Hàng chục ánh mát rụt rè đều đặt dưới sàn lớp chỉ sợ nếu ngước lên cả lông mày cũng không còn ngược lại Lãnh Mỹ chỉ một mực để ý đến người phía trước, người mà Lãnh Mỹ cảm giác như có thể mang cả thế giới cho cô.
Đồng thời Ngôn Thanh Lãng cũng thẳng cước bước đến đứng cạnh rồi nàng ra vẻ ngại ngùng bởi Ngôn Thanh Lãng có thể không biết lúc sáng là vì cái gì mà Trạch Tịnh Cơ lạnh nhạt đến vậy à, Ngôn Thanh Lãng khẳng định đó là ghen mà, lấy cớ này Ngôn Thanh Lãng phải nháo với Trạch Tịnh Cơ một phen để trả thù lại tối qua cô đã làm cả mông của nàng ê đến không thể tiến giấc được cho nên chưa đợi Lãnh Mỹ lên tiếng hỏi nàng xuống can-teen cùng không thì nàng đã mở miệng thập thờ trước.
" Xin lỗi nha, mình đã có hẹn trước rồi không cùng xuống can-teen với cậu được hì ".
Trong vài giây khuôn mặt ôn nhu của Lãnh Mỹ có phần trầm xuống nhưng cũng nhanh chóng trở lại thần thái ban đầu, bất quá Lãnh Mỹ cũng biết vì sao Ngôn Thanh Lãng từ chối mình đi, vẫn là Trạch Tịnh Cơ may mắn hơn mình, minh thượng là một giáo viên tốt không những được học sinh kính trọng còn có sự yêu thích của Ngôn Thanh Lãng, Lãnh Mỹ tự cười nhạo bản thân mình.
" Ừm không sao cả, vậy còn giờ về cậu đi với mình đến nơi này được không? ".
Đại sự còn chưa hoàn thành mà nhân vật của ải chính khó thu phục như vậy Ngôn Thanh Lãng e rằng chưa chắc vài ba câu ngon ngọt có thể giỗ lành Trạch Tịnh Cơ, đành một lần nữa ấp úng từ chối.
" Cũng không được, thật xin lỗi cậu... ".
Lãnh Mỹ gật đầu nhẹ một cái, lần đầu tiên Lãnh Mỹ tự cảm thấy mình thua xa một người như Trạch Tịnh Cơ đến vậy ngược lại tâm không gắt gao lại có chút hồi hợp trong đó nhưng Lãnh Mỹ không hiểu được, bị người mình yêu từ chối vì một người khác, có điều gì vui vẻ à?
" Vẫn là không sao, cậu đi trước đi ".
Nói xong Lãnh Mỹ giơ tay để hẹn gặp lại, Ngôn Thanh Lãng chạy nhanh xuống phòng giáo viên. Ngôn Thanh Lãng ly khai Lãnh Mỹ trở lại trạng thái ánh mắt câu dẫn vô tư lự như nhìn thấu mọi việc trên thế gian này thật là dễ dàng không có vướng bận trong đó, khỏe môi cũng cong lên so với nụ cười đối với Ngôn Thanh Lãng đáng sợ hơn rất nhiêu, Lãnh Mỹ đi nhẹ lướt ngang mọi người như một làn gió lạnh làm ê buốt cả thân thể, tất cả không khỏi mà thầm run lên một cái giống đang có con dao kề cổ mình chỉ cần nhích tay một chút liền đem động mạch chủ cắt đứt không có lưỡng lự.
Đại Phong đang cầm cuốn manga trên tay nhưng ánh mắt của cậu lại đặt ngay trên người của Lãnh Mỹ.
< Óc nhỏ ơi, tôi thầm cầu nguyện cho cả đời còn lại của cậu... >.
- -------------------------------------
" Uy! ".
Kéo cánh cửa gỗ ra Ngôn Thanh Lãng tiêu sái bước thẳng vào lớn giọng gọi Trạch Tịnh Cơ, nghe thấy giọng nói mà mình cảm thấy êm tai nhất Trạch Tịnh Cơ xoay người tìm kím cũng có hơi nhăn mày vì cái gọi không có kính ngữ đó.
Ngôn Thanh Lãng phóng nhanh đến trước mặt Trạch Tịnh Cơ nhẹ nhàng đặt hai ngón tay cái xoa xoa cặp mày đang cau lại kia còn khằng giọng lên tiếng như người vợ nghiêm túc dạy chồng.
" Sau này đừng nhăn nữa sẽ nhanh già lắm đấy ".
Một cỗ ấm áp tràn vào lòng, cái lưng thẳng tấp của Trạch Tịnh Cơ nhẹ nhàng khòm xuống hướng vào bụng Ngôn Thanh Lãng đặt đầu vào, tất cả phiền muộn lúc này đều vơi đi, cái cảm giác được tựa đầu mệt mỏi vào vòng tay của người mình yêu, được cùng một chỗ với Ngôn Thanh vậy niềm vui này chính là cả đởi Trạch Tịnh Cơ đều mơ ước.
Tiếng két cửa bỗng bật lên, Kha Anh bước vào nhìn hình ảnh trước mắt quả thật thì có hơi ngượng ngùng, lui nhanh là thượng sách.
" Thanh Lãng, thầy hiệu trưởng cần gặp em trên phòng giáo vụ ".
