Một đêm ngủ yên lành, ngày hôm sau An Noãn mở mắt ra cảm thấy đầu không còn đau nữa, cổ họng cũng không có cảm giác đau rát như tối qua, tinh thần cô rất tốt, cả người trông rất có sức sống.
Cô thay một bộ đồ thoải mái mặc ở nhà, đi đôi dép lê xuống lầu. Cô nhìn thấy Mạc Trọng Huy và ông ngoại đang ngồi ở trong phòng khách, hai người hình như đang nói chuyện gì đó.
An Noãn vô thức nhíu mày, cô bước qua chào buổi sáng ông cụ. Mạc Trọng Huy thấy cô thì đứng dậy đi vào nhà bếp. “Nhóc con, đến ngồi cạnh ông nào, để ông xem xem, sắc mặt rất tốt, cơ thể thoải mái hơn chút nào không?” An Noãn ngồi xuống bên cạnh ông cụ, bĩu môi hỏi, “Sao anh ta lại ở đây?”. “Con bé này có thái độ gì vậy?” Ông cụ mắng mỏ, “Tối qua Huy vẫn luôn ở trong phòng chăm sóc cháu, hôm nay vừa sáng sớm đã đun thuốc cho cháu, cháu đi đầu mới tìm được người quan tâm đến cháu như vậy? Cháu gái à, làm người phải biết quý trọng hạnh phúc của mình.”
Lúc này Mạc Trọng Huy đã bê bát thuốc qua đặt ở trước mặt An Noãn, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng bảo cô, “Uống hết bát thuốc này đi, cho dù không bị bệnh thì loại thuốc bắc này cũng tốt cho sức khỏe của em.” “Cảm ơn.”
Hai tiếng “cảm ơn” đơn giản như vậy dường như đã đẩy khoảng cách giữa hai người thêm xa.
An Noãn tìm thời gian thích hợp để gọi điện cho Hứa Vĩ Thần, thật ra cô cũng không chắc Hứa Vĩ Thần có nhận điện thoại của cô hay không.
Điện thoại đã reo rất lâu, anh ta quả nhiên không bắt máy.
Lại thêm một lúc lâu nữa Hứa Vĩ Thần mới gọi lại.
Không còn giọng điệu thân mật như trước kia, giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng, “Có chuyện gì?” “Anh có còn ở Luân Đôn không? Lúc nào trở về Bắc Kinh, tôi có chuyện muốn tìm anh.”
“Tôi đang ở Bắc Kinh, hôm qua mới về, tìm tôi có chuyện gì?”
Giọng điệu của anh ta hết sức hờ hững, An Noãn mím môi, nhỏ giọng nói, “Chúng ta vẫn nên gặp mặt nói chuyện thì hơn, khi nào thì anh có thời gian, tôi mời anh uống cà phê.” “Bây giờ có, nếu vậy thì cứ bây giờ đi.” Bên kia đầu dây đề nghị.
An Noãn nhìn qua chiếc đồng hồ trên tường, giờ đã là giờ ăn trưa rồi, cô đã nói sẽ cùng ông ngoại ăn cơm. “Sao vậy, người quan trọng có nhiều việc như cô không có thời gian mời tôi ăn bữa cơm sao?” Hứa Vĩ Thần dùng giọng điệu kỳ quái nói.
An Noãn bĩu môi, nhanh chóng trả lời, “Tôi có thời gian, anh chọn địa điểm đi, bây giờ tôi qua ngay.”
Tắt xong điện thoại, An Noãn chạy đi dỗ dành ông cụ, cô kéo lấy cánh tay ông làm nũng, “Ông ngoại, bây giờ cháu có chút việc phải làm, ông có muốn ăn cái gì cháu đi mua về cho ông.” Ông cụ liếc mắt nhìn cô, bực bội nói, “Cái con nhóc này, đã nói là sẽ ăn bữa trưa với ông rồi, thế mà lại không giữ lời.”
“Ông ngoại, ngày nào cháu cũng ăn với ông mà, thỉnh thoảng cũng phải ra ngoài xã giao chứ. Cháu thật sự có việc, ăn xong cháu sẽ về ngay.” Ông cụ cưng chiều vỗ lên bàn tay cô, nở nụ cười nói, “Ông ngoại biết rồi, ông đùa với cháu thôi, có lúc nào ông hạn chế tự do của cháu đâu. Cháu có thể ở bên cạnh ông, ông ngoại đã rất vui mừng rồi. Ngoan, để tài xế đưa cháu đi, lát nữa ăn cơm với bạn xong thì bảo tài xế đến đón.”
An Noãn nhanh chóng đến nhà hàng, đó là một nhà hàng tư nhân cao cấp. Hứa Vĩ Thần vẫn chưa đến. An Noãn đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, món ăn đều đã gọi sẵn, lúc này mới thấy xe của Hứa Vĩ Thần phi đến bên cạnh cửa sổ. Nhưng cô lại không ngờ rằng Hứa Vĩ Thần còn đem theo người tới. Khi nhìn thấy Tảo Tảo vui mừng nhảy nhót bước vào trong nhà hàng, cô còn tưởng là mình hoa mắt rồi. “Mẹ ơi!” Giọng nói trong trẻo thân thuộc của Tảo Tảo vang lên mới làm cho An Noãn bình tĩnh trở lại.
