“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”
Đường Tĩnh Vi thở dài, trách mắng, “Huy, con đừng lảng tránh vấn đề, hứa với mẹ, con sẽ không đi tìm An Noãn nữa, nếu không mẹ sẽ khó ngủ cả đêm.” “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai con lại đến thăm mẹ.” Đường Tĩnh Vi kích động kéo tay hắn lại, “Huy, muộn như vậy rồi, con còn muốn đi đâu nữa?” “Mấy ngày nay bận tang lễ của ba, công ty còn rất nhiều chuyện đang đợi con xử lý.” Đường Tĩnh Vi nghi ngờ, “Muộn thế này rồi, con còn muốn đến công ty xử lý công việc? Huy, không phải là con đi tìm An Noãn chứ?” “Mẹ yên tâm, con thật sự đến công ty tăng ca.” Lần này Đường Tĩnh Vi đau lòng rồi, bà nói thành khẩn, “Huy, sức khỏe quan trọng, công việc để ngày mai hãy làm, con cũng nghỉ ngơi đi.” “Con còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh, không có gì đáng ngại, ngày mai con lại đến thăm mẹ.” Mạc Trọng Huy nói xong đi ra khỏi phòng ngủ của Đường Tỉnh Vi. Lái xe trong bóng đêm, chỉ có lúc này, hắn mới là chính mình. Đêm không khiến hắn yên bình hơn, mà khiến trái tim vốn đã vỡ tan càng thêm tầng tầng vết thương, sốt ruột, bất an, càng lúc càng đau. Lái xe bất tri bất giác đã đến bệnh viện, hắn biết cô ở trong phòng bệnh ông cụ Thẩm chuyên khám. Từ phía dưới, hắn có thể nhìn thấy ánh đèn yếu ớt trong phòng bệnh, nhưng hắn không có dũng khí xuống xe, không có dũng khí lên tầng. Hắn sợ mình sẽ bất chấp tất cả mà ôm lấy cô, đưa cô rời xa nơi này.
Có lúc, hắn thật muốn ích kỷ một lần, không để ý đến bất cứ ai, bất cứ chuyện gì hết, vất bỏ tất cả những thứ ở nơi này, đưa cô đến một nơi không ai biết bọn họ, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cách cô gần như vậy, trái tim hắn bắt đầu đau đớn dữ dội. Nhớ nhung giống như nước lũ tấn công trái tim hắn, biết rõ cô đang ở bên cạnh, nhưng hắn lại không có cách nào đến gần. Hẳn lấy con dao lam mang theo người ra, nhẹ nhàng cứa vào cổ tay, máu tươi lập tức tuôn ra.
Trước kia hắn quen dùng dao rạch lên ngực, bởi vì vị trí ấy gần tim, lúc đau, hắn có thể giả vờ là vết thương này đang đau. Sau đó mấy lần ở trên giường, lúc An Noãn hôn hắn, chế vết sẹo ở ngực hắn quá khó coi.
Hắn đã thể với cô sẽ không làm mình tổn thương nữa. Nhưng giây phút này, trái tim hắn lại đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Không biết đợi ở dưới bệnh viện bao lâu, đến tận lúc máu ở cổ tay không ứa ra nữa, hắn mới lái xe đến công ty.
Những ngày qua hắn quá bận chuyện gia đình, giao hết công ty cho trợ lý Trương khiến cậu ta gánh vác áp lực to lớn, bây giờ vẫn đang tăng ca.
Thấy Mạc Trọng Huy, trợ lý Trường kinh ngạc, “Ngài Mạc, muộn thế này rồi sao anh còn đến đây?” Mạc Trọng Huy cười khẽ nói, “Nếu như tôi không đến, làm sao biết trợ lý đặc biệt của tôi hết lòng tận tụy với công việc như vậy.” Trợ lý Trương xấu hổ, thấp giọng nói, “Ngài Mạc, anh khen sai rồi, thật ra là tôi muốn tăng ca làm việc cho xong hết công việc của mấy ngày tiếp theo, dành thời gian chuẩn bị hôn lễ.” “Chuẩn bị kết hôn rồi à?” Trợ lý Trương gật đầu, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
“Bạn gái tôi có thai rồi, cho nên tôi phải nhanh chóng cho cô ấy một hôn lễ, tránh cho đến lúc đó bụng to không mặc được váy cưới.”
Ánh mắt Mạc Trọng Huy tối lại. Trợ lý Trương tưởng là hắn không vui, vội vàng nói, “Ngài Mạc, mặc dù tôi phải chuẩn bị hôn lễ, có điều công việc, nhiệm vụ anh giao cho tôi, tôi vẫn sẽ không lơ là, sẽ hoàn thành tuyệt đối, xin anh nhất định phải tin tưởng tôi.”
