Chu Vũ Vi cau mày, “Ở nhà có mỗi mình mẹ, trước giờ mẹ không nấu cơm, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu, tiền ba con vất vả kiếm được còn phải giữ lại sau này cho em trai con lấy vợ.”
Chu Vũ Vị nói rồi quay sang Thẩm Thần Bằng, “Xin lỗi cháu, bác tưởng hai đứa ăn cơm rồi mới đến, lần trước Đồng Hiểu từ Bắc Kinh về, buổi tối mới về đến nhà.” Thẩm Thần Bằng cười, “Không sao đâu bác gái.” Đồng Hiểu khó chịu trong lòng, cô đã sớm nói với Chu Vũ Vi là về nhà ăn trưa rồi, có lẽ là bà ta cố ý
“Em đi nấu cho anh bát mì, hoặc là chúng ta đi ra ngoài ăn.” Thẩm Thần Bằng vuốt tóc cô, “Ăn mì em nấu đi, ngon hơn bất cứ món ăn nào ngoài hàng.” “Vậy anh ngồi ở đây một lúc, em đi nấu mì.” Đồng Hiểu quay người vào phòng bếp, Chu Vũ Vi ngồi xuống đối diện Thẩm Thần Bằng, cưới hỏi, “Nghe Đồng Hiểu nhà bác nói cháu là người Bắc Kinh, ba mẹ đều là công chức, chắc là cuộc sống không tệ nhỉ?”
Khóe miệng Thẩm Thần Bằng giật giật, bị câu “ba mẹ đều là công chức” chấn động
Thẩm Thần Bằng gật đầu cười.
“Nhà bác thì khác, từ nhỏ đã phải nuôi ba đứa bé
Bác và ba nó bị nghỉ việc từ rất nhiều năm trước, cuộc sống có thể nói là rất nghèo khó
Bây giờ ba nó vác xi măng trên công trường kiểm ít tiền, tiền mỗi tháng nhà bác kiếm được rất ít
Cháu sẽ không để ý điều kiện gia đình bác chứ?”
Thẩm Thần Bằng cười lắc đầu, nghiêm túc nói: “Bác gái, cháu yêu con người Đồng Hiểu, sau này cháu sẽ cố gắng hết sức để cô ấy được sống tốt.” Chu Vũ Vị hài lòng gật đầu, “Cháu không chỉ điều kiện nhà chúng ta, thật tốt
Từ nhỏ Đồng Hiểu nhà bác đã rất hiểu chuyện, học đại học là vừa học vừa làm, còn gửi tiền tiết kiệm về nhà
Sau này đi làm cũng thế, tiền lương mỗi tháng nhịn ăn nhịn tiểu trợ cấp cho gia đình
Nếu như không có Đồng Hiểu, nhà bác sẽ khó mà chống đỡ nổi.” Ý của Chu Vũ Vi rất rõ ràng, nếu Thẩm Thần Bằng muốn lấy Đồng Hiểu thì anh cũng phải gánh vác trách nhiệm lo cho cái nhà này
Thẩm Thần Bằng nhìn bóng dáng gầy yếu trong phòng bếp, đột nhiên hiểu nguyên nhân những năm này đi làm vì sao cô phải ở gara
Khoảnh khắc đó, anh thật sự muốn đi đến ôm cô, nói với cô, sau này có anh rồi, sẽ không để cô khổ sở như vậy nữa
“Bác gái, bác yên tâm, sau khi Đồng Hiểu gả cho cháu, cháu sẽ cùng Đồng Hiểu hiếu thuận các bác, phụng dưỡng các bác.” Chu Vũ Vị nghe thấy thế thì rất vui.
Bà ta cầm tay Thẩm Thần Bằng, kích động nói, “Đúng là một đứa bé ngoan, bác biết Đồng Hiểu nhà bác có mắt nhìn mà.”
Đồng Hiểu bế hai bát mì ra, thấy Chu Vũ Vị nắm chặt tay Thẩm Thần Bằng, Thẩm Thần Bằng thì khẽ cau mày, rõ ràng rất ghét bỏ.
“Mẹ, mẹ làm cái gì thế?” Chu Vũ Vi buông tay ra, vỗ nhẹ lên vai Đồng Hiểu, “Hai đứa ăn mì trước đi, mẹ ra ngoài mua đồ ăn, buổi tối nấu đồ ngon cho hai đứa.”
Sau khi Chu Vũ Vị rời đi, trong nhà chỉ còn hai người bọn họ
Đồng Hiểu đặt mì ở trước mặt anh, “Em đi xem trong tủ lạnh có còn ít dưa nào không.” Cô vừa mới quay người, Thẩm Thần Bằng đã cầm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong lòng
Đồng Hiểu ngã ngồi vào lòng anh, đỏ mặt, nhỏ giọng than phiền, “Anh làm gì thế? Buông em ra.” Thẩm Thần Bằng không buông tay mà còn ôm cô chặt hơn, anh khẽ hôn lên gương mặt đỏ ửng của cô, đau lòng nói: “Đồng Hiểu, những năm qua em đã lớn lên thế nào vậy? Phải chịu bao nhiêu khổ sở rồi?”