Trạch Tịnh Cơ có hơi bất ngờ trước sự xuất hiện đột xuất của Kha Anh liền dùng cả hai tay đẩy thân Ngôn Thanh Lãng ra nhanh chóng ngước nhìn biểu cảm của người phía trên.
" Đẩy cái gì đẩy, dẫu sao em với cô từng có scandal bây giờ thêm một cái nữa cũng đâu có sao ".
Ngôn Thanh Lãng sống trước giờ rất vô tư, chính là không nghe theo dư luận mà sống, nàng làm gì mặc nàng miễn nàng tự cho là bản thân có thể chịu tránh nhiệm cả là được. Đối với việc có người nhìn thấy mà Trạch Tịnh Cơ vô tình đẩy ra, Ngôn Thanh Lãng có chút bất mãn.
Đổi lại Trạch Tịnh Cơ nghe Ngôn Thanh Lãng nói thì có chút yên lòng nhưng vẫn không chấp nhận cái gì scandal, lúc trước chưa đủ mệt à?
" Phải nha, tất cả đều là em gánh mà, phải không Lãnh Lãng ~ ".
Trạch Tịnh Cơ cười xéo miệng lên tiếng êm dịu đem tâm Ngôn Thanh Lãng hù dọa một phen, Ngôn Thanh Lãng bật ra sau chỉ tay vào mặt Trạch Tịnh Cơ, đối với sự thay đổi nhanh này Ngôn Thanh Lãng chưa tiếp thu hết!
" Uy! Đừng có bày ra dạng đó, đang trong trường cô Trạch phải nghiêm túc với học sinh của mình! ".
Đây chính là bộ dạng đáng yêu nhất của Ngôn Thanh Lãng, bình thường đã xinh đẹp mê người, bây giờ bày ra khuôn mặt sợ hãi thập phần dễ thương này, Trạch Tịnh Cơ nhịn không được xuất ghế nhéo má Ngôn Thanh Lãng một cái, khẽ cười.
" Được rồi, em mau đi gặp thầy hiệu trưởng đi Lãng bảo bối ~ ".
Ba chữ cuối cùng chính là Trạch Tịnh Cơ kê miệng vào tai Ngôn Thanh Lãng nói nhỏ, trái tim bé nhỏ của Ngôn Thanh Lãng lúc ở cùng nơi với Trạch Tịnh Cơ đã đập mạnh không kiểm soát bây giờ lại bị người kia phà hơi vào rối cuộc chỉ số công đập mỗi lúc mỗi tăng, sợ đối phương nghe được nàng đành lau mồ hôi chạy khỏi một mạch phóng lên phòng giáo vụ, ở đây Trạch Tịnh Cơ nhìn vẻ mặt của Ngôn Thanh Lãng lại thêm một chút động tâm, ngoài mặt phách lối như vậy thật ra chỉ là một con tiểu bạch thỏ.
Vốn đến để sỉ nhục Trạch Tịnh Cơ ghen vài ba tiếng lại bị người phản công không còn manh giáp, thật là mất hết tiền đồ.
< Đồ ngốc, em tưởng tôi đơn giản chỉ muốn chăm sóc em sao? Sau này tôi phải từ từ khi dễ em, wahaha >.
Từ đầu Trạch Tịnh Cơ mục đích muốn đem Ngôn Thanh Lãng ức hiếp cho nên đầu tiên phải cho ẻm sự dịu dàng độc đáo rồi từ từ thấm sự dầm độc đáo ấy thành đem nàng đẩy vào địa ngục trần gian, nghĩ tới điều đó thật phấn khích Trạch Tịnh Cơ một cái cười vui vẻ, sau này chỉ tội Ngôn Thanh Lãng phải ở cùng với một độc phụ, à không nàng là đang ở cùng độc phụ.
- ---------- PHÒNG HIỆU TRƯỞNG-------------
< Cái tên khó ưa này thế nào lại ở đây, lịt pẹ nhìn mặt quả nhiên khó ưa vãi luôn >.
Ngôn Thanh Lãng liếc tới liếc lui xem có cách nào rơi khỏi đây càng sớm càng tốt không chứ mà nàng nghĩ ngồi ở đây để nhìn cái mặt của Trần Kiểu Hạo một hồi sẽ nôn đầy phòng giáo vụ luôn quá.
Thầy hiệu trưởng mang ra một sấp tài liệu đưa cho Trần Kiểu Hạo, cậu ta cười cảm ơn một tiếng rồi xoay người nói với Ngôn Thanh Lãng.
" Còn 2 tháng nữa là phải thi tốt nghiệp cao đẳng, tôi đến chỉ thông báo cần đem học bạ của cô đi kiểm duyệt để nhập đơn vào trường học danh tiếng ở Pháp cho cô xác minh thực lực... " " Thông báo? Đừng tưởng có tiền liền có thể mang tôi đến đâu thì đến, nhờ anh về nói với ông ta cả công ti gì đó tôi không cần ".
Trần Kiều Hạo điềm tĩnh suy nghĩ trong đầu nên về báo cáo cho Ngôn Chắn thì hơn đành im lặng mang tài liệu rơi khỏi.
P/s: Mị nghĩ thiết nên bán thân cho Mỹ đại ngự tỷ đây =))