Thường Bách ở bên cạnh hùa theo, “Tử Phi nói đúng lắm, bây giờ quan trọng nhất là dưỡng sức thật tốt, chuyện đám cưới của con không gấp, hơn nữa hai đứa nó quen nhau chưa lâu, cần phải hiểu nhau nhiều hơn nữa.”
Nghê Huệ nổi giận, la mắng Thường Bách, “Ông đang nói gì thế? Cái gì gọi là không gấp, lần này tôi bị sỏi mật thôi, không có gì nghiêm trọng cả, nếu như tôi bị ung thư thì có phải là sẽ không được thấy cháu tôi ra đời không?”
“Mẹ, mẹ nói bậy gì thế?”
“Khoan nói cái này đi, Thiến Nhu và Tử Phi ở bên nhau lâu như vậy rồi, chúng ta cũng phải cho Thiến Nhu một danh phận chứ. Thanh niên bây giờ không giống với chúng ta trước kia, lỡ như ngày nào đó Thiến Nhu mang thai, chúng ta làm sao ăn nói với Giang lão đây?”
Lời nói của Nghị Huệ khiến Giang Thiến Nhu đỏ mặt, nũng nịu nói, “Di à, dì đừng nói bậy mà.”
“Được được được, không nói nữa, nói tóm lại cuối tháng sau cho dù không đám cưới, cũng phải đính hôn trước.”
An Noãn thấy mọi người đang thương lượng chuyện cưới xin, cảm giác mình như người thừa, cho nên đứng dậy nói, “Di Nghê, cháu còn phải về nhà trong cửa hàng, không ở lại lâu được, bữa khác rảnh cháu lại đến thăm dì sau nhé!
“Ừ, cháu về trước đi, dù gì cũng làm công cho người ta, bị ràng buộc về thời, sau này không có thời gian thì không cần đến thăm dì, dù không trách cháu đầu”
An Noãn nói tạm biệt với mọi người rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh. Khi đi đến cửa phòng, cô lại nghe thấy âm thanh trầm thấp, “Chờ chút, để anh đưa em về”
An Noãn định từ chối, nhưng chủ Thường cũng nói, “Đúng rồi, để Tử Phi đưa cháu về đi, lái xe cũng tiện”
Ngay cả Nghê Huệ cũng lên tiếng, “Vậy thì để Tử Phi đưa đi, đưa xong về sớm”
An Noãn và Thường Tử Phi cùng nhau rời khỏi bệnh viện, cổ do dự một hồi, nói, “Anh không cần phải tiễn em về đâu, ở bên ngoài có nhiều xe taxi lắm”
Thường Tử Phi dừng lại, châm biếm nói, “Nếu bây giờ em gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, bảo hắn ta đến đón em thì anh sẽ lập tức đi ngay”
An Noãn cắn môi, giải thích, “Em và Mạc Trọng Huy không như anh nghĩ đầu”
“Em không cần phải giải thích với anh, bây giờ anh cũng chẳng còn là gì của em cả. Đi thôi, anh không có nhiều thời gian đầu”
Hai người đang muốn đi lấy xe, đột nhiên Giang Thiến Nhu đuổi theo, “Tử Phi, em tiễn cô An chung với anh, dì nói tự dưng muốn ăn tào phớ ở phố Đông, đúng lúc thuận đường”
Thường Tử Phi trả lời với giọng trầm thấp, “Hai người đợi ở đây đi, anh đi lấy xe”
Sau khi Thường Tử Phi đi khỏi, An Noãn không biết nên nói gì, cô và Giang Thiến Nhu không xem là thân thiết.
Giang Thiến Nhu mở miệng trước, “Nghe nói cố An và ngài Mạc ở bên nhau rồi à?”
An Noãn trề môi, nhàn nhạt đáp, “Không có chuyện đó đâu, không ngờ cô Giang lại đi tin những lời đồn như vậy?
Giang Thiên Nhu cười nói, “Thì ra là giả à, tôi cũng chỉ nghe Tử Phi nói thôi. À đúng rồi, tôi và Tử Phi sẽ đính hôn vào cuối tháng sau, cô đến tham dự chứ?”
An Noãn dừng lại một lúc, bình tĩnh trả lời, “Nếu như có thời gian tôi sẽ tham đến”
“Nếu như cô có thể đến tham dự, tôi và Tử Phi sẽ vui lắm, chúng tôi rất cần sự chúc phúc của cô”
Xe dừng ở trước mặt họ, tất nhiên An Noãn ngồi ở ghế sau còn Giang Thiến Nhu ngồi ở ghế phó lái.
“Tử Phi, tối hôm nay có thể về nhà ăn cơm với em không, ông nội nói lâu rồi không gặp anh”
Thường Tử Phi trả lời nhanh gọn, “Được”.
