Nhìn dáng vẻ đàng hoàng chững chạc của cô, anh sững sờ, trước mắt lại hiện lên một bóng hình rất nhiều năm trước.
Khi đó, Cổ Thu cũng thuê một phòng chứa đồ, lần đầu tiên đưa cô về nhà, không đợi anh mở lời, Cố Thu đã nói trước: “Muộn rồi, không tiện mời anh vào nhà.” Chuyện xưa như sương khói, một cô gái tốt như vậy, dâng tất cả những gì tốt đẹp nhất cho anh, nhưng anh lại không biết quý trọng
“Cô xuống xe đi, ở nhà một mình nhớ đóng cửa kĩ càng, chú ý an toàn.” Đồng Hiểu vừa xuống xe, xe của anh đã và một cái lướt đi, để lại sau lưng một làn khói
Dường như anh rất tức giận, nhưng cô không có tâm trạng để ý nhiều đến thế
Thế giới của bọn họ quá phức tạp, so với cô thì không giống nhau
Ngày hôm sau Thẩm Thần Bằng đồng ý với An Noãn đi xem mắt, Tiết Ngọc Lan không tiện đi cùng, để An Noãn đi thay
Thẩm Thần Bằng lái chiếc Bentley đi theo An Noãn đến khách sạn, trên đường đi anh còn nhạo báng cô: “An Noãn, tuổi trẻ như thể đã thành bà mối, em không sợ Huy ghét bỏ em sao?” “Anh cho rằng em thích à, còn không phải vì chuyện chung thân đại sự của anh sao? Khiến người khác lo chết đi được.” “Em đúng là thích xen vào chuyện người khác! Sau này có rảnh thì quản chồng con ấy, đừng có quản chuyện của anh.” An Noãn bĩu môi, tức giận nói: “Em cũng chỉ quản lần này thôi, lần này nếu không thành, anh xem em có để ý nữa không, anh cô độc cũng không liên quan đến em
Nghe cho kĩ, người hôm nay anh gặp là con gái nhà họ Chung, Chung Hân Nhiên, năm nay ba mươi tuổi, ít hơn anh năm tuổi, mới đi học tiến sĩ bên Mỹ về, tri thức uyên bác, dung mạo xinh đẹp, anh đối đãi cho tốt vào.”
“Nữ tiến sĩ!” Thẩm Thần Bằng cười lạnh: “Anh không điều khiển được.”
“Thẩm Thần Bằng, anh có thể có chút tiền đồ được không, cô gái này không tệ, anh nghiêm túc lên cho em.”
Đến khách sạn, Chung Hân Nhiên vui vẻ cùng mẹ cô ta chờ ở đó
An Noãn kéo Thẩm Thần Bằng đi đến, nói: “Bác gái, thật xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, để mọi người chờ lâu.”
Bà Chung cười khoát tay: “An Noãn, không cần khách khí, nhanh ngồi xuống cho mát, trời hôm nay nóng thật.” Thẩm Thần Bằng ngồi đối diện Chung Hân Nhiên, đúng như An Noãn nói, cô gái này có dáng người không tệ, làn da rất đẹp, khuôn mặt xinh đẹp nhìn không ra là ba mươi tuổi
“An Noãn, bác thích mấy bộ váy ở tầng trên, không biết chọn cái nào thì hơn, cháu đi cùng bác lên xem thử được không?”
“Được, đương nhiên là được ạ.” Bà Chung và An Noãn tìm cơ hội rời đi
Trước khi đi, An Noãn còn vỗ vai Thẩm Thần Bằng mấy cái, dường như đang cảnh cáo anh
Quán cà phê rất đẹp, còn có đại mỹ nhân ngồi đối diện, nhưng Thẩm Thần Bằng không có hứng thú, ngồi chỉ thấy bực bội
“Xin chào, tôi là Chung Hân Nhiên.” Đợi nửa ngày không thấy Thẩm Thần Bằng mở miệng, Chung Hân Nhiên đành nể mặt, chủ động mở lời
Thẩm Thần Bằng hờ hững đáp lời: “Thẩm Thần Bằng.” “Tôi nghe mẹ tôi nói chúng ta đã từng gặp khi còn bé, còn cùng nhau chơi đùa, có điều tôi không nhớ, khi đó còn nhỏ quá.” Thẩm Thần Bằng bực bội uống cà phê, không muốn nói chuyện
“Mẫu bạn gái lý tưởng của anh như thế nào?” Thẩm Thần Bằng nghĩ một chút sau đó nói: “Tùy duyên phận, duyên phận đến cho dù có thể nào tôi cũng thích.” Chung Hân Nhiên cười cười: “Vậy duyên phận của anh đến rồi sao?” “Nếu duyên đến rồi, tôi còn ngoan ngoãn ngồi đây cùng cô xem mắt?” Chung Hân Nhiên rất xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải
Suốt thời gian sau đó, hai người đều im lặng
Thẩm Thần Bằng nhận được điện thoại của An Noãn, nói Mạc Trọng Huy đến đón cô rồi
Chung Hân Nhiên nhận được điện thoại của mẹ cô ta, nói là nhà có chuyện nên về trước
Thẩm Thần Bằng âm thầm mắng An Noãn một trận, làm bà mối đúng là có thể làm ra chuyện như thế này
“Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.” Thẩm Thần Bằng cầm chìa khóa xe, Chung Hân Nhiên đi sát sau anh
Dừng xe ngoài biệt thự nhà họ Chung, Chung Hân Nhiên rề rà chưa xuống xe, cắn răng cô hỏi nhỏ: “Có phải anh chán ghét tôi không?” Thẩm Thần Bằng cười nhạt: “Sao tôi lại chán ghét cô?” “Vậy sau này chúng ta còn gặp nhau không?” “Đều quen biết, chắc chắn sẽ gặp thôi.” Một câu hời hợt, đủ để nói rõ vấn đề
“Tôi biết rồi.”
