"Con muốn hiến mắt."
Cố Dư Hãn kinh ngạc, ông phản đối ngay lập tức. "Không được! Con yên tâm, ba sẽ tìm mọi cách để con sống tiếp, đừng từ bỏ!"
"Ba biết mà, không được đâu. Nếu được thì mẹ đã không gấp rút muốn rời khỏi ba như vậy, mẹ đã chuẩn bị hết cho chuyện này rồi."
Đừng thấy bình thường Trình Hà sống vô ưu vô lo như vậy mà nghĩ bà không biết gì, thực ra bà mới là người tỉnh táo nhất. Bà đã thu xếp, an bài mọi chuyện. Cố Dư Tiệp năm đó được chẩn đoán không sống quá ba mươi, nhưng giờ anh ta mới hai mươi sáu tuổi mà cơ thể đã không chịu được rồi.
"Con muốn hiến mắt cho ai sao?" Cố Dư Tiệp đòi hiến mắt, cư nhiên sẽ có lí do.
"Vâng, con biết mình không chịu nổi nữa rồi. Con hi vọng sau khi con không còn, ba có thể giúp con xem xem giác mạc của con với Hoàng Minh Triết đó có phù hợp hay không, con muốn hiến cho anh ta."
Cố Dư Tiệp đã chuẩn bị tinh thần để ra đi trong thầm lặng. Nhưng mấy ngày trước, anh ta vô tình nghe được Cố Dư Tu và Kha Phí nói chuyện với nhau trong việc tìm kiếm giác mạc cho Hoàng Minh Triết.
Anh ta biết mình có lỗi với Lư Thanh, dù rất muốn gặp Lư Thanh lần cuối, nhưng lại chẳng có dũng khí để đối mặt với cô. Chỉ hi vọng giác mạc của anh ta phù hợp với Hoàng Minh Triết, đây là chuyện cuối cùng anh ta làm được cho cô. Anh ta muốn cô gái đó luôn vui vẻ, không phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì.
Anh ta không muốn gì cả, chỉ hi vọng cô sẽ tha thứ cho anh ta.
"Là bạn trai của con bé Lư Thanh sao?"
Cố Dư Hãn quan tâm con trai mình như vậy, đương nhiên biết được người trong lòng Cố Dư Tiệp là ai. Lúc Lư Thanh ở cùng gia đình ông, ông có thể cảm nhận được tâm trạng của Cố Dư Tiệp khi đó rất tốt. Ánh mắt chan chứa ý cười, thi thoảng còn ngân nga hát nữa. Ông nghĩ nếu như con bé ấy cứ ở bên cạnh con trai ông như vậy thì tốt biết mấy.
"Vâng."
"Con đã hỏi qua ý kiến mẹ chưa?"
Chuyện này, Cố Dư Hãn không dám tự ý quyết định. Nếu như Trình Hà không cho phép, làm sao ông dám đưa giác mạc của con trai cho người khác chứ?
"Con đã nói rồi, mẹ bảo tuỳ con."
"Được."
Trình Hà dạo gần đây luôn tránh mặt Cố Dư Hãn, dọn ra ngoài ở riêng, nhân lúc ông không có mặt thì đến chăm sóc cho Cố Dư Tiệp. Vì vậy Cố Dư Hãn dứt khoát dọn đến bệnh viện sống với Cố Dư Tiệp luôn. Ông nhớ Trình Hà, rất nhớ, ở đây vừa có thể chăm sóc con trai, vừa có thể nhìn thấy bà.
Đợi một lúc lâu mà Cố Dư Hãn và Cố Dư Tiệp vẫn chưa nói chuyện xong, Lư Thanh nhìn đồng hồ, sắp đến giờ ăn trưa rồi.
"Tao phải đi lấy đồ ăn cho Minh Triết đây."
Lư Thanh không giỏi nấu nướng, bình thường toàn là Hoàng Minh Triết nấu cho cô ăn, nếu anh có việc bận thì cô sẽ mua thức ăn bên ngoài, không thì thuê người giúp việc. Lần này Lư Thanh đã mời hẳn một chuyên gia dinh dưỡng để theo dõi chế độ ăn uống cho Hoàng Minh Triết, còn mời hẳn một bảo mẫu giàu kinh nghiệm để nấu ăn, trả một mức lương cao gấp hai lần so với thị trường.
"Bình thường thấy mày chi tiêu cũng thường thường, mà việc này lại chi mạnh tay ghê." Kha Phí sau khi biết được chuyện này, cảm thán.
