Thư ký An An vừa đến công ty đã mang một khung ảnh to bự đến, mọi người xúm lại hỏi chuyện, cô ấy chỉ cười không nói. Mấy nhân viên lâu năm, đoán già đoán non. "Không lẽ mùa xuân của sếp lớn đến rồi sao?"
"Đúng rồi ha, không lẽ sếp lớn đã có tình yêu mới?"
"Sao cô không nghĩ cô gái hai năm trước đã quay trở lại?"
Mấy cô gái mới vào làm không biết, tò mò hỏi: "Cô gái hai năm trước? Sếp Tạ có người yêu rồi ạ?"
"Chẹp chẹp, các cô không biết đâu, ngày này hai năm trước như là ngày tận thế vậy."
An An nhìn mấy người tám chuyện với nhau, lắc đầu. Công nhận trực giác của mấy cô này chuẩn thật đấy.
Nửa đêm hôm qua, ông sếp nhà cô ấy gửi một bức ảnh kêu cô đi in rồi đóng khung, phải mang đến trong sáng hôm nay. Hôm qua dù có buồn ngủ đến nỗi không mở to mắt ra được, nhưng chỉ cần nhìn liếc qua thôi cô ấy cũng nhận ra người trong ảnh.
Còn ai trồng khoai đất này nữa, Lư Thanh. Người suốt hai năm nay sếp lớn nhung nhớ, cũng là người suốt hai năm nay An An phải cật lực tìm kiếm.
Mới sáng sớm, vị giám đốc nào đó đã bị Tạ Du gọi lên mắng cho một trận, nhân viên bên ngoài nơm nớp lo sợ, thấy An An đến như con nhìn thấy mẹ, không chút quy củ nào chạy đến khóc lóc.
An An gõ cửa đi vào, trong phòng tràn ngập mùi thuốc, cô ấy nhíu mày, cầm khung ảnh đưa đến trước mắt Tạ Du.
"Sếp, em in ra rồi ạ."
"Được rồi, hai người ra ngoài đi."
Nhìn thấy người trong ảnh, tâm trạng Tạ Du dịu đi, ánh mắt ôn hoà hơn. Vị giám đốc kia không tin được, mới giây trước còn đang khủng bố mà giây sau đã lật mặt thân thiện như vậy. Ông ta tròn xoe mắt, nhưng chẳng dám tỏ thái độ, khúm núm đi ra.
Không còn ai trong phòng, Tạ Du mới thả lỏng, anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Lư Thanh. Chợt nhớ, cô không thích anh hút thuốc, để cô biết được, thế nào cũng giận dỗi anh cho xem. Nghĩ vậy, Tạ Du liền bỏ đi.
Anh đã tìm thấy cô rồi, sớm muộn gì cô và anh cũng sẽ quay về với nhau thôi. Lần này, anh sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để cô phiền lòng mà rời đi nữa. Nghĩ đến hai năm qua, anh sống trong cô độc, ngày nào cũng nhớ cô da diết, tim Tạ Du quặn lại. Trước khi gặp cô, anh nghĩ cuộc sống trôi qua vô cùng buồn tẻ, anh sinh ra đã có tất cả, cuộc đời chưa từng vấp ngã lần nào. Cô chính là nét chấm phá duy nhất trong cuộc đời tẻ nhạt của anh.
Dần dà anh nhận ra, anh không thể sống thiếu cô...
Buổi chiều, Lư Thanh tính đi về thì bị Trình Hà giữ lại muốn cô ăn cơm tối rồi về cũng chưa muộn. Lư Thanh khó xử nhìn Kha Phí thì lại chẳng thấy cô nàng đâu cả, Cố Dư Hãn lúc này cũng lên tiếng: "Cháu ở lại đi, càng đông càng vui mà."
"Đúng đấy, ở lại với cô nha." Trình Hà nắm lấy tay Lư Thanh, nốt hôm nay vợ chồng Cố Dư Tu sẽ đi tuần trăng mật, Cố Dư Tiệp thì thi thoảng mới về nhà. Bà không muốn ở nhà một mình với tên Cố Dư Hãn này, bà muốn ra ở riêng. Chỉ cần rủ Lư Thanh ở lại hôm nay, rồi ngày mai lấy cớ không muốn xa cô, sau đó sẽ mua một căn nhà ở cạnh nhà Lư Thanh là được. Tránh xa tên Cố Dư Hãn này càng xa càng tốt!
