Nửa đêm An Noãn chợt bừng tỉnh nhưng không biết tại sao mình lại ngủ trên giường
Sau đó cô mới nhớ lại là Mạc Trọng Huy đã đưa cô về nhà, nhất định là hắn đã bế cô lên đây.
Cô vén chặn xuống giường rồi chậm rãi đi đến phòng bé con, nhìn qua khe cửa thấy thân hình cao lớn của Mạc Trọng Huy đang bế con, vừa cho con uống sữa, vừa dỗ nó ngủ
Cảnh tượng vô cùng ấm áp làm An Noãn không dám nhìn tiếp mà quay người đi về phòng mình
Cô tắm rửa xong rồi lại nằm ở trên giường nhưng không còn buồn ngủ
Công việc liên tục thật khiến người ta mệt mỏi, nhưng hôm nay nhận được hợp đồng mới làm cô cảm thấy có mệt mỏi cũng đáng
Con đường này chắc sẽ rất vất vả, nhưng ít ra cô không cần phụ thuộc bất kỳ ai để sống
An Noãn hi vọng nếu có một ngày mất đi sự che chở của nhà họ Thẩm, cô vẫn có thể dựa vào đôi tay mình cho con một cuộc sống đầy đủ.
An Noãn từng coi Mạc Trọng Huy là chỗ dựa, nhưng chỗ dựa kiên cường như thế mà cũng có một ngày mất đi, cô không còn tin có bất kỳ điều gì có thể tồn tại vĩnh viễn nữa.
Nghĩ lại cuộc sống thật là buồn cười, năm đó lúc Tảo Tạo ra đời, gần như do một tay An Noãn nuôi lớn
Hiện giờ con của mình sinh ra, cô lại không có nhiều thời gian bên cạnh nó
Cũng không biết sau này đứa bé lớn lên có trách cô không.
Nằm trên giường một lúc, tự nhiên nghe thấy tiếng bước chân, An Noãn vội nhắm chặt mắt lại.
Mạc Trọng Huy ngồi bên cạnh giường của cô, tay hắn vuốt ve gò má rồi đi đến cổ
Trái tim An Noãn đập loạn xạ, không thể nhịn được nữa cô ngồi phắt dậy, vừa muốn mở miệng mắng thì đã bị Mạc Trọng Huy dùng một tay đẩy cô xuống giường, đè lên người cô và hôn lên môi cô.
“A!”
An Noãn không kịp trở tay.
Cô muốn giãy giụa nhưng tiếc là hắn quá nặng, An Noãn tìm mọi cách mà không thể đẩy hắn ra.
Khi nụ hôn đi đến cổ An Noãn, cô mới thở gấp, nói: “Mạc Trọng Huy, tôi vừa mới ở cữ xong chưa được bao lâu, anh muốn tôi bị bệnh à?” Mạc Trọng Huy dừng mọi động tác, hắn xoay người nằm xuống bên cạnh cô
Đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói trầm ấm của hắn cầu xin bên tai cô: “An Noãn, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Cùng nhau chăm sóc con, cho nó một ngôi nhà hoàn chỉnh nhé?” “Mạc Trọng Huy, anh còn không cút đi thì từ mai đừng mơ tiến vào nhà họ Thẩm nữa.”
“An Noãn” Mạc Trọng Huy gầm nhẹ: “Em gây chuyện đủ chưa? Bất kể trước đó anh đã làm sai điều gì, náo loạn lâu như thế cũng dùng được rồi.” An Noãn đẩy mạnh hắn ra khỏi giường, sau đó lại đẩy hắn ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại
Sáng sớm hôm sau lúc An Noãn xuống nhà thì nhìn thấy Mạc Trọng Huy đang ôm con ngồi chơi sung sướng ở đó
Đứng trên cầu thang nhìn thấy cảnh này, cô hơi giật mình
Đậu Nhã Quyên nhìn thấy cô, vội cười và gọi: “An Noãn, mau đến đây ăn sáng, Huy đã làm xong bữa sáng từ lâu rồi
Hôm nay cháu có lộc ăn, toàn là những món cháu thích ăn nhất đấy.” An Noãn mím môi rồi đi xuống nhà
Cô đi thẳng tới bên cạnh Mạc Trọng Huy, nhỏ giọng hỏi: “Tối hôm qua anh ngủ chỗ nào?” Mạc Trọng Huy thản nhiên nói: “Anh ngủ chỗ nào đâu liên quan gì đến em, không ngủ phòng em là được.” “Mặc kệ anh ngủ ở đâu thì vẫn là ngủ trong nhà tối, nếu bác hai đột nhiên trở về trong đêm mà nhìn thấy anh, anh có nghĩ đến hậu quả không?” Mạc Trọng Huy nói với giọng không quan tâm: “Cùng lắm bị đánh một trận, cũng đều phải chưa từng bị đánh.” “Mạc Trọng Huy, anh...” Đậu Nhã Quyên nhìn thấy hai người lại cãi nhau, bèn vội vàng kéo An Noãn đến phòng ăn.
