Đông Hiểu mấp máy môi, nhất thời không biết nên từ chối như thế nào.
Thẩm Thần Bằng coi như cô ngầm thừa nhận, vội vàng chuyển chủ đề, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Sao lại bị thương?” Đồng Hiểu nhìn đi chỗ khác, khẽ trả lời, “Tôi không cẩn thận nên bị ngã, va phải bồn hoa.”
Cách giải thích như vậy hơi khiên cưỡng, anh cũng không vạch trần cô, anh tự có cách tra được
Lái xe về chung cư cao cấp của mình, Thẩm Thần Bằng xung phong làm batoong cho cô, bế cô xuống xe, đi thẳng vào thang máy.
Trong thang máy có mấy tốp người, mọi người đều dùng ánh mắt khác nhau nhìn bọn họ
Đồng Hiểu vùi mặt vào hõm vai anh, không muốn để cho người khác nhìn thấy
Đến chung cư của anh, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh không nhịn được trêu chọc, “Anh còn không chế bệnh nhân như em mất mặt, em lại chê anh mất mặt à?” Cô bĩu môi, “Tôi đau đầu, anh đừng có cười tôi.” Nghe thầy cô nói vậy, Thẩm Thần Bằng vô cùng đau lòng
Anh bế cô lên giường, để cô nằm xuống
“Em muốn ăn gì? Anh bảo bên câu lạc bộ mang qua đây.” “Tôi muốn ăn cháo.”
Anh sờ gương mặt trắng nõn của cô, dịu dàng nói: “Được, anh sẽ tự tay nấu cho em, em nghỉ ngơi một lúc trước đi.” Thẩm Thần Bằng đi ra khỏi phòng ngủ, đến thẳng phòng bếp, may mà mấy ngày trước Tiết Ngọc Lan đến đây một lần, bỏ khá nhiều đồ vào trong tủ lạnh, còn mua một túi gạo
Thẩm Thần Bằng lấy gạo, nấu cháo, động tác thành thạo
Chuẩn bị xong xuôi tất cả, anh cắm điện.
Sau đó, anh đi ra ban công, gọi cho hiệu trưởng nhà trẻ.
“Hôm nay ở trường học Đồng Hiểu bị thương, tôi hy vọng hiệu trưởng có thể cho tôi một câu trả lời.” Hiệu trưởng Mai vẫn đang họp ở nơi khác, nhận được điện thoại của Thẩm Thần Bằng, lập tức nơm nớp lo sợ, “Cậu Thẩm, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ nói rõ chuyện này với cậu.” “Thế này đi, tôi muốn đích thân tra chuyện này, cô gửi tất cả camera ghi hình ở trường học cho tôi, bây giờ tôi cần ngay.”
“Được được, tôi sẽ gọi điện thoại bảo người gửi cho cậu.” Anh cúp điện thoại, đi vào phòng ngủ
Nhìn người đã ngủ trên giường, vẻ mặt anh dịu dàng hơn hẳn
Anh ngồi xuống cạnh giường, đột nhiên rất ân hận, biết rõ cô là một người quật cường, khẩu thị tâm phi, sao anh còn tin lời có chứ? Càng nghĩ anh càng tự trách
Anh nhẹ nhàng sờ mặt cổ, trong giấc mơ, Đồng Hiểu khẽ gọi, “Đau, Thẩm Thần Bằng, em đau.” Nghe giọng nói yếu ớt của cô, trái tim anh như bị một cây kim cắm sâu vào, vô cùng đau đớn
Anh nắm chặt tay cô, khẽ hôn lên trán cô, dỗ dành, “Ngoan, không sao đâu.” Cũng không biết có phải là nghe được lời an ủi của anh không, cô lại chìm vào giấc ngủ say.
Đồng Hiểu không biết mình đã ngủ bao lâu, sau đó bị đau tỉnh dậy.
Mở mắt ra, thấy Thẩm Thần Bằng đang ở bên cạnh mình, nhìn gương mặt đẹp trai phóng đại ở trước mặt mình, cô chỉ cảm thấy khóe mắt ươn ướt.
“Vẫn đau à?” Anh dịu giọng hỏi.
Đồng Hiểu tủi thân gật đầu, “Đau đầu vẫn choáng.” “Ngoan, cháo chín rồi, vẫn đang nóng hổi ở trong nồi, em dậy ăn một chút đi.” Anh đỡ Đồng Hiểu ngồi dậy, chạy vào phòng bếp múc cho cô bát cháo, cẩn thận đút cho cô từng miếng một
“Thế nào? Có khó ăn không?” Anh trêu chọc.
Cổ đỏ mặt, trả lời: “Không khó ăn.”