"Vậy cũng được ạ."
Nói rồi hai người dắt tay nhau vào phòng ăn, Cố Dư Hãn nhìn theo bóng lưng Trình Hà, ông cười nhẹ, rũ mắt. Cố Dư Tiệp ngồi đối diện, mọi hành động, cử chỉ của Cố Dư Hãn anh đều lọt vào mắt anh, anh không nói gì, chỉ thở dài, đi theo vào phòng ăn theo mẹ.
Cố Dư Tiệp và Cố Dư Tu vốn đã biết tất cả, mối quan hệ của ba mẹ và người phụ nữ đó cùng con riêng của bà ta. Nhưng do Trình Hà không muốn nhắc đến, nên anh em hai người mới làm như không biết.
Trên bàn ăn, Cố Dư Tu bóc vỏ tôm cho Kha Phí, anh ấy dịu dàng, "A nào, em a đi!"
"A!" Kha Phí lúc trước còn ngại, nhưng bây giờ cô ấy thoải mái thể hiện tình cảm trước mặt bố mẹ chồng.
Cố Dư Hãn và Cố Dư Tiệp chỉ cắm đầu ăn, không nói gì. Chỉ có Lư Thanh nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ, sợ mọi người không biết hai người là vợ chồng mới cưới hay gì, nếu có Hoàng Minh Triết ở đây, cô còn lâu mới ngồi yên ăn cơm chó của hai người này.
Không chỉ có Lư Thanh, Trình Hà cũng thấy chướng mắt, bà liền bóc một con tôm. Cố Dư Hãn thấy vậy, đáy mắt hơi dao động, ông có chút mong chờ.
"Lư Thanh, cháu nói "a" đi nào."
"Dạ." Lư Thanh cũng nhiệt tình hưởng ứng.
Cố Dư Hãn: "..."
Cố Dư Tiệp: "..." Đáng lẽ, anh mới là người bón cho Lư Thanh mới phải.
Lư Thanh vừa ăn vừa cười tủm tỉm, Trình Hà liền ôm chầm lấy Lư Thanh, cao hứng. "Ai da, Lư Thanh cô chẳng muốn rời xa cháu đâu."
Cô đương nhiên đoán ra được ý đồ của Trình Hà là gì, vì vậy cũng khéo léo đáp lại: "Cháu cũng vậy, cháu cũng không muốn rời xa cô. Phải làm sao đây?"
Cố Dư Tiệp thấy hai người như vậy, liền đưa ra ý kiến. "Hay là mẹ mua một căn nhà cạnh nhà cô ấy đi, không thì..." kêu cô ấy đến nhà mình thường xuyên.
Lời còn chưa kịp nói hết đã bị Trình Hà cắt ngang, "Ý kiến hay đó."
Cái thằng nhóc Cố Dư Tiệp này bình thường chẳng làm được việc gì nên hồn cả. Anh nó cưới vợ, nên nghỉ ở nhà, vậy mà nó cũng nghỉ theo, công việc mang hết về, cả ngày ngồi lì ở nhà làm cái gì không biết. Nhìn cái bản mặt y hệt tên Cố Dư Hãn đó, càng nhìn càng ghét, may mà có Lư Thanh ở đây chơi với bà.
Mà thằng nhóc này lúc mấu chốt cũng có ích phết, đưa ra cái ý định đúng như kế hoạch của bà.
Kha Phí không hiểu hai người này từ khi nào mà trở nên thân thiết thế, chỉ có Cố Dư Tu lờ mờ đoán được ý định của mẹ mình. Anh ấy cũng chẳng tính ngăn cản, mẹ anh thích đi đâu thì đi, miễn là bà vui.
Cố Dư Hãn đen mặt ngồi một góc, ông muốn lôi Cố Dư Tiệp vào thư phòng, đánh cho một trận. Chẳng được cái tích sự gì, ngậm mồm mà ăn một bữa cơm cũng không được nữa. Bất quá, ông cũng chẳng ngăn cản Trình Hà, bà muốn làm gì cũng được hết, ông chẳng có tư cách gì.