Chung Hân Nhiên xuống xe.
Trước khi gặp mặt, cô ta đã thăm dò được chút thông tin liên quan đến chuyện của Thẩm Thần Bằng
Nghe nói năm đó anh rất yêu một cô gái, nhưng bị gia đình phản đối, sau đó chia tay
Từ đó về sau, phụ nữ bên cạnh Thẩm Thần Bằng thay đổi liên tục, nhưng không có cô gái nào yêu đương chính thức
Bọn họ đều lấy lợi ích làm trọng, hai người bình thường kết hôn đều vì lợi ích chính trị, khó có thể tìm được tình yêu thực sự
Cô ta rất thích Thẩm Thần Bằng, thích cách anh chung thủy với tình yêu
Người đàn ông như vậy, một khi yêu sẽ khiến cô gái kia trở thành người hạnh phúc nhất.
Chung Hân Nhiên hơi mất mát đi vào nhà, nhìn thấy em gái Chung Hân Văn từ trong nhà đi ra, cô ta lạnh lùng nói: “Muộn như vậy rồi, mày còn đi ra ngoài: Đi đâu?”
Chung Hân Văn nhếch miệng, lạnh nhạt nói: “Hẹn mấy người bạn ăn đêm”
“Con gái con đứa, nửa đêm còn đi ra ngoài, mày thấy như vậy là được sao?”
Chung Hân Văn cười lạnh: “Không phải chị cũng mới về sao, còn nói tôi? Chị là ba hay mẹ tôi?”
“Chung Hân Văn, mày có thái độ gì đấy?
Chung Hân Văn cười lạnh, châm chọc: “Nghe nói hôm nay chị đi xem mắt với thiếu gia nhà họ Thẩm, hẳn là không thành, nếu không sao vừa thấy tôi đã tức giận? Anh ta không phải người bình thường, nhà họ Thẩm cũng không phải gia đình bình thường, chị đừng nên hi vọng nữa, dạng con ông cháu cha như bọn họ, chỉ thích trẻ tuổi xinh đẹp, còn chị thì lớn tuổi rồi...”
Chung Hân Nhiên vung tay định tát cô ta, Chung Hân Văn giơ tay giữ lại, lạnh lùng nói: “Tôi đã không còn là con nhóc ngày xưa để chị thích thì bắt nạt nữa rồi.”
Hất tay cô ta ra, Chung Hân Văn lên xe, lái đi
Ngôi nhà này từ nhỏ đã khiến Chung Hân Văn cảm thấy áp lực
Khi còn rất nhỏ, cô ta sống cùng mẹ, đến năm mười tuổi mới bị ba đón về nhà họ Chung
Cô ta còn nhỏ đã phải chịu bao nhiêu ức hiếp ở nhà họ Chung, mẹ cả không chỉ một lần mắng cô ta là con hoang, vì mẹ cô ta là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng
Từ nhỏ Chung Hân Nhiên đã rất thích bắt nạt cổ ta, sai cô ta như người hầu
Cô ta rất muốn rời khỏi cái nhà này, thi đại học là một cơ hội tốt nhất, mấy nguyện vọng đều đăng ký ở nơi cách xa Bắc Kinh, nhưng ba cô ta đã âm thầm sửa lại nguyện vọng của cô ta
Sau khi vào đại học, cô ta kiên trì ở lại trường, những năm đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô ta, vì cô ta được gặp Đồng Hiểu, một người đã trải qua cuộc sống giống cô ta
Bốn năm đó, hai người thân đến mức có thể mặc chung quần áo với nhau
Vì muốn đi làm cùng Đồng Hiểu, lần đầu tiên trong đời cô ta xin ba mình giúp đỡ.