Sáng hôm sau tỉnh giấc, Trạch Tịnh Cơ nhìn người trong lòng ngực mình vẫn còn yên giấc, lòng vui biết bao nhiêu.
Cô cuối đầu hôn lên hàng lông mày đậm của Ngôn Thanh Lãng rồi nhìn đến đồng hồ đã là 5 giờ 20. Chậm rãi rút tay tê rần ra khỏi cổ nàng, cô xoa bóp vài cái, nghĩ chút lát xong bước vào phòng vệ sinh, vệ sinh cá nhân.
Làm xong tất cả đã là 30 phút trôi qua, cô đi ra vẫn chưa thấy nàng tỉnh đành giờ tay lay cơ thể gọi nàng. Lúc thức dậy Ngôn Thanh Lãng nhìn người trước mắt lại mơ hồ cười.
" Trong giấc mơ em thấy chị cười với em đến khi vừa mở mắt vẫn là gặp nụ cười của chị. Em thật may mắn ".
Trạch Tịnh Cơ xoa đầu Ngôn Thanh Lãng, để nàng đi làm vệ sinh cá nhân còn mình thì thay đồ. Đến lúc Ngôn Thanh Lãng bước ra nhìn đống quà chấc trên bàn, âm thầm tò mò.
" Chiều về cùng em mở quà nha Cơ Cơ ".
Trạch Tịnh Cơ vừa từ phòng thay đồ bước ra.
" Ừ được ".
Cả hai như thường lệ ăn sáng xong thì bắt đầu cùng nhau đến trường.
Còn 2 tháng nữa là đến kì thi cuối cùng. Mọi giáo viên trong trường đã chuẩn bị tài liệu ôn tập, sắp xếp thêm các khóa học bổ túc. Các tổ trưởng bộ môn như Trạch Tịnh Cơ phải thiết kế ra những bộ đề thi xong đưa sang tay cho các giáo viên khác xem lại, nếu không có vấn đề gì thì để vào phòng giáo dụ, đến kì thi sẽ được đề ra làm.
Nhưng sự thật không dễ. Lúc trước khi còn dạy cho trung học, cô an phận là một thành viên trong tổ nên chưa từng soạn đề, những lần trước chỉ thông qua một số bài mà kiểm lại. Từ ngữ hay cấu trúc câu các vị tiền bối soạn đều thích hợp, cô không có ý kiến. Bây giờ nhìn trên bàn cả đống tài liệu, từng phần đều riêng lẻ ra, làm cách nào để ghép với nhau thành một bài, một thử thách này xem như làm khó tổ trưởng năm đầu Trạch Tịnh Cơ rồi!
Thầy hiệu trước bước vào nhìn Trạch Tịnh Cơ đang loay hoay với đống tài liệu trên bàn. Dù gì cũng là tổ trưởng mới huống chi vừa là năm đầu chuyển trường. Hiệu trưởng lên tiếng:
" Cô Trạch đừng lo. Những lớp cô dạy qua cô ắt hẳn là rõ tình hình học tập, trước tiên cô cho ra các câu có cấu trúc đồng dạng với chương trình đã dạy nhưng phải nâng cao thêm một chút, cô là dạy năm cuối cho nên cần đảm bảo học sinh có đủ sức lực cho trường đại học mới. Vẫn còn đến 2 tháng, cô chuẩn bị như vậy là tốt nhưng đừng gấp gáp quá, tôi chưa thấy ai năm đầu mà tận lực như cô cả, tháng sau cô hả nộp dù sao tổ Ngoại ngữ nhiều người, cô tuổi còn trẻ leo lên được vị trí này là xuất sắc lắm, việc soạn đề thi này tôi tin qua tay cô sẽ sớm được các giáo viên khác chấp nhận ".
Tổ Ngoại ngữ có 7 người, lúc trước Trạch Tịnh Cơ không định thành tổ trưởng nhưng do bị ảnh hưởng từ Ngôn Thanh Lãng, cô mới lao lực học ngày đêm để bận rộn, không nghĩ sức lực như vậy đoạt được cả chức tổ trưởng. Trạch Tịnh Cơ chỉ muốn đơn giản đóng góp đầu óc cho trường, từ lúc nhỏ cô đã mơ ước mình thành một giáo viên giản dị dạy học cho bao đứa trẻ mồ côi khác, vẫn là tình thế không cho, càng lớn cô vẫn giữ ước mơ đó nhưng một mặt khác vì bản thân chỉ là cô nhi đành phải cố gắng tự kiếm tiền cho bản thân.
