Hai ngày Mạc Trọng Huy không ở nhà, ngày nào An Noãn cũng đóng cửa ở trong phòng ngủ, người làm
có gọi thế nào cô cũng không ra. Trương Húc ở cùng với Mạc Trọng Huy ở Thiên Đường, bên kia An Noãn không ăn cái gì, bên này ngài Mạc cũng chẳng có gì khá khẩm hơn, cả người suy sụp làm cho người ta đau lòng.
“Ngài Mạc, người làm trong nhà gọi điện đến báo, cô An lại không ăn tối, đã hai ngày rồi cô ấy không ra khỏi phòng ngủ, ai đến nói chuyện cô ấy cũng không quan tâm, cứ như vậy cũng không phải là cách.” Mạc Trọng Huy phiền não ấn huyệt thái dương, lại châm một điếu thuốc. “Ngài Mạc, bây giờ anh không thể hút thuốc được.” Trương Húc to gan nhắc nhở một câu. Mạc Trọng Huy cười nhạt, “Bây giờ tôi còn có thể mong cô ấy sinh con cho tôi sao?”
Trương Húc ngẩn ra, nhất thời không biết phải khuyên như thế nào. “Ngài Mạc, anh vẫn nên trở về xem thử đi. Cơ thể cô ấy yếu ớt, từ hôm đó tới giờ vẫn chưa ăn cái gì, cứ như vậy cơ thể sẽ suy sụp mất.”. Theo Trương Húc nhận thấy, trước giờ ngài Mạc chưa từng sợ bất cứ điều gì, nhưng khi đối diện với cô An, dường như ngài ấy vẫn luôn né tránh.
Tối hôm đó Mạc Trọng Huy trở về nhà, tất cả người làm đều thở phào nhẹ nhõm, “Ngài Mạc, cuối cùng ngài cũng trở về rồi, cô An đã không ăn không uống hai ngày nay rồi.”
Mạc Trọng Huy cau mày bước lên lầu.
Đấy cửa phòng ngủ ra, hắn thấy An Noãn vẫn giữ bộ dạng ngơ ngẩn đó ngồi trên giường, hai cánh tay ôm chặt lấy mình, nước mắt cũng không tiếng động mà rơi xuống.
Trái tim Mạc Trọng Huy chợt thắt lại mãnh liệt, vào giây phút đó, ngoại trừ trái tim đang bị đau, còn có loại cảm giác bất lực bao trùm lấy hắn. Hắn bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay thon dài nhẹ lau đi nước mắt của cô. Nước mắt An Noãn càng rơi xuống dữ dội hơn, cô mở miệng mà giọng nói đã khàn đi, “Mạc Trọng Huy, hãy nghĩ đến những tình cảm sâu đậm mà tôi đã từng dành cho anh, cầu xin anh buông tha cho tôi đi. Chỉ cần nhìn thấy anh, tôi liền nhớ đến ba của tôi, mỗi giây mỗi phút ở cùng với anh đều là sự giày vò. Nếu anh đã muốn tìm một vật thay thế, vậy thì Hà Tư Kỳ càng thích hợp hơn tôi, hai người đó là máu mủ ruột thịt, trên người họ chảy chung một dòng máu.”
Chân mày anh tuấn của Mạc Trọng Huy hơi cau lại, hắn nâng giữ lấy gương mặt cô trong hai lòng bàn tay, giọng nói hơi khàn đi lẫn một chút u ám mà vô cùng nghiêm túc nói với cô, “An Noãn, em nghe cho rõ đây, em không phải là vật thay thế của bất cứ ai. Anh yêu em, người anh yêu là An Noãn.”
An Noãn cười lạnh, nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, nhàn nhạt nói, “Đừng đùa với tôi, tôi tự biết mình mà. Tôi không muốn so bì với ai cả, tôi chỉ muốn anh buông tha cho tôi, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, cơ thể, trái tim đều mỏi mệt cả rồi.”
“Anh buông tha cho em, vậy ai có thể buông tha cho anh?” Mạc Trọng Huy đau khổ nói, hắn nâng mặt cô lên hôn, gần như hôn từng tấc da tấc thịt trên gương mặt cô, đặc biệt là đôi mắt sáng long lanh kia.
“Sau này không được khóc nữa, nhìn thấy em khóc anh sẽ đau lòng lắm.”
“Mạc Trọng Huy, anh nhất định phải thế này sao? Làm với một người chết, cảm giác đó có dễ chịu gì không?” Trái tim đã chết thì cơ thể còn sống hay chết dường như chẳng còn gì khác biệt nữa.
Mạc Trọng Huy lại không hề vì lời nói của cô mà dừng lại, ngược lại càng hôn mạnh bạo hơn, như thể cố ý làm cô đau để có được sự đáp trả của cô. “Mạc Trọng Huy, lúc anh ngủ với tôi, trong tâm trí anh là hình ảnh của người phụ nữ khác sao?” Hắn cảm thấy nản lòng, buồn bực kêu lên, “Em chính là em, không liên quan đến bất cứ ai cả.”
“Mạc Trọng Huy, anh lên giường với tôi như vậy, không sợ Hà Tư Nghiên sẽ biến thành mà không buông tha cho anh sao?”