“An Noãn, sáng sớm đừng có gây chuyện với thằng bé
Huy cũng thật đáng thương, nghe cô trông trẻ kể hôm qua nó ở trong phòng đứa bé cả đêm, sáng sớm nay lại nấu bữa sáng cho cháu
Bác cảm thấy biểu hiện gần đây của Huy không tồi, mặc kệ công việc, cả ngày đến chăm sóc con...”
Đậu Nhã Quyên bỗng phát hiện mình nói lỡ, bèn lúng túng cười hai tiếng.
“Bác gái, cháu biết Mạc Trọng Huy ngày nào cũng nhận lúc cháu không có nhà mà đến đây
Nếu như ngày nào đó bác hai bỗng nhiên trở về, chắc chắn anh ta sẽ gặp chuyện.”
“Bác hại của cháu gần đây rất bận, mà trước khi về lần nào cũng gọi điện thoại, cho nên yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.” An Noãn không nói gì nữa, ngồi xuống ăn bữa sáng
“An Noãn, cháu không biết đấy thôi, con của cháu giờ rất bám Huy, ngày nào cũng ngóng ra cửa chờ Huy tới
Cháu đừng tưởng trẻ con không biết gì, thật ra ai yêu nó là nó biết hết đấy.” Một bàn đầy đồ ăn nhưng An Noãn không có hứng thú, chỉ húp tạm hai ngụm cháo rồi muốn đi
Mạc Trọng Huy ôm con đi tới cau mày nói: “Em chỉ ăn một tí thế mà định đi làm à? Em xem lại mình trong thời gian này đã gây thành cái gì rồi?”
An Noãn đứng thẳng lên, lạnh lùng nói: “Chuyện của tôi không liên quan gì tới anh.” Mạc Trọng Huy cực kì tức giận, nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn: “Anh cũng phải đến công ty bây giờ, hôm nay công ty có việc, anh sẽ đưa em đi.” An Noãn còn chưa kịp từ chối thì Đậu Nhã Quyên đã vội bảo: “Đúng rồi, đúng rồi, đi cùng Huy đi, hôm nay tài xế phải đưa ông ngoại đi kiểm tra sức khỏe, không rảnh đưa cháu đến công ty đâu.” Trong nhà không chỉ một tài xế, nhưng Đậu Nhã Quyên đã nói thế An Noãn cũng không từ chối nữa.
Trước khi đi, An Noãn ôm con rồi thơm thằng bé hai cái
Thằng bé nhìn thấy Mạc Trọng Huy và An Noãn cùng rời đi thì bỗng khóc ré lên
Mạc Trọng Huy đau lòng đón con từ trong lòng Đậu Nhã Quyên, đứa bé ngừng khóc ngay, nó dùng đôi tay nhỏ ôm chặt lấy áo Mạc Trọng Huy, cứ như sợ hắn sẽ đi mất
An Noãn nhìn cảnh này mà trong lòng có cảm giác nói không ra lời
Cuối cùng An Noãn hạ giọng nói: “Mạc Trọng Huy, nếu như công việc không quan trọng, anh ở nhà chơi với con đi.” Mạc Trọng Huy hơi do dự, suy nghĩ rồi nói: “Hôm nay anh có việc rất quan trọng phải đến công ty
Em chờ một chút anh sẽ dỗ được nó.” Mạc Trọng Huy ôm đứa bé lên gác, đi đến đầu cầu thang vẫn không quên quay người lại nhắc: “Chờ anh đấy.” Đậu Nhã Quyên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của An Noãn, bèn vỗ nhẹ vai cô và cười, nói: “Yên tâm đi, Huy sẽ có cách
Mỗi lần thằng bé khóc chúng ta đều không dỗ được, nhưng nó ôm một lúc lại nín.” Chỉ một lát sau Mạc Trọng Huy đã đi xuống, hắn cầm chìa khóa xe đi phía trước và nói với An Noãn: “Đi thôi.” Trên xe, cả hai đều yên lặng, ánh mắt An Noãn từ đầu đến cuối đều nhìn phía ngoài cửa sổ, không muốn nhìn hắn dù chỉ một lần.
Cuối cùng giọng nói trầm trầm của Mạc Trọng Huy phá vỡ sự yên lặng: “An Noãn, nếu như em nghiêm túc làm việc, anh có thể ủng hộ em
Nếu em muốn có công việc thì có thể tìm anh, dự án lớn hay nhỏ anh đều có thể cho em, đừng vì mấy cái hợp đồng nhỏ này mà phải ngồi ăn cơm uống rượu với những gã đàn ông đó.” An Noãn cười lạnh: “Mạc Trọng Huy, anh chẳng bao giờ tin tôi, anh cảm thấy tôi lập công ty chỉ để chơi thôi hả? Tôi rất tập trung và cũng rất nghiêm túc làm việc này
Tôi biết anh có hàng ngàn hàng vạn cách để tôi không thể nào đặt chân vào trong giới này được, nhưng nếu anh thực sự làm như thế, tôi sẽ hận anh cả đời.”