Trở về phòng, An Noãn vẫn hơi bận tâm về Thẩm Thần Bằng. Cô tắm rửa xong nằm ở trên giường nhưng không tài nào ngủ được, thầm nghĩ mối tình kia của anh như thế nào nhỉ.
1 Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn gọi điện cho Thẩm Thần Bằng, điện thoại đổ chuông rất lâu mới thấy đầu bên kia tiếp máy, một giọng nói mơ hồ vang lên: “Noãn Noãn, là em à?” “Anh đang ở chỗ nào thế?” “Đang uống rượu.” “Một mình?” Đầu bên kia chỉ đơn giản “Ừ” một tiếng, An Noãn càng lo lắng hơn. “Anh đang ở đâu?”
“Shine.”
Cúp điện thoại, An Noãn quyết định đi tìm anh. Cô định gọi cho Mạc Trọng Huy để hắn đi cùng cô, nhưng giờ muộn quá rồi, chắc chắn cũng đã nghỉ ngơi. Cô nghĩ đến Thẩm Thần Phong, nhưng lại sợ ông ngoại biết. Thế là cô lái xe một mình đến Shine, lính trực đêm hỏi cô đi đâu, cô chỉ nói là mình đi đón bạn.
Đám lính rất do dự, dường như không muốn cho cô đi. An Noãn sầm mặt nổi giận, “Tôi ra sân bay đón một người bạn, nếu để muộn giờ làm tôi không đón được thì các người có chịu trách nhiệm không?”
Đám lính đề nghị đi cùng cô.
“Các anh không cho tôi đi ra ngoài, tôi không thể làm gì khác là đành phải đi tìm ông ngoại, muộn như vậy rồi mà còn đánh thức ông dậy thì hình như không được tốt lắm đâu.”
Đám lính không còn cách nào khác, đành phải thả cô đi.
An Noãn lái xe đến quán bar, cái quán này to lớn như thế, cô biết đi đâu tìm người đây.
Cô tìm một vòng trong hội trường huyên náo, lố nhố đầy người, nhưng cô không thể tìm thấy Thẩm Thần Bằng. Cuối cùng cô vẫn phải cầu cứu Mạc Trọng Huy, cô gọi điện cho hắn, tiếng chuông chỉ reo hai tiếng đã thấy hắn nghe máy.
Nghe thấy đầu bên phía An Noãn khá ồn ào, hắn cau mày hỏi: “Em đang ở chỗ nào thế?” “Tôi ở Shine, tôi đến tìm Thẩm Thần Bằng, nhưng tìm mãi không thấy, anh có thể đến giúp tôi một chút được không.” Mạc Trọng Huy tức điên, Shine rất phức tạp, thế mà cái cô nàng này lại dám xông vào đó một mình, nhỡ gặp phải chuyện gì ở đó thì không phải là đánh vào mặt của hắn à?
“Em đứng yên đó, anh xuống tìm em.” An Noãn chỉ đứng một lúc mà đã có một gã dáng dấp thô kệch đến bắt chuyện với cô. “Người đẹp, sao chỉ có một mình thế này? Hay là đi uống một ly với anh?” Tay gã nắm lấy cằm của An Noãn, cô lập tức hất ra, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. “ô, người đẹp đanh đá phết nhỉ? Anh lại thích loại như em, ngoài mặt thì như liệt nữ quyết giữ trinh tiết, lúc lên giường rồi mới biết được dâm đãng thể nào.” An Noãn trầm giọng cảnh cáo: “Nếu không muốn gây phiền toái cho chính mình thì tôi khuyên anh nên tránh xa tôi ra.” “Anh đây không sợ nhất là trêu vào phiền phức, em có biết anh đây là ai không? Anh là cái loại ông chủ lớn mà chỉ khi nào có cuộc họp mới gặp được ấy. Thế nào, theo anh đi, em sẽ được hưởng hết vinh hoa phú quý.” An Noãn thoáng nhìn thấy Mạc Trọng Huy từ xa đang sầm mặt đi đến, bước chân của hắn khá gấp gáp, thậm chí còn chưa kịp cài hết cúc áo sơ mi, hai nút trên cùng và một nút phía dưới cùng vẫn để mở, dưới ánh đèn neon nhiều màu sắc, trông hắn quyến rũ chết người. Vì không để cho cái gã này gây phiền phức, An Noãn nhanh chân chạy tới chỗ Mạc Trọng Huy. Hắn đưa cánh tay ra ôm chặt lấy eo cô, dùng cặp mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào gã kia. An Noãn cố làm dời đi sự chú ý của hắn, “Anh giúp tôi nghĩ cách tìm được Thẩm Thần Bằng đi, anh ấy đang ở đây uống rượu giải sầu một mình, tôi hơi lo lắng cho anh ấy.”
Mạc Trọng Huy khẽ gật đầu, hắn đã bảo trợ lý Trương đi hỏi thăm rồi, tìm người ở địa bàn của hắn chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.
