triết, anh nhất định phải chờ em đó, em sẽ cố gắng thi đỗ vào trường đại học của anh, để được học cùng với anh.” Hình ảnh chợt thay đổi, bối cảnh biến thành sân bay, vẫn là đôi nam nữ kia.
Lần này giọng của cô gái hơi nghẹn ngào, “Anh Hách Triết, em nhất định sẽ cố gắng học tập để đi theo bước chân của anh
Anh nhất định phải ở nước ngoài chờ em, không cho phép anh thích cô gái khác đâu đấy.”
Cảnh tượng càng lúc càng gần, anh ta nhìn thấy rõ cô gái là Đồng Hiểu, mà chàng trai chính là anh ta
Giật mình tỉnh lại, cả người anh ta đổ mồ hôi
Cảnh tượng trong mơ quá chân thực, như thể đã từng xảy ra vậy
Vén chặn xuống giường, Hách Triết rót cho mình một ly rượu vang, đứng ở trước cửa sổ sát đất
Cảnh đêm ở thành phố này rất đẹp, rất nhiều đèn neon lấp lánh.
Trong đầu anh đột nhiên lại thoáng hiện lên một hình ảnh, người con trai kéo tay người con gái, thề non hẹn biển, “Sau này chúng ta sẽ định cư ở Bắc Kinh, mua nhà ở đây, anh nhất định sẽ khiến em có một cuộc sống hạnh phúc.” Anh lắc mạnh đầu, cổ vứt bỏ những hình ảnh này
Hách Triết cầm điện thoại di động lên bấm dãy số quen thuộc.
“Ken?”
Sáu năm trước anh bị tai nạn xe cộ như thế nào?”
Đầu bên kia hơi giật mình, lập tức cười và nói: “Không phải em đã nói cho anh biết rồi à, trên đường anh ngồi taxi đi sân bay thì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, lái xe chết ngay tại chỗ, còn anh được cứu về
Sao thế? Có phải anh nhớ ra cái gì đó không?”
“Anh mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, trong giấc mơ có một người rất kỳ quái.” “Có phải máu tụ trong đầu anh tan bớt không, nếu không anh quay về Mỹ đi, để bác sĩ làm kiểm tra.”
Anh từ chối, “Không cần đâu, cứ để thuận theo tự nhiên đi.” “Ken, nếu như ở nơi đó không quen, em sẽ bảo ba gọi anh về nhé.”
“Không cần.”
Cúp điện thoại, anh lại nằm vật ra giường lần nữa, tâm tình cũng không có cách nào bình tĩnh lại được
Anh chạy xuống tầng dưới, lấy từ trong xe ra hai quyển album ảnh Đồng Hiểu đưa rồi mang lên nhà.
Trong phòng khách chỉ mở một chiếc đèn áp tường mờ tối, anh nhìn từng bức ảnh một, trên tấm ảnh là hai ông bà già, không hiểu vì sao anh lại có cảm giác rất thân thiết
Hôm nay, lúc ở văn phòng giở những tấm hình này ra, anh không hề có một chút cảm giác nào, nhưng giờ phút này lại có tâm trạng hoàn toàn khác biệt.
***
Cuối tuần, Chung Hân Văn hẹn Đông Hiểu đi uống cà phê
“Đồng Hiểu, cậu với anh Hách Triết thế nào rồi?” Đồng Hiểu nhún vai, than thở: “Tớ đưa cho anh ấy xem ảnh chụp của ba mẹ anh ấy, còn đưa anh ấy đến trường đại học trước kia anh ấy từng học, nhưng mà anh ấy chẳng nhớ được gì cả.”
“Đúng là sầu muốn chết, làm sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ
Tiếp theo cậu định làm gì?”
Đồng Hiểu lắc đầu, “Tớ muốn đưa anh ấy về Cẩm Giang, nhưng bạn gái của anh ấy tới, đã vài ngày rồi anh ấy không đến công ty.” Trong lòng Chung Hân Văn cảm khái, ông trời thật sự quá bất công với cô gái trước mắt này
“Đồng Hiểu, Thẩm Thần Bằng và Cổ Thu sắp kết hôn, cậu có biết không?”
Đồng Hiểu bị sặc cà phê ho đến mức mặt đỏ bừng lên
“Cậu không sao chứ! Anh ta kết hôn với Cổ Thu là chuyện trong dự liệu rồi, cậu đâu cần kích động như vậy?” Chung Hân Văn vừa vỗ nhẹ lưng cô, vừa nói.