“Mẹ em nói gì với anh thế?”
“Không nói gì, Đồng Hiểu, sau này em bên anh, anh sẽ cưng chiều em thương em, bảo vệ em, chăm sóc người nhà của em.”
Vì lời hứa bất ngờ của anh mà mắt Đồng Hiểu đỏ lên.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn mì, cô áy náy, “Em xin lỗi, lần đầu tiên anh đến nhà em, em lại để cho anh ăn mì.” Anh giơ tay xoa loạn tóc cô lên, “Mì em nấu ngon hơn bất cứ món ăn nào ở nhà hàng, nếu như có thể, anh muốn ăn cả đời.” Ăn cơm xong, Đồng Hiểu dẫn anh đến phòng cô.
So với cả căn nhà bừa bộn, phòng Đồng Hiểu gọn gàng sạch sẽ nhất, bố trí rất đơn giản, một cái giường, một cái tủ treo quần áo, ngay cả bàn trang điểm cũng không có
Bởi vì rất lâu không có ai ở nên trên mặt đất phủ một tầng bụi mỏng
Đồng Hiểu thay khăn trải giường vỏ gối sạch sẽ, lau sàn không còn một hạt bụi
“Phòng em quá nhỏ, tối nay anh đến khách sạn ở đi.” Thẩm Thần Bằng nằm ở trên giường nhỏ của cô, thờ ơ nói: “Em đi với anh.”
“Không được, em phải ở nhà.”
“Vậy anh cũng ở nhà em.” “Thẩm Thần Bằng!”
Anh cười đùa, “Cùng lắm thì anh trả tiền thuê phòng cho mẹ em.”
Cô lười phản ứng với anh, bắt đầu thu xếp hành lý.
Thẩm Thần Bằng lật ra một quyển album ảnh ở trên đầu giường cô, trên bìa album là ảnh một cô bé mới ra đời, trắng trắng mềm mềm, vẫn còn nằm trong tã, toét miệng cười.
“Bé con này là em à?”
Đồng Hiểu gật đầu, “Trong quyển album này đều là ảnh của em trước năm mười tuổi.” Sau năm mười tuổi, Đồng Hiểu gần như không chụp ảnh nữa
Thẩm Thần Bằng lật xem từng tầm một, Đồng Hiểu lúc bé hình như rất vui vẻ, tất cả các tấm ảnh đều toét miệng cười
Có một tấm còn gãy cả răng cửa, cô vẫn cười rất vui vẻ.
Thẩm Thần Bằng xem mãi xem mãi, khóe miệng không tự chủ được cong lên
“Đồng Hiểu, lúc còn bé em đáng yêu như vậy, sao lớn lên lại không đáng yêu chút nào thế?” Đồng Hiểu đang sắp xếp lại quần áo, trừng anh, “Hàng xóm đều nói bây giờ em đẹp hơn lúc còn bé.” Anh cười, “Người ta lừa em, em còn tưởng thật.” “Anh dám đưa ảnh của anh hồi bé cho em xem không?”
Thẩm Thần Bằng cười chế nhạo, khoe khoang nói: “Từ nhỏ đến lớn, anh đi đến đâu mà sau lưng chỉ có một đám con gái đi theo? Mẹ anh nói rồi, từ lúc anh ra đời đã là đến để gieo họa cho nhân gian.”
Đồng Hiểu mím môi, buồn bực nói: “Là sinh ra để gieo họa cho phụ nữ.” Bữa tối, Chu Vũ Vilàm một bàn đồ ăn, chị và anh rể cũng đến, em trai cũng từ quán net về, chỉ có Đồng Ngạn Thiên là mãi không về.
“Chúng ta ăn trước đi, đừng đợi nữa, ngày nào ba cũng về rất muộn.”
Đồng Phi không nhịn được oán trách Đồng Hiểu, “Từ lúc em không nuôi gia đình nữa, ba phải làm hai chỗ ở ngoài, đầu tiên là vác xi măng ở công trường cho người ta, vác xi măng xong còn phải đưa báo chiều, luôn bận đến chín mười giờ tối mới về nhà.”
Đồng Hiểu cúi đầu, lời của Đồng Phi như đâm vào tim cô.
Thẩm Thần Bằng giơ tay cầm chặt tay cô, nhiệt độ lòng bàn tay anh khiến cô từ từ thả lỏng.
Chuông cửa vang lên, Chu Vũ Vi chạy đi mở cửa, Đồng Ngạn Thiên mặc đồng phục bẩn thỉu xuất hiện ở trước mặt mọi người
“Hiểu Hiểu, con về rồi à?” Rõ ràng Chu Vũ Vi không nói chuyện Đồng Hiểu về với Đông Ngạn Thiên
Nhìn Đồng Ngạn Thiên lưng còng, mặt đầy nếp nhăn, mặt và cánh tay phơi nắng đen sì, Đồng Hiểu lập tức không nhịn được, nước mắt lăn xuống.