Lông mày Đồng Hiểu hơi nhíu lại, giây phút này có gần như muốn nói ra tin Hách Triết còn sống, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được
Lúc này mà nói ra, hai ông bà già nhất định sẽ chạy tới Bắc Kinh, nểu Hách Triết không u nhận bọn họ thì họ sẽ bị tổn thương mất
Hách Quốc Du khẽ thở dài, nói: “Tất cả ảnh chụp của Hách Triết đều ở phòng đọc sách, Hiểu Hiểu, cháu tự vào lấy đi, có rất nhiều ảnh cháu và A Triết chụp chung đấy.”
Đồng Hiểu đến phòng đọc sách, bên trong có mười cuốn album khá dày, là ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Hách Triết.
Đồng Hiểu chọn ra hai quyển album, tất cả đều là ảnh chụp gia đình của Hách Triết và hai ông bà.
Từ phòng sách ra ngoài, cô thấy Tống Thúy đang ngồi nức nở ở trên ghế sofa, chú Hách thì tỉ tê an ủi bà, “Đừng khóc nữa, con trai cũng đi nhiều năm như vậy rồi, Hiểu Hiểu nó vô tội
Hiện tại chúng ta cũng chỉ có mình Hiểu Hiểu thôi, hãy đối xử với con bé tốt một chút, nếu con trai ở trên trời có linh cũng sẽ cảm ơn chúng ta.”
Cổ họng của Đồng Hiểu như nghẹn lại
Cô rất muốn tiến lên ôm hai người
Hách Quốc Du nhìn thấy Đồng Hiểu đi tới, bèn vỗ bả vai Tống Thúy, ông đứng lên và đi đến trước mặt Đồng Hiểu
“Hiểu Hiểu, đêm nay cháu ở lại đây đi, mau vào tắm rửa rồi thay quần áo, để cô Tống của cháu phơi khô quần áo cho rồi ngày mai mặc.” Đồng Hiểu lắc đầu, “Cháu đã đặt vé tàu hỏa về Bắc Kinh trước rồi ạ.”
Hách Quốc Du nhíu mày, “Cháu muốn về Bắc Kinh luôn trong đêm sao? Bên ngoài đang mưa to như vậy.”
“Chú Hách, hôm nào cháu sẽ lại về thăm cô chú
Xin hãy tin tưởng cháu, tất cả rồi sẽ tốt hơn thôi ạ.” Đồng Hiểu nói rồi đi khỏi nhà họ Hách
Hách Quốc Du không nhịn được khẽ hừ giọng, “Đều tại bà đấy, muộn như vậy rồi, trời lại mưa to nữa, thế mà còn đuổi con bé đi.” “Tôi đuổi nó lúc nào, tự nó muốn đi đấy chứ, ông ra gọi nó quay lại là được rồi.”
Hách Quốc Du chạy đuổi theo, nhưng ra đến nơi thì Đồng Hiểu đã ngồi vào xe taxi rồi
Trở về Bắc Kinh ngay trong đêm, Đồng Hiểu vẫn luôn ôm chặt hai quyển album ở trong ngực
Trở về căn hộ, cô tắm rửa, nghĩ rằng khi nào trời sáng sẽ đi tìm Hách Triết ngay.
Lên giường chợp mắt một lát, cô nhớ lại rất nhiều chuyện lúc còn nhỏ, cô đang nghĩ nếu nói những chuyện cũ này cho Hách Triết nghe thì phải chăng anh sẽ có thể nhớ lại chuyện của bọn họ lúc trước
Nhưng những cái này cũng không quan trọng lắm, quan trọng là để anh nhớ ra ba mẹ anh, cô chú chính là nỗi đau sâu thẳm nhất trong trái tim Đồng Hiểu.
Trời vừa sáng Đồng Hiểu đã đi đến tập đoàn Thịnh Huy, cô chờ đến giờ làm việc nhưng mãi vẫn không thấy Hách Triết xuất hiện
Cô ngồi ở quán cà phê đối diện tập đoàn Thịnh Huy suốt cả một ngày cũng không thấy xe của Hách Triết xuất hiện.
Cô đi hỏi lễ tân, lễ tân nói hôm nay tổng giám đốc không tới công ty
Cô ôm hai quyển album rất dày rời đi, trên đường, tâm trạng của cô vô cùng sa sút
Cô đã hỏi xin lễ tân số điện thoại của Hách Triết, nhưng lễ tân không chịu cho
Đi tiếp, cô đột nhiên nghĩ tới Thẩm Thần Bằng, nhất định anh có số điện thoại của Hách Triết
Cô do dự mãi mới bấm gọi số điện thoại của Thẩm Thần Bằng, lúc này anh đang ở trong cửa tiệm của Cố Thu
Nhìn thấy điện thoại báo tên người gọi đến, trong nháy mắt anh hơi hoảng hốt, cảm thấy khó tin
Ấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói quen thuộc vang lên
“Thẩm Thần Bằng, anh có số điện thoại của Hách Triết tập đoàn Thịnh Huy không, nhắn cho tôi số được không?” Lửa giận vợt thẳng lên, anh tức giận bóp nát ly cà phê trong tay, mảnh thủy tinh đâm vào trong lòng bàn tay anh
Cố Thu nhìn thấy vội chạy tới, “Sao thế? Sao bỗng dưng lại bị vỡ thế này? Anh đừng cử động, để em đi lấy hòm thuốc.” Vì khẩn trương nên âm lượng của Cổ Thu khá to, Đồng Hiểu ở đầu bên kia nghe thấy hết.