Đồng Hiểu thờ ơ giải thích, “Chỉ là không cẩn thận sặc thôi, không phải là bị kích động” “Tớ nghe Thẩm Thần Phong nói
Dù sao Thẩm Thần Bằng cũng lớn tuổi rồi, trong nhà hơi sốt ruột, chẳng còn cách nào khác nên họ đồng ý cho Cổ Thu vào cửa
Thẩm Thần Bằng mà kết hôn thì chắc sau đó sẽ đến lượt tớ và Thẩm Thân Phong
Buồn hết cả người, tớ còn chưa muốn kết hôn đâu.”
Đồng Hiểu cười, nói khẽ: “Cậu nên kết hôn sớm một chút, thừa dịp còn trẻ mà sinh con đi, cũng không tệ đâu.” Mỗi lần cô đi trên đường nhìn thấy người mẹ trẻ tuổi nắm tay đứa trẻ đáng yêu là cô luôn có cảm giác mất mát và vô cùng hâm mộ
“Đồng Hiểu, Thẩm Thần Bằng có biết cậu từng sẩy thai không?”
Đồng Hiểu lắc đầu, “Không cần thiết để cho anh ấy biết, chúng tớ đã kết thúc rồi.”
Nếu tớ mà là cậu, tớ nhất định sẽ nói cho anh ta biết, để anh ta không được sống khá hơn.”
Đồng Hiểu cười, “Không cần thiết.”
Uống cà phê xong, Chung Hân Văn lôi kéo Đồng Hiểu đi dạo phố, chọn mua quà kết hôn cho hai người kia.
Chung Hân Văn tức giận nói: “Thật ra tớ chả thích cái cô Cố Thu kia chút nào, nhưng mà trên mặt mũi vẫn phải tặng quà chúc mừng, cậu nói xem sao con người lại mâu thuẫn như vậy chứ?” Đồng Hiểu chỉ cười mà không nói gì
Cái thành phố này rõ ràng rất lớn, thế mà ngẩng đầu một cái vẫn có thể nhìn thấy người mà mình không muốn gặp
Có lẽ ông trời đang nói cho cô biết, cô nên buông bỏ hoàn toàn đi
Hai người đang đi dạo thì nhìn thấy Cố Thu đang đi ra từ cửa hàng tơ lụa cùng bạn của cô ấy, chắc có lẽ là đang chuẩn bị đồ cưới
Bạn của cô ấy phàn nàn, “Nào có ai kết hôn mà không mua màu đỏ chứ, mua ga giường màu trắng xúi quẩy lắm.” “Anh ấy thích sạch sẽ, không thích ga giường có màu sắc.” Cố Thu vừa nói xong thì chạm mặt với Đồng Hiểu và Chung Hân Văn, nụ cười trên mặt cô cứng đờ.
Lúc đi qua nhau, cả hai đều dừng bước
“Xin chào.” Cổ Thu chào hỏi trước.
Đồng Hiểu mỉm cười, “Chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn.”
Chỉ có hai câu nói rất đơn giản, Chung Hân Văn đứng ở bên cạnh lại cảm thấy sóng ngầm mãnh liệt
Cố Thu cùng bạn đi rồi, Chung Hân Văn đột nhiên nói với giọng hơi khàn, “Đồng Hiểu, sao tớ lại muốn khóc như vậy chứ? Dựa vào cái gì mà bọn họ lại bắt nạt cậu?” “Chí ít tớ vẫn còn có cậu mà.” Chung Hân Văn tỏ vẻ bất bình, “Thật là con mẹ nó muốn mắng người
Bà đây không thèm đưa quà nữa, cũng không thèm tham gia hôn lễ, nhà họ Thẩm muốn trách thì cứ trách đi, ai mà thèm bước vào cửa nhà đấy.”
Tuy Chung Hân Văn nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn chọn một cái vòng ngọc làm quà kết hôn cho bọn họ.
Hai người đi từ cửa hàng ra, xe của Thẩm Thần Phong đã chờ ở bên ngoài.
Anh ta xuống xe nhận túi lớn túi nhỏ trong tay Chung Hân Văn rồi ném vào cốp, hai người hiện tại ở bên nhau rất tự nhiên, thoạt nhìn trông vô cùng ăn ý
“Đồng Hiểu, cùng bọn tớ đi ăn cơm đi.” Đồng Hiểu vừa định từ chối thì Thẩm Thần Phong đã cau mày, nói: “Hôm nay không tiện lắm.”
Chung Hân Văn đen mặt, hừ lạnh, “Anh nói thế là sao?”
Thẩm Thần Phong nhíu mày giải thích, “Vừa rồi anh mới đụng phải Thẩm Thần Bằng, nên đã hẹn anh ấy cùng đi ăn cơm rồi, Đồng Hiểu mà đi hình như không được tiện lắm.”