Thẩm Thần Bằng dỗ cô ăn hết một bát cháo.
“Tôi muốn tắm, người khó chịu lắm.” “Được, anh bế em đến phòng tắm ngâm người.” Thẩm Thần Bằng đến phòng tắm vặn nước nóng trước, lại quay lại phòng ngủ bế cô lên
“Thật ra tôi có thể tự đi được.”
“Chân đã sưng thành thế này rồi còn ra vẻ à?”
Đồng Hiểu bĩu môi, không nói gì nữa
Vào phòng tắm, người này bắt đầu cởi quần áo của cô ra.
Đồng Hiểu cau mày lại, “Tôi tự làm được, anh đi ra ngoài trước đi.”
Thẩm Thần Bằng tức giận trợn mắt lên, “Người em từ trên xuống dưới có chỗ nào anh chưa nhìn thấy, hôn cũng hôn hết rồi, em còn xấu hổ với anh cái gì?”
Mặt Đồng Hiểu đỏ lên
Thẩm Thần Bằng cảm thấy biểu hiện của cô vô cùng đáng yêu
Lúc cởi quần áo cho cô, cơ thể Thẩm Thần Bằng nảy sinh phản ứng tự nhiên
Đồng Hiểu cũng không phải là người không biết gì, cô giơ tay che trước ngực, hậm hực nói, “Anh ra ngoài đi, tôi tự tắm.” Thẩm Thần Bằng không nói hai lời chạy ngay ra ngoài, còn ở lại anh không dám bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì
Anh vào phòng tắm bên ngoài giội nước lạnh để áp dục vọng xuống
Đồng Hiểu cố gắng không chạm vào vết thương trên đầu, một chân cũng không tiện, khó khăn lắm mới tắm xong
Quần áo trước kia cô mặc vẫn treo trong phòng treo đồ, Đồng Hiểu rút một bộ quần áo ngủ bằng bông bảo thủ ra mặc vào, nhón chân đi ra khỏi phòng tắm
Thẩm Thần Bằng mặc áo choàng tắm, đi lại trong phòng ngủ, tóc anh vẫn còn ẩm, đang nhỏ nước
Giọt nước dọc theo cơ chảy đến trước ngực anh, nhìn bộ ngực khỏe mạnh của anh lộ ra, Đồng Hiểu đỏ mặt, quay đầu nhìn đi chỗ khác
Thẩm Thần Bằng đi tới bế ngang cô lên, oán trách, “Tắm xong tại sao không gọi anh?” Anh bế cô lên giường, cẩn thận lau tóc cho cô.
“Ngoan, ngủ một giấc đi, anh đã gọi điện thoại cho hiệu trưởng xin cho em nghỉ đến lúc kết thúc học kỳ rồi.”
Đồng Hiểu hít một hơi, cách lúc kết thúc học kỳ vẫn còn một thời gian dài nữa, Thẩm Thần Bằng điên rồi à?
“Vết thương trên trán tôi không sao, vết thương ở chân cùng lắm hai ngày là khỏi, cần gì phải nghỉ dài như vậy?” “Bị thương ảnh hưởng đến gân cốt, nghỉ ngơi lâu mới có thể phục hồi hoàn toàn.” Đồng Hiểu bĩu môi, “Ai bị thương ảnh hưởng đến gân cốt, không phải là treo chân chút thôi à?” “Được rồi, em muốn đi làm cũng không phải không được, nhưng em phải nghe lời anh
Bây giờ nằm xuống ngủ, không được nói chuyện nữa.” Đồng Hiểu ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm hai mắt lại
Thẩm Thần Bằng tắt đèn treo thạch anh đi, chỉ còn lại ngọn đèn tường yếu ớt
Đợi Đồng Hiểu ngủ rồi, anh mới đến phòng sách, mở video nhà trẻ gửi đến ra
Chẳng mấy anh đã tìm được cảnh xảy ra ở trước tòa văn phòng hiệu trưởng, có một người phụ nữ cố ý giơ chân ra ngàng khiến Đồng Hiểu vấp ngã
Khoảnh khắc đó, con người Thẩm Thần Bằng rét lạnh, anh siết chặt hai tay thành nắm đấm.
Anh cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của hiệu trưởng, “Hiệu trưởng, chắc cô cũng nhìn thấy đoạn ghi hình Đồng Hiểu bị thương rồi đúng không? Tôi hy vọng lần sau Đồng Hiểu đi làm, người phụ nữ kia đã biến mất, nếu không thứ sắp biến mất sẽ là trường Anh Đốn”
Hiệu trưởng Mai ở đầu kia hít sâu một hơi, liên tục nói: “Cậu yên tâm, ngày mai tôi sẽ đuổi việc cô giáo kia.”