Khoảng thời gian này, Chung Hân Văn và Thẩm Thần Phong ở bên nhau
Đồng Hiểu không biết liệu tình cảm của Chung Hân Văn dành cho Thẩm Thần Phong là gì, cũng không biết cô ấy có thật sự vui vẻ không.
Trong một tháng này, Thẩm Thần Bằng đã biến mất, nhưng Chương Lâm Vân thì luôn đến tìm cô.
Đồng Hiểu từ chối anh ta rất nhiều lần, có lúc còn cảm thấy áy náy nên thỉnh thoảng sẽ đi ăn cùng anh ta
Hai người ở bên nhau, trước giờ không nói chuyện tình cảm, chỉ nói về cuộc sống, công việc
Hôm đó tan làm, Chung Hân Văn đến tìm cô, cười hỏi cô, “Đồng Hiểu, tối nay cậu có rảnh không?”
“To...”
Chung Hân Văn khẽ cười nói, “Nếu không rảnh thì thôi vậy, tớ vốn định mời cậu ăn bữa cơm
Tớ và Thẩm Thần Phong ở bên nhau lâu như vậy, vẫn chưa chính thức giới thiệu mọi người với nhau.”
“Tớ rảnh, tớ rảnh.” “Thật không?” Đồng Hiểu gật đầu
“Vậy cậu chuẩn bị đi, Thẩm Thần Phong đang đợi ngoài rồi, tớ đi ra trước, bọn tớ đợi cậu ở ngoài.” Sau khi Chung Hân Văn rời đi, Đồng Hiểu vội vàng gọi điện thoại cho Chương Lâm Vân, hai người vốn đã hẹn nhau đi ăn, ăn tối xong vừa vặn có một buổi hòa nhạc mà Đồng Hiểu thích.
Đi ra khỏi trường, Chung Hân Văn vẫy tay với cô.
Đồng Hiểu đã nhìn thấy chiếc xe đó của Thẩm Thần Phong rất nhiều lần, anh ta thường dùng xe đó để đưa đón Chung Hân Văn
Đồng Hiểu lên xe
Thẩm Thần Phòng cười chào hỏi cô, “Chào người đẹp.” Vẻ mặt tươi cười đó thật sự giống hệt Thẩm Thần Bằng
Đồng Hiểu mím môi, chào hỏi đơn giản, “Chào anh”
Thẩm Thần Phong lái xe đến câu lạc bộ Noãn, Đồng Hiểu đột nhiên do dự
Chung Hân Văn đi qua khoác lấy cánh tay cô, “Sao vậy? Đây không phải là nơi mà người bình thường có thể vào được đâu.”
Bọn họ đi vào trong
Phòng mà Thẩm Thần Phong đặt là phòng VIP3 trên tầng cao nhất.
Ngay từ lúc mới bước vào thang máy, trong lòng Đồng Hiểu hoảng loạn
Đi vào trong phòng VIP, quản lý đích thân đến tiếp đãi
Chung Hân Văn làm chủ gọi đẩy một bàn đồ ăn
Quản lý cười nói với Thẩm Thần Phong, “Cậu ba, vừa khéo, hôm nay cậu hai cũng ở đây.” Thẩm Thần Phong phấn khởi, “Vậy sao? Anh ấy đi một mình à?” “Đúng vậy, một mình
Dạo này cậu hai rất chăm đến đây, gần như ngày nào cũng đến, hơn nữa đều đến một mình.” “Ngày nào cũng đến, lại còn đến một mình, thật là lạ.” “Hình như gần đây cậu hai bị mề đồ ăn Cẩm Giang, mỗi lần qua đây đều bảo đầu bếp chuẩn bị một bàn đầy món Cẩm Giang.” Trái tim Đồng Hiểu thắt lại, Chung Hân Văn cũng hơi sững sờ.
Thẩm Thần Phong không hiểu chuyện gì, cười nói đùa, “Anh ấy điên rồi chăng?”
Sau khi quản lý rời đi, một lúc sau lại có người gõ cửa đi vào
Người gõ cửa chính là Thẩm Thần Bằng, anh vừa nhìn thấy Đồng Hiểu thì lập tức khựng lại, sau đó cười đi vào, đặt tay lên vai Thẩm Thần Phong, “Quản lý nói em cũng đến đây nên anh qua xem xem.”
Thẩm Thần Phong cười nói: “Dù sao anh cũng đã đến đây rồi, vậy ngồi xuống ăn cùng nhau đi
Cùng lắm thì bảo đầu bếp đổi thành món Cẩm Giang mà anh thích.” Thẩm Thần Bằng cau chặt mày, theo bản năng nhìn về phía Đồng Hiểu
Đồng Hiểu đang cúi đầu, không có bất cứ biểu cảm gì
Anh khẽ thở dài trong lòng, “Không cần đâu, anh không làm phiền mọi người nữa, lát nữa anh còn có bạn đến.” “Bạn nào vậy? Nam hay nữ? Em nghe nói dạo này anh không gần nữ sắc, thật hay giả thế? Hay là em chọn mấy người cho anh xem xem?” Thẩm Thần Bằng đâm anh ta một cái, “Đừng để lộ bản chất trước mặt cô Chung.” Thẩm Thần Phong ôm lấy Chung Hân Văn, cười nói: “Cô ấy không phải là người nhỏ nhen như vậy đâu, đúng không Chung Hân Văn?”
