“Ai nói không thể nói không biết chừng một ngày nào đấy ngài Mạc lại yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên thì sao? Giờ chẳng qua là anh ấy chưa chú ý thấy tôi thôi. Với vóc dáng và gương mặt này
của tôi, ở Shine này kiểm đầu được mấy người chứ?”. Một người phụ nữ phì cười chế giễu, nói bằng giọng điệu không hề khách khí chút nào: “Cô có đẹp thế đẹp nữa cũng chỉ là gái thôi, ngài Mạc có thế cưới gái về làm vợ sao? Nghe nói vợ chưa cưới của ngài Mạc rất thuần khiết, rất xinh đẹp, có học thức có văn hóa. Cô ấy à, thôi đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa thì hơn. Đám con gái ở Shine chúng ta còn chẳng đến gần được ngài Mạc ấy chứ đừng hão huyền tới chuyện được ngài ấy nhìn tới.”
Hai người vừa cãi nhau vừa rời khỏi đây. An Noãn ra khỏi nhà vệ sinh, không ngờ lại thấy Hứa Vĩ Thần đang đợi cô ở ngoài, nhìn thấy cô liền trừng mắt mắng: “Cái cô gái này, càng ngày càng nguy hiểm, tôi đắc tội gì với cô mà cô lại hại tôi như thế hả?”
An Noãn nhàn nhạt đáp, “Tôi còn tưởng anh bị chuốc say rồi chứ.” “Tốt xấu gì tôi cũng là Tổng giám đốc chấp hành khu vực Châu Á từ trên trời rơi xuống, nào có chuyện dễ bị họ chuốc say được, mất mặt lắm.” An Noãn bĩu môi, ngắt lời anh ta: “Tôi muốn về rồi.”
“Được, biết ngay là cô không ngồi nổi nữa mà lão Lâm giữ cô kĩ quá rồi, không khí đầy rượu thuốc ở quán bar không phù hợp với cô.”
Trên đường về, Hứa Vĩ Thần nói với cô: “Lúc ở trên máy bay tôi đã nói với cô rồi, lão Lâm nhà cô rất coi trọng hạng mục khách sạn khu nghỉ dưỡng mà chúng ta hợp tác với Mạc thị, bảo tôi đích thân tới nhận hạng mục này, ngày mai chúng ta sẽ tới tổng công ty của Mạc thị họp, chín giờ, cô không được uống thuốc an thần nữa đâu đấy.”
An Noãn hơi khựng lại, sau đó kiên định nói, “Tôi không tham gia vào hạng mục này đâu.”
“Đừng đùa, đây là hạng mục lớn đấy, nói không chừng nếu làm tốt được hạng mục này, lão Lâm vui một cái sẽ điều chúng ta về thì sao.”
“Khoảng thời gian này tôi không rảnh, mai tôi phải đến một nơi.”
Anh ta rất tò mò hỏi, “Đi đâu?”
“Giang Thành.”
“Cô là người Giang Thành à?”
An Noãn gật đầu, “Phải, tôi là người Giang Thành, rời khỏi đây bốn năm rồi, tôi muốn về thăm ba mẹ tôi.”
Trông thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của Hứa Vĩ Thần, An Noãn giải thích: “Ba mẹ tôi đều mất cả rồi, tôi muốn tới mộ thăm viếng. Mấy năm nay không về, chắc chắn là ba mẹ nhớ tối rồi.” Hứa Vĩ Thần một tay lái xe, một tay xoa lên đầu cô, “Hay đợi mai họp xong tôi về cùng với cô, tôi cũng muốn xem xem quê hương cô như thế nào.”
“Không cần đâu, tôi chỉ muốn đi một mình thôi.”
Về đến khách sạn, vừa tắm xong bò lên giường, điện thoại của cô đã vang lên, số gọi tới là số của Lâm Dịch Xuyên. An Noãn hơi ngẩn ra, ấn nút nghe, đầu bên kia truyền tới âm thanh ngọt ngào của Tảo Tảo, nhóc hỏi: “Mẹ nhỏ à, bao giờ mẹ mới về thể, Tảo Tảo nhớ mẹ.”
“Cô cũng nhớ con.”
Những lúc mệt mỏi, dường như chỉ có giọng nói này mới sưởi ấm được cho cô.
“Mẹ nhỏ, lão Lâm hỏi mẹ có uống rượu không?”
Nói thật, cái cách xưng hô “lão Lâm” này là An Noãn gọi đầu tiên, cô cũng chỉ gọi có một lần thôi lại bị Lâm Dịch Xuyên mắng cho một trận, từ sau lần đó cô không hề gọi nữa, nhưng Hứa Vĩ Thần và Tảo Tảo lại gọi suốt.
Khóe miệng An Noãn khẽ cong lên, cô cười nói, “Có uống một chút, không nhiều.”
Chắc cái tên Hứa Vĩ Thần kia lại đi mách lẻo rồi.
“Mẹ nhỏ, cái ô tô tải đồ chơi hôm nay lão Lâm lắp xong cho con rồi. Vốn dĩ con muốn lắp cùng mẹ cơ, mà lão Lâm lại cứ đòi lắp, con đánh không lại ba.”