Mạc Trọng Huy cười, nói: “Trợ lý Trương, nếu như tôi không tín nhiệm cậu, sao lại giữ cậu ở bên cạnh nhiều năm như vậy?” “Bởi vì ngài Mạc là một người nhớ tình cũ.” Trương Húc buột miệng nói ra, nói xong cũng có chút hối hận. Cậu ta cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện vết thương trên cổ tay Mạc Trọng Huy, căng thẳng hỏi, “Ngài Mạc, tay anh.” Mạc Trọng Huy thản nhiên nói, “Vết thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại.” “Ngài Mạc, muộn như vậy mà anh còn đến đây...” “Trương Húc, cậu về với vợ chưa cưới của cậu đi, giao công việc dang dở lại cho tôi.” Trương Húc ngạc nhiên, vội vàng nói: “Ngài Mạc, không cần đâu, tôi kết hôn không có gì bận cả. Vợ chưa cưới của tôi rất hay lo nghĩ, cô ấy đã chuẩn bị xong nhiều chuyện rồi.”
“Vậy cậu càng nên dành thời gian để ở bên cô ấy, bây giờ cô ấy có thai rồi, làm sao có thể để cho cô ấy chuẩn bị tất cả mọi chuyện được?”
Trương Húc cười nói: “Cô ấy là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nếu mà để tôi chuẩn bị, nhất định cô ấy sẽ chế cái này không được cái kia không được.”
Nghe như đang oán trách, nhưng khóe miệng Trương Húc lại mang ý cười cưng chiều, nụ cười kia giống như cây trong gió xuân. “Ngài Mạc, tôi báo cáo công việc mấy ngày nay với anh.” Mạc Trọng Huy khoát tay, “Cậu đưa tài liệu qua đây để tôi tự xem. Về sớm với vợ chưa cưới của cậu đi, phụ nữ có thai luôn cần người chăm sóc.” Trương Húc không kiên trì nữa, ôm một đống tài liệu đến phòng làm việc của Mạc Trọng Huy.
Trương Húc đặt tài liệu xuống, không rời đi ngay.
Mạc Trọng Huy ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái, khẽ hỏi, “Còn có việc gì nữa à?” “Ngài Mạc, tôi nghe nói cô An có thai rồi.”
Vẻ mặt Mạc Trọng Huy u ám, đơn giản đừ” một tiếng.
“Ngài Mạc, tôi còn nghe nói tình hình của cô An không tốt lắm, phản ứng thai nghén rất lớn, anh không đến bệnh viện thăm cô ấy sao?”
Mạc Trọng Huy khẽ cau mày lại, không vui hừ giọng, “Trợ lý Trương, xem ra nên bố trí cho cậu nhiều việc hơn thì mới có thể chặn lại cái miệng hóng hớt này của cậu lại.” Trợ lý Trương ảo não rời đi. Cậu ta chưa về nhà, đi pha cho Mạc Trọng Huy ly cà phê. Mạc Trọng Huy thở dài, nghiêm túc hỏi: “Cậu yêu vợ chưa cưới của mình thật à?” Trương Húc yên lặng, có chút khó hiểu. “Vợ chồng son sắp kết hôn không nên dính lấy nhau cả ngày à, sao cậu lại dính lấy công việc thế?”
“Ngài Mạc, tôi về nhà trước đây.”
Lần này Trương Húc đi thật. Đi ra khỏi cao ốc Mạc thị, Trương Húc ngẩng đầu nhìn lại, cả tòa cao ốc cao vút đến tận mây chỉ có tầng phòng làm việc của tổng giám đốc là sáng đèn. Lại đến ngày tháng dùng công việc để tê dại tình cảm rồi sao? Cậu ta thở dài, cái thế giới này luôn tràn đầy những chuyện không biết làm sao.
An Noãn ở bệnh viện đến sắp phát điên, ngày nào cũng bị giam ở trong phòng bệnh, làm tổ trên giường bệnh, cứ hễ yên tĩnh là sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Bác trai, bác dâu, anh họ thường xuyên đến thăm cô, ai nhìn cô hình như cũng đầy vẻ thông cảm, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Cô gần như có thể tưởng tượng được lời trong lòng bọn họ, không nói cũng được. Hôm nay cô chỉ ăn một chút cháo trắng, xong lại chạy vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo, sắp nôn hết cả mật xanh mật vàng ra. Các bác dâu vô cùng lo lắng, bảo bác sĩ đến kiểm tra, bác sĩ chỉ nói là phản ứng thai nghén bình thường, chỉ có điều phản ứng của An Noãn lớn hơn người khác nhiều. Bác sĩ đề nghị cô giữ tâm trạng thoải mái, khắc phục áp lực trong lòng.
“Bác cả, cháu muốn xuất viện.”