Uống nước nhớ nguồn, điều này Trạch Tịnh Cơ rõ ràng. Tuy ngoài mặt cô xem Trạch Tử Tử và Lan Thanh Hoa thân thiện như mẹ ruột nhưng luôn âm thầm biết ơn họ cho nên phải cố gắng dạy vào trường tất cả học sinh có hoàn cảnh tốt, cô muốn kiếm tiền trang trải cho cuộc sống nhưng vẫn phải dành thời gian nhiều bầu bạn cùng Trạch Tử Tử và Lan Thanh Hoa cho nên có tiền là một mặt, quan tâm đến gia đình là quan trọng hơn.
Trạch Tịnh Cơ biết rõ năng lực dạy học của mình không tồi, từ nhỏ cô đã được bồi dưỡng rất nhiều khóa Ngoại ngữ nâng cao. Mỗi khóa đều có vài lần kiểm tra, Trạch Tịnh Cơ luôn cố gắng đạt được thành tích xuất sắc nhất lớp.
Phải nói khi còn trẻ Trạch Tịnh Cơ rất khó gần.
Mỗi lần hạng nhất đều có người đến bắt chuyện. Để được học nhiều khóa nâng cao còn tài như vậy chắc là con nhà quyền quý, không ít người đến nịnh nọt, có bạn học yếu hơn lại ở sau lưng chề môi mà trước mặt tỏ ra thân thiện như chưa bao giờ gặp người để thân thiện thì cô trong lòng khinh bỉ một cái, lẵng lặng đi qua cuộc đời họ, mà vốn dĩ cô chưa từng ghé thăm, quản hay khuyên ai, Ngôn Thanh Lãng là ngoại lệ.
Trạch Tịnh Cơ biết đề thi không dễ soạn nhưng không nghĩ khó hơn rất nhiều. Là tổ trưởng năm đầu, giáo án là cả tổ cùng soạn, lần này soạn đề chỉ riêng một người cô soạn, quả thật lời cho mấy người kia!
Nghe hiệu trưởng nói như vậy, Trạch Tịnh Cơ càng thêm áp lực. Bây giờ không rành thì chuẩn bị trước, ít ra rút giảm thời gian bận rộn tay chân đầu óc, nửa tháng sau sợ là soạn sẽ không kịp cũng không chừng.
Trạch Tịnh Cơ thở dài một cái. Trong trường này ngoại trừ trao đổi giáo án, gặp giáo viên khác thì gật đầu xem như chào hỏi, ngoại trừ Kha Anh và Lí Tứa cô không thân với ai. Không thân thì không sao, dù sao giáo viên trường này hiểu lễ nghĩa, hòa thuận giúp đỡ người chung một cái trường. Vả lại đa phần tổ trưởng đều là người từ ba mươi đến năm mươi đảm nhận, càng rõ sự việc này thông cảm hơn. Trực tiếp hỏi kinh nghiệm từ họ là được.
Nghĩ như vậy tâm trạng Trạch Tịnh Cơ nhẹ đi một chút, quay sang cười nhẹ với hiệu trưởng.
" Hiệu trưởng ngài yên tâm ".
Hiệu trưởng là người đàn ông năm mươi ba tuổi, ông yêu thích nghệ thuật nhưng lại dán thân vào ngành giáo viên, chí ít ông phần lớn dạy Mỹ thuật.
Hiệu trưởng nhìn nụ cười của Trạch Tịnh Cơ, tuổi trẻ quả thật làm được nhiều việc, không những xinh đẹp mà còn thông minh. Ông cười gật đầu đáp lại.
" Cái học trò Ngôn Thanh Lãng là em của cô Trạch phải không? ".
Có vài lần nghe qua nên ông biết nhưng muốn xác định lại lần nữa. Trạch Tịnh Cơ tiếp tục bận rộn tay chân đầu óc với đống đề.