Chung Hân Văn mím môi, không quan tâm đến anh ta.
Phục vụ mang đồ ăn lên, Thẩm Thần Bằng mới khẽ nói: “Anh đi trước đây, mọi người cứ ăn từ từ.” Thẩm Thần Bằng quay về phòng VIP2, căn phòng trống vắng, đầy một bàn các món Cẩm Giang
Anh cảm thấy mình đúng thật là điên rồi
Dạo gần đây, anh bỏ rất nhiều bữa tiệc, chỉ thích ở đây một mình, gọi mấy món Cẩm Giang rồi chậm rãi ăn hết.
Có người nói “yêu nhau yêu cả đường đi”, chẳng lẽ yêu một người sẽ yêu cả những món ăn của quê hương người đó sao?
Nghĩ đi nghĩ lại Thẩm Thần Bằng chỉ cảm thấy bản thân mình thật buồn cười.
Anh tưởng rằng cả cuộc đời này ngoài Cố Thu ra, anh sẽ không thể yêu một người nào khác nữa.
Có rất nhiều lúc, tình yêu đến rất bất ngờ, ngay cả bản thân chúng ta cũng không kịp nhận ra.
Anh không biết tình cảm mình dành cho Đồng Hiểu sâu đậm thế nào, như vừa rồi khi nhìn thấy cô, anh lại vui vẻ không lý do
Nhưng chẳng bao lâu, cảm giác vui vẻ đó lại trở thành nỗi bị thương, đau đớn không thoát ra nổi
Ba người ăn tối với nhau, Thẩm Thần Phong tương đối phóng khoáng, trên bàn ăn cứ hôn Chung Hân Văn suốt
Đồng Hiểu thật sự cảm thấy mình như cái bóng đèn cao áp, mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ đang hôn nhau, cô chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Có lẽ trong thời gian yêu nhau cuồng nhiệt, Chung Hân Văn cũng rất hưởng thụ tình yêu của Thẩm Thần Phong
“Đúng rồi Đồng Hiểu, có chuyện này quên chưa nói với cậu, bọn tớ quyết định tháng sau sẽ đính hôn.” “Nhanh vậy sao?” Đồng Hiểu buột miệng nói
Chung Hân Văn cười nói: “Đúng là hơi nhanh, nhưng khi tình yêu đến rồi, ngắn cũng không ngăn nổi
Cậu và Chương Lâm Vân cũng nhanh chân lên đi, đừng để bị tụt lại phía sau bọn tớ.”
Đồng Hiểu cau mày, “Tớ và Chương Lâm Vân không phải mối quan hệ đó.” “Được rồi, Đồng Hiểu, cậu không thể để người ta đợi thêm quá lâu nữa, cậu vẫn còn trẻ, nhưng Chương Lâm Vân không còn nhỏ tuổi nữa
Nếu như có thể, sau này chúng ta kết hôn cùng nhau đi, sẽ là một kỷ niệm có ý nghĩa biết bao.”
Đồng Hiểu vội vàng nói: “Tớ và Chương Lâm Vân thật sự không phải mối quan hệ đó.” Chung Hân Văn gần như không tin, “Đồng Hiểu, cậu thật là, thừa nhận thì có làm sao, tớ lại không làm gì cậu cả
Bây giờ tớ hạnh phúc rồi, tớ cũng thật lòng hy vọng hai người có thể hạnh phúc
Chương Lâm Vân là một người rất tốt, anh ấy cũng đã theo đuổi cậu được mấy năm rồi, bây giờ đàn ông si tình như vậy không nhiều đâu.”
Đồng Hiểu thở dài, có giải thích thể nào hình như cũng không có tác dụng
Kết thúc bữa tối, Chung Hân Văn và Thẩm Thần Phòng chuẩn bị đi xem phim
“Đồng Hiểu, bọn tớ chuẩn bị đi xem phim, phim tình cảm mới ra rạp, khó khăn lắm anh ấy mới chịu đi cùng tớ, cậu đi xem cùng bọn tớ đi.”
Đồng Hiểu lắc đầu, “Hai người đi đi, tớ chuẩn định về nhà.”
“Về nhà sớm vậy sao, thật vô vị, đi cùng đi.” “Hân Văn, tớ không đi đâu, hai người cứ ngọt ngào đi với nhau đi nhé.”
“Vậy để bọn tớ đưa cậu về nhà trước.” Đồng Hiểu xoa bụng, cười nói, “Tớ muốn đi bộ về nhà, tối nay ăn hơi nhiều rồi.”
Cô đi một mình không có mục đích trên đường phố ồn ào, nhìn cái bóng in trên đất của mình bị kéo dài ra, trông cô đơn biết mấy
Cô giẫm lên cái bóng của chính mình đi về phía trước
Không biết đi bao lâu, cái bóng của cô trùng vào một cái bóng phía trước
Cái bóng đó không hề di chuyển, mà cô thì đang đi về phía anh ta.