“Xin lỗi, đã quấy rầy rồi.” Cúp điện thoại, tâm tình của cô dường như càng lạc lõng hơn nữa
Cổ Thu cầm hòm thuốc ra thì đã không thấy Thẩm Thần Bằng đâu nữa rồi
Cô đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy xe của Thẩm Thần Bằng gầm rú phóng qua
Đồng Hiểu thất thểu trở về căn hộ của mình, cô không chú ý thấy xe của Thẩm Thần Bằng dừng ở cạnh đấy.
Khi cô đi thang máy lên tầng mới nhìn thấy có một người đang đứng tựa vào cửa nhà cô
Lúc cô ngẩng đầu nhìn lên thấy là Thẩm Thần Bằng
“Anh tới đây làm gì? Không phải lúc này anh nên ở cùng với bạn gái của anh à?” Cô còn chưa dứt lời, Thẩm Thần Bằng đã dùng một tay đẩy cô ngã lên cửa, bất thình lình cúi người hôn lên môi cô
Đồng Hiểu giật mình, kịp phản ứng lại, cô muốn đẩy anh ra, những đầu lưỡi của anh đã trượt vào trong miệng cô.
Đồng Hiểu ra sức giãy giụa, sức lực của hai người cách xa nhau, cô không tài nào đẩy anh ra được.
Chẳng còn cách nào khác, cô đành cắn mạnh vào lưỡi của anh, cũng cắn luôn lưỡi của mình, mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra trong miệng hai người, nhưng anh vẫn không buông cô ra
Không biết Đồng Hiểu lấy sức lực ở đâu mà đẩy được Thẩm Thần Bằng ra, cô chửi mắng điên cuồng, “Thẩm Thần Bằng, anh điên rồi à? Nhìn nhầm người hả?” “Đồng Hiểu, không phải cô đói khát lắm sao?”
“Thẩm Thần Bằng, anh đi đi, tôi không muốn cãi nhau với anh.”
Đồng Hiểu nói lạnh lùng, nhặt hai quyển album dưới đất lên
Thẩm Thần Bằng giật lấy, mở ra xem thì thấy bên trong tất cả đều là ảnh chụp của Hách Triết, lửa giận vừa mới kiềm chế được, nay lại vọt lên lần nữa
“Đồng Hiểu, cô cho rằng cầm những bức hình này đến là có thể khiến anh ta hồi phục trí nhớ: Cho dù anh ta có nhớ ra được thì cô cho rằng anh ta sẽ còn yêu cô sao?” Đồng Hiểu lạnh lùng nhìn anh, “Đưa tôi.” Thẩm Thần Bằng cẩm album ảnh rồi xoay người bỏ đi, Đồng Hiểu theo ra tới thang máy, cô quát to, “Thẩm Thần Bằng, đưa album ảnh cho tôi.” Thẩm Thần Bằng cầm chắc hai cuốn album trên tay, Đồng Hiểu muốn đoạt lại mà không làm sao giật lại được
Đột nhiên cô nhìn thấy một bên tay của anh đầy máu, làm trang bìa của album cũng dính máu theo
Cô cau mày, những album này đều là báu vật của chú Hách và cô Tống đấy.
“Thẩm Thần Bằng, anh làm bẩn album rồi, đưa cho tôi.”
Anh cười lạnh, tim như bị đánh
Anh lạnh nhạt nói, giọng có phần thể lương, “Thứ cô quan tâm là album ảnh của anh ta mà không phải là vết thương trên tay tôi à?”
Đồng Hiểu cũng cười lạnh, cười rất châm chọc, “Tại sao tôi lại phải quan tâm đến vết thương của anh, anh đâu phải là gì của tôi đâu?” Thang máy kêu “đinh”, Thẩm Thần Bằng đi ra ngoài
Đồng Hiểu buồn bực gắt lên, “Thẩm Thần Bằng, anh có thôi đi không hả? Trả album lại cho tôi!” Thẩm Thần Bằng vung tay lên, hai quyền album ảnh bay vào thành đường vòng cung, rơi trên mặt đất.
Đồng Hiểu không quan tâm giờ phút này đang mưa to như trút nước, cô điên cuồng chạy tới nhặt album.
Bóng dáng nhỏ gầy kia liều lĩnh chạy vào trong mưa như đâm sâu vào mắt anh.
Anh chạy tới, cơ thể cao lớn cản trước mặt cô, nhưng vẫn không có cách nào thay cô che chắn nước mưa
“Đồng Hiểu, cô điên rồi à? Hai quyển album ảnh này quan trọng với cô thế cơ à?”
Cô lùi về phía sau hai bước, cách xa anh ra.
Giọng cô nghẹn ngào cuồng loạn, “Thẩm Thần Bằng, anh mới là người điên đó! Anh đã không cần tôi nữa thì còn quản tôi làm gì? Có phải anh muốn tôi cả đời độc thân, không ai thèm thì anh mới vui lòng
Làm người có thể đừng ích kỷ đến mức như vậy được không?”