Thường Tử Phi đẩy nhẹ Giang Thiên Nhu ra, kiềm chế lửa giận đang phừng phục trong lòng, anh vỗ
lên vai An Noãn, nhỏ nhẹ nói, “Em lên xe anh trước đi, ở đây để anh xử lý.”
An Noãn lạnh lùng trừng anh một cái, không dễ chịu gì nói, “Không cần đầu, tôi gọi điện cho Mạc Trọng Huy.”
“Mẹ kiếp, anh bảo em lên xe của anh trước đi!” Thường Tử Phi tức đến mức điên cuồng rống lên. An Noãn cũng không hề muốn nhìn anh, “Thường Tử Phi, anh chửi ai đây? Tôi cũng chẳng phải là gì của anh, vợ anh đang đứng bên cạnh kia kìa, cút!” An Noãn đi qua một bên, gọi vào số của Mạc Trọng Huy. Thường Tử Phi tức điên đá vào xe cô một cái, đi thẳng về xe mình.
Điện thoại reo lên hai tiếng thì được bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nhưng lại là của trợ lý Trương, “Cô An, ngài Mạc hiện đang nghỉ ngơi, cô có việc gì sao?”
“Trợ lý Trường, tôi lái xe ở bệnh viện đâm phải người ta, anh có thể đem năm vạn đến ngay được không?”
“Cái gì, cô bị đâm xe á!?”
Trương Húc ở đầu dây bên kia lộ vẻ vô cùng khoa trương, “Cô đợi đấy, tôi tới ngay.” Kim Lão Tam thấy Thường Tử Phi lên xe liền sốt ruột, xông về phía An Noãn mà quát lên, “Bây giờ nói sao đây? Tên bạn trai kia của cô định bỏ đi phải không?”
“Anh đợi một chút, sẽ có người đưa tiền đến ngay.”
Đợi được hai mươi phút, xe của Thường Tử Phi vẫn còn chưa đi, Kim Lão Tam cũng sốt ruột lắm rồi, “Tôi nói này cô gái, anh chàng lúc nãy có vẻ thích cô lắm, hay là năm vạn đó cứ để anh ta ứng trước đi.” “Anh em đi, còn nói mấy lời thừa thãi nữa tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát.”
Kim Lão Tam nghĩ đến năm vạn kia liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Trong lòng thầm nghĩ bây giờ còn có người phụ nữ đần độn như vậy nữa, chỉ đảm nhẹ một cái mà chịu đến những năm vạn, đúng là nhặt được món hời, đúng là người có tiền có khác.
Mạc Trọng Huy nhanh chóng tới, dẫn đầu là chiếc xe Bentley màu đen, theo sau còn có hai chiếc xe màu đen khác.
Hắn và Trương Húc bước xuống đầu tiên, đi thẳng về phía An Noãn, sau đó là tám người dáng dấp như là vệ sĩ cũng bước xuống từ hai chiếc xe phía sau.
Kim Lão Tam vừa nhìn thấy người ta dàn trận hoành tráng như thế này liền bị dọa sợ. Mạc Trọng Huy bước nhanh đến trước mặt An Noãn, kiểm tra cơ thể cô từ trên xuống dưới, vô cùng căng thẳng hỏi, “Bị đâm vào đâu? Có bị đau chỗ nào không?”
An Noãn lắc đầu, “Người không bị gì hết, chỉ có xe bị đâm hỏng thôi, anh ta bắt tôi đến năm vạn giải quyết riêng.”
“Tôi, tôi, tôi không cần nữa, năm vạn này tôi không cần nữa, tôi đến công ty bảo hiểm sửa lại là được rồi.” Không biết vì sao Kim Lão Tam lại đổi giọng, An Noãn ngạc nhiên nhìn anh ta. Mạc Trọng Huy ôm cô vào lòng, thấp giọng nói một câu, “Đi thôi.” “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” “Thẩm Cầm Phong đã đến rồi, đi kiểm tra toàn diện.” “Nhưng mà ở đây...”
“Giao lại cho trợ lý Trương.”
Mạc Trọng Huy không để cô chống đối, ôm cô bước vào bệnh viện. “Mạc Trọng Huy, tôi thật sự không sao cả, không bị đụng trúng chỗ nào cả.”
“Làm kiểm tra xong anh mới yên tâm.”
Trong xe của Thường Tử Phi, Giang Thiên Nhu thấy vẻ mặt anh đầy đau buồn, cô ta hận không thể giết chết người phụ nữ đó. “Anh thấy rồi đó, cô ta đã là người phụ nữ của Mạc Trọng Huy, gặp phải rắc rối người cô ta nghĩ đến là Mạc Trọng Huy chứ không phải là anh.”
Hai tay Thường Tử Phi nắm chặt vô lăng.
“Còn ở đây làm gì, xem kịch sao?” Giang Thiến Nhu bực tức hừ nói. Thường Tử Phi lại cứ chậm chạp không lái xe đi.
Giang Thiến Nhu bực lên, “Thường Tử Phi, rốt cuộc đến khi nào anh mới có thể quên được An Noãn? Bây giờ trong lòng cô ta chỉ có Mạc Trọng Huy, anh không thể quên cô ta sao?”.
