Nhưng kỳ lạ là An Noãn lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi, cứ như chỉ cần ở bên cạnh hắn là cô sẽ cảm thấy rất an tâm vậy.
Thẩm Diệc Minh nghe lời khuyên của Thẩm Diệc Bài mà trở về biệt thự nhà họ Thẩm một chuyến. Mọi người trong nhà đều đang ở bệnh viện chăm sóc ông cụ, chỉ còn Thẩm Thần Bằng ở lại chăm sóc Tiết Ngọc Lan. Nhìn Thẩm Thần Bằng đột nhiên hiểu chuyện như vậy, trong lòng Thẩm Diệc Minh cảm thấy ngổn ngang.
Nhìn thấy ông, Thẩm Thần Bằng còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng. Ông chủ động lên tiếng, “Mẹ con thế nào rồi?” Thẩm Thần Bằng nối bằng giọng điệu mỉa mai: “Tôi còn tưởng ông đã không cần mẹ con chúng tôi nữa, nên đang định đưa mẹ tôi cao chạy xa bay đây.”
Thẩm Diệc Minh hơi nhíu mày.
“Cái nhà này bỗng nhiên bị ông làm thành như thế này, ông nội nằm viện, An Noãn đi Giang Thành, còn mẹ tôi tự nhốt trong phòng không dám ra ngoài gặp ai. Tôi thật không hiểu, vì sao ông còn có thể thản nhiên và bình tĩnh như vậy?”
“Thần Bằng, có một số việc ba cũng là bất đắc dĩ, ba không muốn nó xảy ra, nhưng nó cũng đã xảy ra rồi. Con yên tâm, tương lai sau này ba sẽ đền bù thật tốt cho mẹ con.” Thẩm Thần Bằng cười lạnh, “Ông định đền bù thế nào? Trái tim bà ấy đã thiếu mất một phần rồi, bà ấy đã không còn có thể ngóc đầu lên được ở cái nhà này, ông làm thế nào để thay đổi trạng thái hiện tại của bà ấy hả?” Thẩm Diệc Minh đưa tay đè lên mi tâm đang này thình thịch, ông nói: “Để ba vào xem mẹ con.” Thẩm Thần Bằng muốn ngăn cản, bờ môi anh ta giật nhẹ, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra câu nào. Anh ta biết mấy ngày qua mẹ vẫn luôn chờ đợi Thẩm Diệc Minh xuất hiện, giống như đang tìm cho mình một lý do để tha thứ cho ông ta. Thẩm Thần Bằng không có cách nào bình luận chuyện tình cảm của đời trước. Anh ta chỉ hi vọng người bên cạnh anh ta đều có thể sống tốt. Hi vọng ông nội khỏe mạnh, hi vọng An Noãn trở về.
Thẩm Diệc Minh bê bát thuốc bắc vào phòng, Tiết Ngọc Lan đang nằm trên giường. Mấy ngày nay con trai vẫn luôn bón thuốc cho bà, giờ chỉ cần ngửi thấy mùi này thôi, bà đã cảm thấy không thoải mái. “Thần Bằng, mẹ đã nói không muốn uống thuốc mà. Con đừng chăm sóc cho mẹ nữa, tự đi lo cho cuộc đời của con đi.” “Là tôi.” Thẩm Diệc Minh lên tiếng. Tiết Ngọc Lan ngồi bật dậy, gương mặt đang bình tĩnh lập tức sầm lại, bà lạnh lùng hỏi: “Ông vào làm gì?”
Thẩm Diệc Minh ngồi xuống chỗ đầu giường, ông thở dài, nói thật nhỏ: “Ngọc Lan, tôi không nghĩ chuyện lần này lại gây ra đả kích lớn như thể đối với bà. Chúng ta đã kết hôn ba mươi năm, những gì trong quá khứ đều đã qua, tôi hi vọng bà có thể tha thứ, để chúng ta được sống thật tốt.”
“Ông nói thì nhẹ nhàng lắm, giờ tôi đã trở thành trò cười rồi.”
“Chuyện của tôi và Diệc Như bà đã biết từ lâu, An Noãn là con gái tôi, bà cũng đã sớm biết. Tôi biết chuyện bây giờ lộ ra ánh sáng khiến bà cảm thấy rất khổ sở, nhưng việc này chỉ có người trong nhà chúng ta biết, mọi người cũng đều có thể hiểu được, hi vọng bà cũng có thể tha thứ cho tôi. Cuộc sống vẫn còn phải tiếp tục, chúng ta đâu thể năm, sáu mươi tuổi đầu rồi còn làm ầm ĩ một trận rồi ly hôn được.”
Tiết Ngọc Lan mím môi.
“Sau này tôi sẽ cố gắng đối xử tốt với bà. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi mới phát hiện, vì cái gọi là tiền đồ, tôi đã hi sinh quá nhiều, cũng làm tổn thương quá nhiều người. Nếu như có thể, bây giờ tôi thật sự muốn từ bỏ hết tất cả, để có nhiều thời gian hơn chuyên tâm bầu bạn với người trong nhà, bù đắp lại những thiệt thòi mà mọi người phải gánh chịu. Nhưng tôi không thể làm như thế, đã lựa chọn con đường này thì nhất định tôi phải đi đến cùng, trách nhiệm của tôi không chỉ là cái nhà này, bà có hiểu không? Sau này, chỉ cần có cơ hội tôi sẽ đưa bà theo bên cạnh, khi nào rảnh sẽ ở bên bà nhiều hơn, đền bù những gì tôi đã nợ bà.”
