Nhớ đến ngày Ngôn Thanh Lãng đút xúc xích cho Trạch Tịnh Cơ ăn ở can-teen, cô đỏ mặt đi trên dãy hành lang dài thì nghe một vài nữ sinh nói chuyện:
" Ngôn Thanh Lãng đó, thật tốt số, người đẹp, tính cách thì hoà đồng, nhưng mà... mỗi khi có người tỏ tình cậu ấy lại làm ngơ, có phải hay không là đã có người trong lòng? "
" Nghe nói Thanh Lãng và Đại Phong rất thân nhau, cũng có thể 2 người đó là 1 cặp... ".
" Ơ... chào cô "
Các nữ sinh quay lại thì thấy Trạch Tịnh Cơ trầm mặc có vẻ đang suy nghĩ sâu xa việc gì, cô giật người ừm nhẹ một tiếng đáp lại xong đi với tâm trạng nặng nề.
< Em ấy trưởng thành rồi, có bạn trai cũng là chuyện sớm muộn, mình giữ vai trò giáo viên cũng phải cùng em ấy chia sẽ niềm vui chứ, tại sao mình lại nhói tim khi nghe tin đó? Cảm giác như mình muốn giữ em ấy là của riêng bản thân vậy >. Trạch Tịnh Cơ cúi đầu đi, chợt nghe tiếng gọi quen thuộc xoay người nhìn, sự buồn phiền đã tan biến, bất giác nở nụ cười tuơi nhìn người bước đến.
" Cô ơi? Tối nay chúng ta lại học nữa à? " Ngôn Thanh Lãng đưa vẻ mặt ngây thơ hỏi Trạch Tịnh Cơ.
" Ừm, hôm nay thứ 5 mà ".
< Đại Phong đâu? Sao em ấy không đi cùng với Thanh Lãng? > Trạch Tịnh Cơ lắc đầu buồn rầu, Ngôn Thanh Lãng nhìn thấy.
< Mình đâu có làm gì sai > - Ngôn Thanh Lãng bất mãn-ing.
" Cô bị gì à? Có cần em đưa cô xuống phòng y tế không?
Một dòng nước ấm từ lời quan tâm của Ngôn Thanh Lãng rót vào lòng Trạch Tịnh Cơ.
< Em ấy quan tâm mình, thật tốt >.
" Cô không sao, em mau về lớp đi ".
" Ừm..., gặp cô sau " – Ngôn Thanh Lãng vẫy tay xong xoay người rời đi.
Chỉ phút chốc, Trạch Tịnh Cơ lại cảm thấy cô quạnh bởi thiếu vắng thứ gì đó rất quan trọng với mình.
Đến tiết Ngoại ngữ của Trạch Tịnh Cơ, Ngôn Thanh Lãng không ngủ nữa mà ngồi ngay thẳng nghe cô giảng bài, chính vì như vậy từ đầu Ngôn Thanh Lãng cứ đặt mắt vào Trạch Tịnh Cơ, bài học là trên bảng mà? Cô ngượng ngùng giảng tránh ánh mắt của nàng, cái lớp im phăn phắt nàng cũng cảm thấy nhàm chán.
" Cô ơi, Ý nghĩa của I wanna make love with you là gì ạ? " – Ngôn Thanh Lãng ngây thơ biểu cảm hỏi Trạch Tịnh Cơ "
Ngôn Thanh Lãng rõ là hiểu ý nghĩ của câu đó, trình tiếng anh của nàng cũng không tệ do mỗi khi kiểm tra Ngôn Thanh Lãng lại lười suy nghĩ nên mặc luôn, chứ ba cái câu bậy này đầy ngập trong đầu lúc nào cũng có thể phóng ra sẵn tiện đang chán, nói ra cũng giảm bớt được căng thẳng của cả lớp mà.
Cả lớp nghe Ngôn Thanh Lãng hỏi xong cả lớp kinh ngạc ồ lên, Trạch Tịnh Cơ thì cúi đầu nhặt tài liệu rơi dưới sàn sau khi nghe nàng hỏi, cô nâng gọng kính, hỏi ngược lại:
" Câu này tại sao em hỏi? ".
" Do em hay nghe Đại Phong nói với em như vậy a "
Như tiếng sét tự trời đánh xuống đầu Đại Phong, cậu bật dậy, hét lớn:
" Tên phản quân, cậu đừng nói bậy, mọi người đừng nghe Thanh Lãng nói bậy, là cậu ấy nói bậy đó!!!!! "
Đại Phong càng nói càng rối < Cậu chó lắm, sự thật tôi là nói câu đó với các thằng bạn khác mà >.
Cả lớp bàn tán...
1 người vui vẻ vì lời đùa của mình, 1 người phẫn nộ vì người vu oan lại xuất hiện 1 người thương tâm vì nghe câu nói ngớ ngẫn từ bạn trai tin đồn của người mình thầm thương...
< Thật biết cách trêu người, I wanna make love with you? Thì ra Đại Phong câu dẫn em ấy như vậy >.
" Được rồi 2 em ngồi xuống, Thanh Lãng sau này em chỉ được phép hỏi những câu có liên quan đến bài học còn Đại Phong dừng việc nói những câu vô sỉ như vậy đi! ".
Hahaha – Cả lớp cười rộ
Ngôn Thanh Lãng chỉ vào Đại Phong nói bằng khẩu hình " Cậu là đồ vô sĩ " rồi bụm miệng cười híp mắt.
Lớp học lại rơi vào trạng thái im ắng chỉ có những câu của bài học vang vọng...