Thằng nhóc này đã cắt một cái đầu nấm, mái tóc dày mềm mềm trên đỉnh đầu thật là dễ thương. Khuôn mặt nhỏ của nó hoàn toàn được di truyền mọi vẻ đẹp của Lâm Dịch Xuyên và Tô Nhiên, đôi mắt nó sáng ngời như một dòng suối xanh mát. Cái áo sơ mi bảnh trai và cái quần jean là do An Noãn mua cho nó. Phần lớn quần áo từ nhỏ đến lớn của Tảo Tảo đều là do An Noãn mua, thỉnh thoảng Lâm Dịch Xuyên cũng mua cho nó vài cái.
“Mẹ.Tảo Tảo lại vui vẻ gọi một tiếng rồi chạy qua ôm lấy bắp đùi cô. “Mẹ, con nhớ mẹ quá!”
Giọng nói êm ái lại ngọt ngào làm cho trái tim cô rung động. Cô còn nghe thấy âm thanh yêu thích và ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.
Đúng vậy, đứa bé đáng yêu như vậy ai mà không muốn. An Noãn quỳ xuống, cánh tay dài của cô ôm lấy đứa bé vào trong lòng. Cái tay nhỏ xíu của cậu nhóc cũng ôm thật chặt cổ cô, giống như là sợ An Noãn sẽ rời xa vậy.
“Mẹ, con nhớ mẹ quá, mẹ có nhớ con không?”
Giọng An Noãn tự dưng nghẹn lại, “Nhớ, rất nhớ, mẹ rất nhớ Tảo Tảo.” Hứa Vĩ Thần đứng bên cạnh đã thu hết cảnh này vào mắt, anh ta thậm chí còn nhìn thấy giọt nước mắt chớp nhoáng trong mắt An Noãn.
An Noãn ôm Tảo Tảo ngồi xuống, cậu nhóc vùi đầu vào trong lòng cô, dính thật chặt vào trong đó. An Noãn đau lòng vuốt ve tóc nó, “Ngoan, mẹ sẽ không đi đâu, Tảo Tảo ăn gì đó trước đi được không? Ăn xong rồi mẹ dẫn con đi công viên trò chơi.”
“Dạ.” Lúc này cậu nhóc mới từ trong ngực cô chui ra, ngốn ngáo ăn với tốc độ kinh hoàng mớ đồ ăn trên bàn.
An Noãn hoàn toàn không còn tâm trạng nào để ăn, cô liên tục gắp đồ ăn cho Tảo Tảo. “Hứa Vĩ Thần, sao anh lại đưa Tảo Tảo đến Trung Quốc?”.
“Chính xác mà nói thì không phải là tôi đưa Tảo Tảo đến mà lão Lâm cũng đến rồi.” An Noãn vốn dĩ còn có thể giả vờ bình tĩnh thì giờ phút này cô đã bắt đầu hoang mang luống cuống. “Đừng hiểu lầm, lão Lâm qua đây không phải vì cô, là đến để quan sát chỉ đạo công việc, trụ sở chính cũng có rất nhiều người đến.” An Noãn hơi nghi ngờ nhìn anh ta, công việc quan sát cần đích thân ông chủ lớn đến thực hiện sao? JM có chi nhánh trên rất nhiều quốc gia, chẳng lẽ ở mỗi nước anh ấy đều phải đi một chuyển sao?
“À, đúng rồi An Noãn, tôi quên nói cho cô biết chuyện này, đơn từ chức cô nộp tôi đã gửi cho trụ sở chính rồi, bên đó vẫn chưa phê duyệt, cho nên bây giờ cô vẫn là nhân viên của JM. Bây giờ coi như cô đang nghỉ phép, đợi cô sắp xếp tốt rồi thì tiếp tục trở lại công ty làm việc.”
“Cho dù có duyệt hay không, tôi cũng sẽ không trở lại công ty làm việc đâu.”
An Noãn đã quyết tâm rồi, Hứa Vĩ Thần hiểu rõ cô, anh ta biết cô gái này rất ương ngạnh, bình thường chẳng có ai có thể lung lay quyết tâm của cô. Thật ra cô có làm việc ở JM hay không cũng chẳng sao cả. Cái anh ta muốn chỉ là cô có thể làm lành với Lâm Dịch Xuyên. Nói thật ra thì ngành nghề này của bọn họ đối với phụ nữ mà nói thì cường độ công việc quá lớn, nhiều khi An Noãn bắt đầu làm việc rồi thì thường phải tăng ca đến tối mịt, anh ta và Lâm Dịch Xuyên đều rất xót cho cô.
“Noãn, cô nói có chuyện muốn gặp mặt tôi bàn bạc, chuyện gì vậy?”
An Noãn nhìn qua đứa trẻ đang ăn ngon lành rồi khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh xem đơn từ chức của tôi có được duyệt chưa thôi.”
Hứa Vĩ Thần nhíu mày, anh ta không nói gì nữa.
An Noãn nghiêm túc hẹn anh ta như vậy, Lâm Dịch Xuyên biết chắc chắn là có chuyện quan trọng. Anh không muốn đưa Tảo Tảo qua cùng, nhưng tên nhóc này vừa nghe anh ta nói phải đi gặp An Noãn thì liền ôm lấy chân anh ta sống chết cũng không chịu buông ra. Anh ta không còn cách nào khác nên đành đưa nó theo.