Trợ lý Trưởng nhanh chóng chạy tới nói cho bọn họ biết, cậu hai Thẩm đang ở trong phòng trên tầng hai. An Noãn lên tầng hai, vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Thẩm Thần Bằng say xỉn đã ngã xuống đất, trên ghế sofa và trên mặt đất đầy bãi nôn, còn anh ta đang nằm ngay 0 0 ngay trên đồng bừa bộn đó. Mạc Trọng Huy có bệnh thích sạch sẽ nên nháy mắt cái trán đã phủ đầy vạch đen, hắn quay đầu sang bên không muốn nhìn. Hắn vỗ vai An Noãn, “Đi lên phòng anh trước đã, chỗ này cứ giao cho trợ lý Trương đi.”
“Không được, anh bảo tôi làm sao yên tâm về anh ấy được.” An Noãn đứng một bên nhìn trợ lý Trương gọi nhân viên phục vụ đến đỡ Thẩm Thần Bằng vào phòng tắm, nhanh chóng giúp anh ta rửa ráy sạch sẽ, sau đó đưa đến một gian phòng trên tầng cao nhất của Shine.
An Noãn thở dài, tên Mạc Trọng Huy này đúng là biết hưởng thụ, mỗi một phòng ở trên tầng cao nhất đều được trang trí vô cùng xa hoa, mà quan trọng nhất là ngoài Mạc Trọng Huy ra, không có bất kỳ người khách nào có thể đi lên. Cái bệnh thích sạch sẽ của tên này đúng là càng ngày càng nghiêm trọng.
Đặt Thẩm Thần Bằng lên giường, đắp kín chắn cho anh ta thì đột nhiên anh ta nói mớ. “Đau, đau...”
An Noãn ngồi ở mép giường, lo lắng hỏi: “Anh đau ở chỗ nào?”
“Tim, đau lòng.”
An Noãn nhói lòng, phải yêu đến cỡ nào mới để cho một người đàn ông khổ sở đến mức này chứ, ngay cả lúc ngủ cũng không quên được nỗi đau đó.
Cô nhìn Mạc Trọng Huy ở bên cạnh, trong lòng vô cùng phức tạp, phải chăng hắn cũng đã từng vì cô mà đau đớn như vậy.
An Noãn giúp Thẩm Thần Bằng ghém chăn cẩn thận, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên đầu của anh ta, nói nhỏ: “Anh, đừng nghĩ gì nữa, ngủ một giấc đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa.”
Không biết có phải hành động của cô có tác dụng hay không mà Thẩm Thần Bằng yên tĩnh ngủ, không tiếp tục nói mớ nữa. Mạc Trọng Huy yêu thương nhìn cô, cô bé này cả đêm không ngủ rồi. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy vai cô và hạ giọng xuống thấp. “Ngoan, em đến phòng anh ngủ một lúc đi, nơi này cứ giao cho trợ lý Trương.” Mạc Trọng Huy ôm An Noãn đi vào phòng hắn. Thấy cảm xúc của cô không tốt lắm, hắn chỉ đành an ủi: “Đừng lo lắng cho anh ấy, ngủ một giấc là không sao đâu.” An Noãn đột nhiên ngẩng đầu, hai con mắt lóng lánh nhìn hắn chăm chú. “Mạc Trọng Huy, trong thời gian bốn năm tôi rời đi, anh cũng đau đớn y như thế sao?”
Hắn lắc đầu, thờ dài, “Đâu chỉ đau có như thế. Bốn năm, nhiều ngày như vậy, không một ngày nào anh không nhớ em, không một ngày nào có thể ngủ yên giấc, chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu đều hiện lên hình bóng của em. Gần như mỗi lúc trời tối là anh lại mơ thấy em, nhưng những giấc mơ ấy không hề tốt đẹp. Anh luôn mơ thấy em nằm trong vũng máu, sau đó anh giật mình tỉnh dậy. Nhiều lần anh mua vé máy bay muốn đi nhìn em nhưng lại không có dũng khí, anh sợ sự xuất hiện của mình sẽ mang đến đau khổ cho em. Bác sĩ nói anh bị mắc bệnh trầm cảm, kê đơn thuốc cho anh uống nhưng anh không uống vì anh cảm thấy mình không có bệnh, anh chỉ là quá nhớ em mà thôi.”
An Noãn quệt mắt, dang hai cánh tay ôm lấy cổ hắn. Đột nhiên được cô ôm làm Mạc Trọng Huy rất ngạc nhiên, nhưng hắn vui mừng nhiều hơn.
Cô nhón chân lên ôm chặt cổ hắn, đầu chôn sâu vào bờ vai rộng lớn, như thể chỉ có ôm chặt như thế này thì tất cả mới không phải là một giấc mộng. An Noãn ngủ một giấc trong phòng Mạc Trọng Huy, khi cô tỉnh lại đã là giữa trưa. Cô hét lên một tiếng rồi nhảy dựng từ trên giường lên làm Mạc Trọng Huy bị dọa giật bắn mình, chạy từ bên ngoài vào gấp gáp hỏi: “Sao thế?”
“Anh hai tôi đâu rồi?” Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng thở ra, anh cười nói: “Anh ấy đã tỉnh từ sớm rồi, đang ở bên ngoài.” An Noãn mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong rồi đi ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Thần Bằng đang ngồi trong phòng ăn cái gì đó. Anh ta nhìn thấy An Noãn thì cười hết sức vui vẻ, như thể cái người tối hôm qua nằm ở trên giường kêu “đau” không phải là anh ta vậy.