Mạc Trọng Huy chửi rủa, “An Noãn, đủ rồi, đừng nhắc đến cô ấy nữa được không? Anh nói lại một lần nữa, người anh yêu là em, anh yêu em, An Noãn, anh yêu em.” Hắn không ngừng lặp lại câu nói đó, dường như chỉ có như vậy mới đủ để chứng minh hắn yêu cô nhiều bao nhiêu. Khi mọi thứ yên ổn trở lại, An Noãn nghiêng người nằm một góc, nước mắt rơi lách tách trên chiếc ga giường trắng tinh. Mạc Trọng Huy tắm xong lại xuống lầu, không lâu sau bê lên cho cô một bát cháo nóng hổi. “Người làm nói hai ngày nay em không ăn gì rồi, ngồi dậy ăn chút cháo đi, lấy mạng sống sức khỏe của mình ra chống đối anh không phải là quyết định sáng suốt đầu. Có giỏi thì em cứ làm cho anh đau đi, làm cho anh đau đến tan nát cõi lòng ấy.”
Bàn tay An Noãn nắm chặt lấy chăn, dường như muốn xé rách nó.
An Noãn không ăn gì cả, Mạc Trọng Huy cũng không ép cô, để cô ngủ yên ổn một giấc đến tận trưa. Sau khi tỉnh dậy, Mạc Trọng Huy vẫn còn ngồi trên giường, đôi mày vẫn đang cau chặt, dáng vẻ đau khổ.
An Noãn bước xuống giường, bước vòng qua hắn, đi thẳng vào nhà tắm.
“Có giỏi thì em cứ làm cho anh đau đi, làm cho anh đau đến tan nát cõi lòng ấy.”
Giọng nói của Mạc Trọng Huy vẫn quanh quẩn bên tai cô, An Noãn cứng rắn bóp vẹo chiếc cốc súc miệng bằng nhựa. Trong lúc Mạc Trọng Huy vẫn còn đang suy nghĩ xem dùng cách nào để ép cô ăn cơm thì An Noãn bước ra khỏi nhà tắm, trang điểm, sửa soạn lại cho bản thân rồi đi xuống lầu. Người làm trong nhà bao gồm cả trợ lý Trương đều vô cùng kinh ngạc. Bởi vì An Noãn nhỏ giọng hỏi người làm, “Cô à, có cái gì ăn không?” “Có, có, bữa trưa đã làm xong rồi, chỉ đợi cô xuống ăn thôi.”
Một bữa trưa thịnh soạn, người làm đã tìm hiểu rõ khẩu vị của cô, tất cả đều là những món cô thích nhất. Tuy rằng trong lòng Mạc Trọng Huy vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng đã yên tâm hơn nhiều, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô ăn cơm.
An Noãn xới nửa bát cơm, Mạc Trọng Huy gắp thức ăn vào bát cho cô. An Noãn lại tỉnh bơ lựa tất cả những món hắn gặp vứt hết ra bàn. Mạc Trọng Huy nhíu mày, không tiếp tục gắp cho cô nữa.
An Noãn ăn trưa xong, người làm hơi chần chừ bê ra một bát thuốc bắc, An Noãn lại ngẩng đầu một hơi uống sạch. Giống như những gì Mạc Trọng Huy nói, cơ thể là của cô, không cần phải lấy sức khỏe của mình ra chống đối hắn, lợi thì ít mà hại thì nhiều.
Sau khi xong bữa, An Noãn bảo tài xế đưa cô đến tiệm cà phê, tài xế cẩn thận dè dặt nhìn Mạc Trọng Huy, không dám tự mình quyết định, đến khi Mạc Trọng Huy gật đầu, anh ta mới đồng ý.
An Noãn vừa đến tiệm, Lương Mộ Tinh liền kéo cô sang một bên, thở phào một hơi nói, “Chị An Noãn, cuối cùng chị cũng đến rồi, hai ngày nay em gọi mãi cho chị mà cũng không được, chị làm cho em sốt ruột phát điên rồi đấy.”
An Noãn cau mày hỏi, “Sao rồi, trong tiệm xảy ra chuyện gì sao?” “Chứ còn gì nữa, có một tên điên, mỗi tối chín giờ đều ghé qua tiệm mình, xem cà phê của chúng ta như rượu vậy, rồi còn tự mình đem rượu tới, uống tới khi đóng cửa rồi còn chưa chịu đi. Em đã liên tục tiếp anh ta cả hai đêm rồi đó, sắp bị anh ta làm tức chết rồi.”
Chân mày An Noãn càng cau chặt hơn, “Người nào vậy? Không phải là người có hứng thú với em chứ?” “Là chị thì có, anh ta uống để cho chị xem đó, trước đây cũng đã từng đến tìm chị, trông rất đẹp trai, rất cao, tên là Thường gì đó.”
An Noãn cho tóc, cảm thấy đau đầu.
“Chị An Noãn, hôm nay dù thế nào em cũng không dọn dẹp cái mớ rối rắm này cho chị nữa đâu, chị tự mình giải quyết đi, thật là phiền phức mà. Anh ta thì tốt rồi, uống say rồi thì cứ ngủ lại đây, ngủ đến ngày hôm sau trời sáng rồi lại đi. Còn em này, ở đây lại không chợp mắt được tí nào, mà cũng chẳng dám ngủ nữa, hôm sau còn phải làm việc, chị nhìn cái quầng mắt này của em đi.”