Tiết Ngọc Lan không dám tin vào tai mình rằng những từ ngữ này lại được thốt ra từ miệng của Thẩm Diệc Minh. Bà cố gắng đè nén sự kích động, vui sướng trong lòng mình mà lạnh lùng nói: “Thẩm Diệc Minh, ông yên tâm đi, vì tiền đồ của ông, tôi sẽ không ly hôn với ông, ông không cần tự ép mình như thế.”
Thẩm Diệc Minh nắm chặt lấy tay bà, ông vừa cười vừa nói: “Chúng ta đã là vợ chồng già rồi, còn nói những lời này làm gì? Ba mươi năm đã trôi qua, tôi đã xem bà như người nhà của mình. Chúng ta không nhắc lại quá khứ nữa mà phải sống thật tốt, chờ khi đến già còn có thể chăm sóc cho nhau, dựa vào nhau.”
Tiết Ngọc Lan khẽ gật đầu. Hôm sau, hai vợ chồng ông cùng đến bệnh viện thăm hỏi ông cụ Thẩm, ông cụ nằm viện lâu như vậy rồi mà khí sắc vẫn không thấy khá lên. Thấy Thẩm Diệc Minh và Tiết Ngọc Lan cùng nhau đi vào, ông cụ mới có vẻ tươi cười hơn. Ngọc Lan, lâu như vậy mà con không đến thăm ba, ba còn cho là con đang giận ba đấy. Ba cứ nằm trên giường suy nghĩ thật lâu, nghĩ mãi mà vẫn không ra là ba đã làm gì khiến con giận. Về sau ba mới đoán rằng, chắc là do ba đã nuôi phải thằng con vô dụng.” Tiết Ngọc Lan đi đến trước giường của ông cụ và ngồi xuống. Bà nắm thật chặt tay ông cụ, nói bằng giọng nghẹn ngào: “Ba, ba suy nghĩ nhiều rồi ạ, gần đây cơ thể con hơi khó chịu thôi.” Ông cụ Thẩm khẩn trương hỏi: “Cơ thể không thoải mái à, chỗ nào không thoải mái? Có cần làm kiểm tra không?”
Trong lòng Tiết Ngọc Lan như được an ủi, bà cười và nói: “Ba, ba yên tâm, con đã không sao rồi ạ. Ngược lại là ba đó, phải chăm sóc tốt cho mình chứ ạ.” Ông cụ Thẩm khẽ thở dài: “Con yên tâm, ba chưa chết được đâu, trong lòng ta vẫn còn đang lo cho một con bé không có lương tâm.” “Ba, ba đang nói đến Noãn Noãn ạ? Ba hãy cho con bé chút thời gian đi ạ, có lẽ trong lúc nhất thời con bé không thể nào tiếp nhận được thôi.” Ông cụ lắc đầu, “Ba có thể hiểu được điều đó, nhưng đã lâu như vậy rồi, Thẩm Diệc Bái còn đích thân đến tìm mà con nhóc đó vẫn không chịu trở về, thế là muốn lão già này ôm cái thân bệnh tật đến cầu xin nó sao?” Tất cả mọi người đều bị sốc trước lời nói của ông cụ. Đậu Nhã Quyên vội vàng nói: “Ba à, ba hiểu lầm Noãn Noãn rồi, Noãn Noãn đã nói là sẽ trở về mà, chỉ là bên kia có chút việc phải xử lý, nên có khả năng là muộn mất ngày thôi.”
Ông cụ Thẩm tức giận, “Các con không cần dỗ ba, ba sẽ đợi con bé thêm ba ngày, nếu nó vẫn chưa trở về, ba sẽ tự đến Giang Thành một chuyến. Dù có liều cái mạng già này, ba cũng muốn đi gặp nó một lần.” Mọi người cùng quay ra nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng nặng nề.
Đợi ông cụ ngủ rồi, tất cả mọi người ra phòng khách tổ chức họp gia đình. Thẩm Diệc tái nghiêm túc nói: “Ba không giống như nói đùa đâu, sức khỏe ba thế này sao chịu được đường sá mệt mỏi.” Đậu Nhã Quyên phụ họa: “Đúng vậy. Nếu Noãn Noãn mà chịu trở về thì tốt rồi, nó mà không về thì xác định bệnh tình của ba sẽ chuyển biến xấu.”
Tiết Ngọc Lan cắn môi, bà cất giọng khàn khàn, “Để em đi Giang Thành một chuyến xem sao, em sẽ dỗ Noãn Noãn về.” Thẩm Diệc Minh vốn đang cúi thấp, lúc này ông lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiết Ngọc Lan với vẻ khó tin.
Tiết Ngọc Lan nói đùa. “Sao thể, sợ tôi bắt nạt con bé à? Yên tâm đi, có Huy ở đó, tôi có thể bắt nạt được nó sao? Tôi nghĩ hiện tại Noãn Noãn không chịu trở về có một phần là bởi vì tôi, có lẽ con bé không biết nên đối mặt với tôi như thế nào. Cứ để tôi đi tháo gỡ nút thắt của con bé, đưa nó trở về.”
Về sau Đậu Nhã Quyên quyết định đi cùng Tiết Ngọc Lan, còn Miêu Dung ở lại chăm sóc cho ông cụ.