" Dạ đúng ".
Dứt khoát 2 từ khẳng định. Hiệu trưởng vui mừng nói tiếp.
" Chị tài em giỏi là nhà có phước. Cô Trạch muốn ở trường này dạy học là vinh hạnh của tôi, Ngôn Thanh Lãng em ấy sẽ được đưa đi du học, sau này tương lai chắc chắn sáng ngời ".
Việc này Ngôn Thanh Lãng đã kể qua và chẳng phải nàng đã ổn thỏa từ chối rồi sao?
Trạch Tịnh Cơ bình tĩnh lật qua vài bài tập rồi ngước nhìn hiệu trưởng đối diện.
" Cảm ơn hiệu trưởng, tôi cũng mong Thanh Lãng đạt được nhiều thành tích giỏi ".
Hiệu trưởng gật đầu vài cái đi ra hành lang nhìn từng dãy phòng học tự hào. Dạy hơn ba mươi năm, ông gặp không ít nhân tài nhưng nhỏ nhất là hai mươi bảy, chưa từng gặp qua trẻ tuổi như Trạch Tịnh Cơ đã hiểu lễ độ và có trình độ dạy học tốt như thế này.
Ngôn Thanh Lãng nằm dài nhàm chán trên bàn, một cái tay ở sau lưng bạn nữ phía trên vuốt vuốt. Giờ ra chơi rất ồn ào, đùa vui chơi giỡn đều nhiệt tình. Chỉ có bạn nữ cảm thấy đổ mồ hôi, tim đập mạnh ngồi yên bất động để mặc Ngôn Thanh Lãng thả dê.
Tâm hồn yếu đuối của bạn nữ: nhột và ngại quá... nhưng... mình lại thích cảm giác này... rất dễ chịu.
" Hazz~ ".
Ngôn Thanh Lãng rụt tay về, rụt đầu vào khủy tay thở dài. Mỹ nhân chán đời đã quay trở lại.
Bạn nữ thả lỏng cơ thể, khòm lưng xuống. Trong lòng rất muốn tận hưởng lại khoảnh khắc khi nảy.
" Hazz! ".
Đột nhiên Ngôn Thanh Lãng đập bàn bật dậy, hùng hồn rời bàn ghế đi ra lớp.
Bạn nữ giật mình, ngơ ngẩn nhìn Ngôn Thanh Lãng ưỡn ngực vẻ mặt hăng hái sắp đi đánh giặc. Huyên Linh ở kế bên đang đọc sách, nâng gọng kính nói:
" Cậu muốn gãy lưng không, mình gãy cho cậu ".
Huyên Linh là đồng bọn trong hội gái cong. Nàng khó chịu khi thấy một người mình nâng lên thuyền đẩy đi thả dê người nàng thích. Đúng, nàng thích bạn nữ cùng bạn và đẩy thuyền Trạch Tịnh Cơ và Ngôn Thanh Lãng là một cặp.
Bạn nữ ngại ngùng lắc đầu.
Huyên Linh bỉu môi, nghịch ngợm giơ tay kéo dây áo ngực của bạn nữ rồi vuốt.
Bạn nữ cuối đầu không phản đối nhưng vẫn là ngượng ngùng im lặng như tượng.
Về phía Ngôn Thanh Lãng. Nàng vừa chạy vừa kêu gọi Đại Phong. Trong sân trường, mọi người nhìn nàng quái dị, đáng tiếc càng có nhiều.
" Đại Phong~! ".
Đại Phong đang chơi bóng rổ, nghe nàng gọi mặt liền úp vào trái bóng, hận trái bóng sao không to hơn một chút.
" Mình chơi với nha ".
Đại Phong vẫn không dám ngẫng đầu lên. Ngôn Thanh Lãng chề môi.
" Đáng tiếc cậu không lùn, vóc người của cậu cao to che được ai hả. Còn nữa, nhìn nửa con mắt màu xanh hỡ ra của cậu thôi cũng biết cậu là người khác loài rồi ".
Giọng điệu khinh bỉ nhưng người nghe vẫn cảm thấy Ngôn Thanh Lãng đang khen Đại Phong đặc biệt, người này thật không biết lựa lời chê người ta!