Lư Thanh chỉ cười đáp: "Có tiền là dùng cho mấy việc này." Lư Thanh không thiếu gì cả, nhất là tiền. Cô muốn dành tất cả mọi thứ tốt nhất cho người mình yêu.
Lư Thanh vừa rời đi, đúng lúc Trình Hà đến. Bà thân thiết nắm tay Kha Phí, hỏi: "Sao con không vào trong."
"Ba và Dư Tiệp đang nói chuyện riêng, con không tiện."
"Ôi dào ôi, hai người đó thì có chuyện gì được chứ, gia đình với nhau ngại gì, theo mẹ nào."
"Vâng."
Trình Hà kéo tay Kha Phí đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy bà đáy mắt Cố Dư Hãn sáng rực.
"Nãy mẹ đến thấy con bé Lư Thanh rời đi đó."
Trình Hà nhìn Cố Dư Tiệp, chợt nhớ ra. Kha Phí nghe vậy, giải thích. "À, cậu ấy muốn thăm Dư Tiệp, nhưng đợi ba và Dư Tiệp nói chuyện lâu quá nên về trước rồi. Khi nào rảnh thì thăm cũng được, bạn trai cậu ấy cũng đang nằm viện mà."
"Cái thằng bé đẹp trai đấy á? Tí nữa mẹ phải xuống xem mới được."
Trình Hà và Kha Phí thay phiên nhau nói, bầu không khí vui vẻ hẳn. Không ai để ý ánh mắt Cố Dư Tiệp tối đi, chứa đầy tiếc nuối.
"Con chăm Dư Tiệp nhiều rồi, nên về nghỉ ngơi đi, đừng gắng quá. Còn ông, đi mua cho tôi suất cơm."
"Vâng, con xin phép." Kha Phí biết Trình Hà muốn nói chuyện riêng với Cố Dư Tiệp nên cũng biết ý rời đi.
"Tôi đi ngay đây." Bà vừa dứt lời, Cố Dư Hãn đã đứng dậy rời đi.
Đợi hai người đi khỏi, Cố Dư Tiệp mới cười nói: "Mẹ không thấy ba rất đáng yêu sao?"
"Đáng yêu? Mẹ thấy ông ta ấu trĩ thì đúng hơn."
Trình Hà vừa nói, vừa đưa tay lên xoa đầu Cố Dư Tiệp. "Con còn điều gì tiếc nuối nữa không?"
Đáng lẽ Trình Hà nên ủ rũ, buồn bã khi con trai mình nằm viện, nhưng bà hiện tại rất thoải mái, tựa như Cố Dư Tiệp chỉ bị bệnh thông thường thôi vậy.
"Con có từng ghét mẹ không?"
Đột nhiên bà hỏi vậy, Cố Dư Tiệp nói ngay: "Không! Con làm sao mà ghét mẹ được chứ!"
"Vậy được rồi, mẹ cũng chưa từng ghét con. Mẹ rất hạnh phúc khi được làm mẹ của con. Mẹ biết mẹ chưa làm tròn trách nhiệm một người mẹ, mẹ muốn bù đắp cho con nhưng việc tiếp tục ở bên ba con thì không được."
"Mẹ à... nhưng ba đã hối lỗi..."
"Dư Tiệp! Mẹ biết mẹ không nên nói lời này, nhưng con đừng ích kỷ như vậy. Năm con vừa tròn mười tám tuổi, mẹ đã quyết định ly hôn với ba con, con lúc đó đã giữ mẹ lại. Con sắp rời đi rồi, anh con thì thành gia lập thất, có gia đình nhỏ của nó. Mẹ cũng muốn sống cho bản thân mình một lần."
Bà là thiên kim của Trình gia, khi chưa lấy chồng, lúc nào cũng phải sống trong khuôn khổ. Khi biết được Cố Dư Hãn ngoại tình, bà đã rất đau khổ, cố gắng vực dậy để giành lấy tất cả thuộc về con của bà, không để cho Cố Dư Hãn cho hai mẹ con nhà kia bất cứ thứ gì. Bà đã sống cùng người đàn ông bà căm ghét hơn ba mươi năm rồi, bà muốn sống một lần cho bản thân mình.
"Mẹ không thể tha thứ cho ba sao?"
"Vậy con bé Lư Thanh đó có tha thứ cho con không?"
Câu hỏi của bà khiến Cố Dư Tiệp á khấu.
"Con nghỉ ngơi đầy đủ đi, mẹ đi trước."