Đường Tĩnh Vi khẽ cau mày lại: “Không thể nào, sao Chủ Nhi có thể là loại người đó được, con bé lương thiện như vậy?”
Mạc Bạch Linh thở dài: “Em biết cho dù em có nói thế nào chị cũng sẽ không tin, nhưng tóm lại chị phải cẩn thận một chút, Cung Chủ Nhi thật sự không phải là người tốt.” “Được rồi, được rồi, không nói những chuyện này nữa, chị rất vui vì hôm nay em có thể đến thăm chị.” Mạc Bạch Linh khẽ nói: “Hôm nay em đến thăm chị thực ra là có một việc, em muốn tạm biệt chị.” “Tạm biệt? Em muốn đi đâu?” “Em đi Mỹ tìm con gái em.” “Mỹ ư, xa như vậy, đã liên hệ ổn hết cả chưa?” Mạc Bạch Linh gật đầu: “Đều liên hệ cả rồi, em ở lại Bắc Kinh một mình không nơi nương tựa, luôn cảm thấy dường như cuộc sống đã mất đi ý nghĩa
Em đến Mỹ sống cùng con gái, cuộc sống mới có ý nghĩa.” Đường Tinh Vi thở dài: “Đúng vậy, tuổi cao rồi chỉ muốn sống cùng con cháu
Mặc dù chị và Huy cùng sống trong một thành phố nhưng rất ít có cơ hội gặp nhau, chị có thể hiểu được nỗi lòng của em, chỉ có điều em sang Mỹ rồi, chị sẽ rất nhớ em.”
Mạc Bạch Linh nắm lấy tay Đường Tĩnh Vi: “Cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, lần này đi Mỹ, có lẽ em sẽ không quay lại nữa, nhưng chúng ta vẫn có thể thường xuyên gọi điện thoại cho nhau, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy.”
Đường Tỉnh Vi gật đầu: “Chỉ cần em vui là được rồi.”
Thật sự đến lúc phải chia xa mới cảm thấy bịn rịn không nỡ
Một lúc sau, Mạc Trọng Huy và An Noãn đưa con đến bệnh viện.
Lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé, Mạc Bạch Linh vô cùng xúc động
“An Noãn, có thể cho cô bể thằng bé được không?”
An Noãn cười, đưa con cho bà ta
Mạc Bạch Linh cẩn thận để lấy thằng bé, không nhịn được nói: “Thật đáng yêu, giống y như Huy lúc còn nhỏ.”
Nghĩ lại trước đây còn mắng nó là con riêng, giờ phút này, trong lòng bà ta vô cùng áy náy
Đưa đứa bé cho Đường Tỉnh Vi bể, Mạc Bạch Linh nói với An Noãn: “Noãn Noãn, cô có thể nói chuyện riêng với cháu một lúc được không?”
An Noãn chỉ mỉm cười, nhưng Mạc Trọng Huy lại phản ứng cực mạnh
“Yên tâm đi, Huy, cháu còn ở đây, cô còn có thể bắt nạt Noãn Noãn được à?” An Noãn và Mạc Bạch Linh đi ra hành lang bên ngoài
“Noãn Noãn, cảm ơn cháu.”
An Noãn hơi khựng lại, hỏi: “Cảm ơn cháu cái gì?”
“Cảm ơn cháu vì đã đối xử với cô tốt như vậy
Cháu đúng là một cô gái lương thiện
Trước đây có đối xử với cháu như thế mà bây giờ cháu vẫn đồng ý giúp cố
Huy nhà cổ có thể cưới được cháu về làm vợ là phúc của nó
Cô xin lỗi vì tất cả những việc trước đây đã làm với cháu
Cô đã quyết định sang Mỹ tìm con gái rồi, sau này sẽ không quay về nữa
Cho dù sau này có ở bất cứ nơi nào trên trái đất này, cô cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho cháu, chúc cháu và Huy mãi hạnh phúc.”
“Cháu cảm ơn.”
Ngày Mạc Bạch Linh đi, bà ta không cho ai đi tiễn cả.
Bà ta hội ngộ với chồng ở sân bay, được gặp lại nhau, bà ta khóc như mưa trong lòng chồng mình
Bọn họ không đi Mỹ mà đến một đất nước khác
Con gái bọn họ vẫn luôn cảm thấy bọn họ phiền phức, nếu đã như vậy rồi thì bọn họ cũng không cần phải đi tìm cô ta nữa
Hai người cũng có thể sống tốt qua ngày
“Từ lúc ông bị điều tra, tôi đã làm rất nhiều điều sai trái, vậy mà ông trời vẫn có thể tốt với tôi như vậy, tôi cảm thấy tôi thật sự rất may mắn
Từ bây giờ trở đi, chúng ta nhất định phải làm thật nhiều việc tốt.”
Chu Văn Quang gật đầu: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi cũng hiểu ra rất nhiều điều, tiền tài, quyền lực đều là vật ngoài thân
Từ trước đến giờ, tôi đều không có thời gian ở bên cạnh bà và con gái, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau hưởng thụ cuộc sống
Thẩm Diệc Minh đúng là người tốt, vậy mà ông ta lại có thể thả tôi ra.”
“Ông vốn là người vô tội, vì nhà họ Mạc mà bị liên lụy
Thẩm Diệc Minh không chỉ là một chính trị gia xuất sắc, ông ta còn là một người ba rất vĩ đại.” Chu Văn Quang không hiểu ý bà ta, nhưng cũng không hỏi thêm nhiều
Có thể thoát chết một lần nữa, ông ta thấy chẳng có gì quan trọng hơn tính mạng
Đường Tỉnh Vi nằm viện nửa tháng, nửa tháng này Cung Chủ Nhi không đến viện thăm bà ta
Đường Tĩnh Vi cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bởi cứ cách một ngày An Noãn lại đưa thằng bé đến thăm bà ta, khiến bà ta vô cùng vui vẻ
Ngày nào mở mắt ra, bà ta cũng bắt đầu mong ngóng đứa bé.
Trước khi Đường Tĩnh Vira viện một ngày, Thẩm Diệc Minh đến bệnh viện một chuyến
Nhìn thấy ông, vẻ mặt Đường Tĩnh Vị cứng lại
Thẩm Diệc Minh nói: “Hôm nay Noãn Noãn và Huy đều có việc, không thể đến được.” Đường Tỉnh Vi cắn môi, lạnh nhạt hỏi: “Ông đến đây làm gì?” “Tôi đến tìm bà để nói vài lời.”