An Noãn cười khì khì rồi lại hắng giọng, nghiêm túc nói: “Tảo Tảo, con không được gọi ba là lão Lâm nữa.” “Nếu Tảo Tảo nghe lời có phải mẹ nhỏ sẽ về, phải không?”
Trong nháy mắt, An Noãn không biết nên trả lời lại thế nào, Lâm Dịch Xuyên và cô đã ước định, để cô về Trung Quốc, nếu khi nào muốn về thì gọi điện cho anh ta, anh ta có thể đón cô về bất cứ lúc nào. Nhưng một khi đã về thì cô phải là vợ của anh ta.
“Tảo Tảo phải đi ngủ thôi.” Lâm Dịch Xuyên mượn cái cớ này để giật lấy điện thoại, đầu bên kia Tảo Tảo bĩu môi, không phục.
“Hôm nay đến tiệc hoan nghênh có uống rượu à?” Âm thanh từ tính vang lên, anh ta hỏi.
“Chỉ uống một chút thôi.”
Lâm Dịch Xuyên không vui hừ một tiếng, “Lần sau đừng uống nữa, những bữa tiệc kiểu đấy không tham gia cũng được, bảo Ethan tự đi một mình đi. Sau này nếu cậu ta dám đưa em đi tiệc tùng nữa thì em cứ gọi cho anh.”
An Noãn ngắt lời anh ta, “Lâm Dịch Xuyên, em muốn về London.” “Thật sao? Em chắc chứ?” “Anh đừng hiểu lầm, em chỉ muốn về thăm Tảo Tảo thôi.” Giọng Lâm Dịch Xuyên lập tức lạnh xuống, “Em đừng bao giờ về nữa.”
“Lâm Dịch Xuyên, em thấy anh quá đáng quá rồi đấy. Rõ ràng anh biết em không nỡ xa Tảo Tảo, em không thể cả đời không gặp thằng bé được.”
Lâm Dịch Xuyên cười nhạt, “Tất nhiên em có thể gặp thằng bé, chờ tới lúc em sẵn sàng làm mẹ nó thì ngày nào cũng có thể ở bên nó rồi.”
“Lâm Dịch Xuyên, anh là đồ khốn!” An Noãn hét lên.
đầu dây bên kia, anh ta càng vui hơn, trêu chọc: “An Noãn, cả thế giới này chỉ có mình em là dám chửi anh, đến ba anh cũng chưa từng mắng chửi anh bao giờ đâu đấy.”
“Tạm biệt!”
Nói rồi An Noãn dập luôn điện thoại.
Lâm Dịch Xuyên quá gian xảo, quá nham hiểm, anh ta đang ép cô.
Ngày nào anh ta cũng bảo Tảo Tảo gọi điện cho cô, ngày nào cũng bảo Tảo Tảo bảo cô về nhà, thật để tiện.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Vĩ Thần đưa cô đến sân bay, suốt dọc đường An Noãn đều không vui vẻ với anh ta chút nào.
Anh ta không nhịn được hỏi, “Sao thế? Tôi vô tình lại đắc tội với cô rồi à?”
“Sau này anh đừng có gọi điện cho Lâm Dịch Xuyên nữa.”
Hứa Vĩ Thần phụt cười, “Cô không nói tôi còn không nghĩ ra, tôi mới là người oan nhất đấy nhé, anh ta cứ như một tên thần kinh vậy, gọi điện cho tôi bảo tôi báo cáo tình hình công việc, tôi có việc gì để báo cáo với anh ta chứ, vừa nghe là biết đang nghe ngóng chuyện của cô rồi, thế nên tôi kể thôi. Tôi nói là chúng ta đi dự tiệc chào mừng, mà cô có vẻ không vui, anh ta lại hỏi tôi cô có uống rượu không, tôi nói có uống, lúc đó anh ta chỉ hận không thể bay ngay tới Bắc Kinh xé tôi ra làm tám mảnh, còn cảnh cáo tối, sau này không được đưa cô ra ngoài rượu chè nữa, không thì anh ta sẽ cho tôi làm mồi cho cá.”
An Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn anh ta nữa.
Hứa Vĩ Thần vẫn không chịu thôi, “Sao thế? Sao không nói gì nữa rồi? An Noãn, lần này tôi bị cô hại thảm quá rồi đấy. Vốn đang yên ổn ở London, yên phận làm nhà thiết kế hàng đầu, giờ thì hay rồi, cử tôi tới Trung Quốc, còn quẳng cho tôi một cái cục diện rối rắm như vậy, tôi thật sự thấy phiền lắm rồi đấy nhé.” An Noãn cũng thấy ngại, tuy trước mặt Hứa Vĩ Thẩn cô không thừa nhận, nhưng đúng là do cô hại thật. Vốn dĩ đã chọn được người tới khu vực châu Á làm Giám đốc, nhưng cuối cùng lại đổi thành Hứa Vĩ Thần.
An Noãn vội an ủi anh ta, “Tổng giám đốc Hứa, anh đừng buồn bực nữa mà, không phải có tôi đi với anh đây sao, lại nói, vị trí này người ta phải tranh nhau để được ngồi vào đấy. Ở Bắc Kinh tốt biết mấy, vừa được ôm gái Bắc Kinh, lại còn được về với vòng tay của Tổ quốc yêu thương còn gì.”