Thường Tử Phi đột nhiên mở cửa xe, bước xuống, chạy như điên đuổi theo An Noãn, anh đuổi kịp đến đại sảnh của bệnh viện, bước qua một tay nắm lấy cánh tay của An Noãn, An Noãn và Mạc Trọng Huy cùng dừng bước. “Tại sao em lại từ chối lòng tốt của anh? Tại sao?”
Mạc Trọng Huy nhíu mày lại nhìn người đàn ông đang phát điện ở trước mặt. An Noãn vung cánh tay của Thường Tử Phi ra, giọng điệu không hề dễ chịu, “Thường Tử Phi, bây giờ tôi thấy anh liền buồn nôn, mong anh tránh xa tôi ra.”
“Sao anh lại làm em buồn nôn chứ? Giang Thiên Nhu không có thai!”
An Noãn tức đỏ mặt rống lên, “Cô ta có thai hay không liên quan gì đến tôi, Thường Tử Phi, anh đúng là đồ thần kinh!”
Thường Tử Phi vẫn muốn tiến lên lại bị Mạc Trọng Huy chặn ở phía trước, xung quanh hắn tản ra một loại hơi thở lạnh bằng, dường như chỉ cần Thường Tử Phi bước lên một bước hắn sẽ đánh anh ngay.
An Noãn cũng nhận ra Mạc Trọng Huy không vui nên kéo hắn rời đi. Thẩm Cầm Phong gấp gáp chạy từ nhà tới, thấy An Noãn không bị gì cả, nhịn không được than phiền, “Tôi thấy ổn mà, không cần kiểm tra đâu.”
Mạc Trọng Huy vẫn kiên quyết, “Làm kiểm tra toàn diện đi.” “Làm kiểm tra không tốt cho sức khỏe, đặc biệt đối với phụ nữ chuẩn bị mang thai.” Mạc Trọng Huy vừa nghe đến đây liền bắt đầu do dự. “Tôi đề nghị nên đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi, xem thử có phản ứng gì không, nếu có thì lại đến bệnh viện tiếp nhận trị liệu.”
An Noãn cũng đứng bên cạnh nói, “Tôi không sao, thực sự không bị gì, vẫn còn tốt chán, chỉ bị đâm xe thôi, không đâm vào người.”
Thẩm Cầm Phong gọi Mạc Trọng Huy sang một bên nói nhỏ, “Không phải cậu định để cho cô ấy có thai sao? Ngay cả thuốc ngừa thai cũng đã động tay động chân rồi, cậu xem cô ấy không sao cả, không cần phải lo lắng quá. Tôi còn kê thêm cho cô ấy mấy loại thuốc bồi bổ cơ thể nữa, cậu cho cô ấy uống chưa?”
Mạc Trọng Huy gật đầu. “Tôi thấy sẽ nhanh chóng có thai thôi, cậu cố thêm chút nữa đi.” Mạc Trọng Huy liếc anh ta một cái, hừ nói, “Nếu như cô ấy có chuyện gì tôi sẽ đến hỏi tội anh.” Mạc Trọng Huy lại kéo An Noãn rời đi.
Đợi đến lúc hai người trở lại bãi đậu xe, xe của An Noãn và cái tên Kim Lão Tam kia đã được kéo đi, xe của Thường Tử Phi cũng đã đi rồi, chỉ còn lại một chiếc Bentley.
Trên đường trở về, An Noãn nhịn không được hỏi, “Anh và bác sĩ Thẩm nói nhỏ với nhau cái gì vậy?” “Không có gì.”
An Noãn lè lưỡi, cũng không hỏi thêm nữa.
Giang Thiến Nhu và Thường Tử Phi về đến nhà liền cãi nhau một trận. Trong nhà có gì đập được là cô ta mang ra đập hết, “Thường Tử Phi, đến bây giờ trong lòng anh vẫn chỉ có An Noãn, không có sự tồn tại của tôi!”
Thường Tử Phi vẫn cứ đứng như vậy nhìn cô ta phát điên.
“Tôi vẫn còn ở bên cạnh anh mà anh còn có thể dây dưa không rõ với cô ta, anh có nghĩ đến cảm giác của tôi không? Có phải tôi không có thai thì anh có thể cho rằng muốn làm gì thì làm không? Thường Tử Phi, anh nói đi, anh nói cho tôi nghe đi!”
Giang Thiên Nhu vừa thét lên vừa kéo lấy áo sơ mi của anh. “Thường Tử Phi, em yêu anh nhiều như thế, sao anh lại làm như vậy với em? Em là vợ của anh, là vợ anh đó, sao anh có thể cùng người phụ nữ khác ở trước mặt em...”
Thường Tử Phi đứng đó như một khúc gỗ, mặc cho cô ta trút hết tức giận.
Trên đường về nhà, anh cứ luôn giữ cái bộ dạng như chết rồi đó, giống như bị mất đi thứ đồ yêu quý nhất, đau khổ không gì sánh được. Cô ta biết tất cả đau khổ của anh đều là vì An Noãn, vì sự từ chối của An Noãn, vì An Noãn bỏ anh đi chọn Mạc Trọng Huy.