“Dì nói cuối tháng sau cho chúng ta đính hôn, vậy có phải em cũng nên chọn đồ luôn từ bây giờ không nhỉ?”
“Em mặc kệ, đến lúc đó không cần biết anh bận rộn đến thế nào, anh cũng phải đích thân chọn lễ phục với em đấy.”
Thường Tử Phi dịu dàng trả lời, “Được, đều nghe em cả, bây giờ đừng đùa nữa, anh đang lái xe”
An Noãn đưa đầu ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh đẹp bên ngoài, mùa xuân thật sự đến rồi, mọi thứ như sống lại, tất cả dường như lại trở về quỹ đạo bình thường.
“Đừng đưa đầu ra ngoài!” Thường Tử Phi nhắc nhở.
An Noãn giật mình, thụt đầu lại, ngồi im trên xe.
Thỉnh thoảng Thường Tử Phi lại nhìn cô một cái qua kính chiếu hậu, ánh mắt không khỏi sốt ruột. Lần đầu tiên An Noãn cảm thấy làm bóng đèn đúng là không dễ chịu chút nào.
“Dừng xe lại ở bên đường đi” An Noãn liếc nhìn thấy quầy bán rau, liền nắm bắt cơ hội.
Thường Tử Phi dừng xe lại, lạnh lùng hỏi, “Làm gì vậy?”
“Em muốn đi mua chút thức ăn, hai người cứ đi trước đi, không cần đưa em về nhà đầu”
An Noãn xuống xe như chạy nạn, chuồn vào quầy bán rau.
Không lâu sau, cô mang hai bó rau ra, thấy xe của Thường Tử Phi vẫn dừng ở đó.
An Noãn lau mồ hôi, lúc này Thường Tử Phi đã xuống xe, mặt không chút cảm xúc nói, “Lên xe mau đi”
“Em... em tự đi bộ về được, hai người cứ đi trước đi”
Thường Tử Phi xị mặt ra, tỏ ra không vui nói, “Đợi em cả mười phút rồi, đừng lôi thôi nữa được không?”
An Noãn hết cách, lại chán nản ngồi lên xe.
Từng giây từng phút đều như đang giày vò cô vậy, may là sắp đến cửa hàng rồi.
Đến nơi, cô cảm ơn một tiếng rồi xuống xe luôn.
**
*
Lần này Lạc Hân Khả lại đến cửa hàng cô, dẫn theo đám bạn đến mua quần áo khiến cho An Noãn rất bất ngờ. Bạn của cô ta cũng rất nể mặt, mỗi người lấy mấy bộ, tính ra mua như vậy bằng doanh thu của cả tháng luôn.
Nhưng mà càng làm như vậy, An Noãn lại càng thấy không thoải mái.
Lạc Hân Khả như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nói, “Có An, lần trước tôi đưa phong bì cho cô, làm vậy là xúc phạm tới cô. Nhưng có thật sự đã giúp tôi rất nhiều, tôi không biết làm sao báo đáp cổ cả, cho cô tiền cổ nhất định sẽ không lấy, cho nên tôi chỉ có thể bảo bạn bè đến ủng hộ cô thôi.”
“Cô Lạc, thật ra tôi cũng không giúp gì được cho cô, cô không cần làm nhiều việc như vậy đâu”
Lạc Hân Khả lắc đầu, “Cô giúp tôi nhiều lắm đấy, may mà có cổ, ngài Mạc mới buông tha cho Lạc gia, nếu không tôi thật sự không biết ăn nói sao với ông nội nữa”
Bạn của Lạc Hân Khả mua quần áo xong thì rời khỏi đó, còn Lạc Hân Khả vẫn ngồi thêm một lúc.
“Cô An, thật ra tôi rất thích tính cách của cô, dịu dàng điềm tĩnh, không thích tranh chấp với người khác, lại lương thiện, bên cạnh tôi không có người bạn như cô. Trong giới kinh doanh chúng tôi, người nào người nấy đều như đeo mặt nạ, phải cẩn thận từng bước một, nếu không thì sẽ đắc tội với người khác. Có những người, mới một phút trước còn là bạn, một phút sau lại trở thành kẻ thù. Tôi chịu đủ cuộc sống đầy xảo trá mưu kể như vậy rồi, nhưng số trời đã định, tôi muốn trốn cũng không được. Vốn nghĩ là kết hôn rồi, tìm được người chồng có năng lực, anh ta có thể giúp tôi chống chọi. Nhưng không ngờ tôi lại bị mù, lấy phải người chồng vô dụng như thế. Đã không giúp được tối trong sự nghiệp thì chớ lại còn lại tôi thêm nữa.”
An Noãn hỏi thăm, “Lần trước nghe cô nói cố với chồng cô không hợp nhau, có phải thật không?”