"Bọn tớ đưa các cậu đến khách sạn, ngày mai gặp lại tại hôn lễ."
"Được."
Đưa Hoa Đông và Khang Vũ đến trước khách sạn, sau đó hai người họ vào chỉ cần đưa thiệp mời ra, nhân viên sẽ tự sắp xếp phòng cho họ.
Bây giờ trong xe chỉ còn hai người họ, Hoàng Minh Triết mới tiến gần Lư Thanh, một tay giữ lấy cổ cô, kéo cô lại gần, một tay ôm lưng cô. Anh hôn xuống thật mạnh, như muốn nuốt chửng lấy cô. Răng môi chạm nhau, Hoàng Minh Triết cuồng nhiệt, điên cuồng khuấy đảo bên trong cô, Lư Thanh không chống đỡ được sức lực của anh, chỉ biết đáp lại. Mãi đến khi Lư Thanh không thở được, Hoàng Minh Triết mới buông tha cho cô, anh cắn nhẹ lấy tai cô, hơi thở nóng bỏng gấp gáp của anh khiến Lư Thanh rạo rực.
Nhìn Hoàng Minh Triết lãnh đạm là vậy, nhưng chỉ cần đứng trước mặt Lư Thanh là anh lại không kiềm chế được, có Khang Vũ và Hoa Đông trong xe nên anh mới nín nhịn như vậy. Anh chẳng muốn xa cô chút nào, mới rời xa cô có hai ngày thôi mà anh đã không chịu được, nếu cô mà chuyển về Hải Thành ở hẳn chắc anh phát điên mất. Nhưng anh chẳng dám nói với cô, anh sợ cô biết được tính chiếm hữu của anh, sẽ ghét bỏ anh, không thèm quan tâm đến anh nữa. Nên dù có khó chịu đến mấy, Hoàng Minh Triết chỉ có thể giữ trong lòng.
Hoàng Minh Triết cứ cắn tai cô, rồi lại đến cổ, hết cắn rồi mút, Lư Thanh nhột quá liền đẩy anh ra, "Về nhà em đi, em muốn ăn đồ anh nấu."
Lư Thanh nấu ăn không ngon, trước kia cô còn chẳng biết nấu cơ. Mãi cho đến khi yêu đương cùng Tạ Du, cô vì muốn anh ta chú ý đến mình mà đã học nấu ăn, rồi nấu cho anh ta ăn. Mặc dù không ngon nhưng khi ấy Lư Thanh thấy Tạ Du ăn rất ngon miệng, mặc dù ngoài mặt chẳng bộc lộ cảm xúc gì nhưng anh ta ăn hết sạch, không sót lại tí nào. Đúng là hết nói nổi, tự nhiên nghĩ đến anh ta làm gì không biết? Lư Thanh cốc nhẹ đầu mình. Từ khi yêu đương với Hoàng Minh Triết, nếu có anh ở cạnh, anh chẳng để cô phải động tay động chân vào việc gì cả.
Hoàng Minh Triết nựng má cô cưng chiều, ánh mắt đầy âu yếm, cô gái của anh đáng yêu chết mất. Có trời mới biết, Hoàng Minh Triết muốn nhét cô bỏ vào trong túi rồi đem đi giấu, anh không muốn bất kì ai có tư tưởng nào không đúng với cô chút nào, muốn bao bọc che chở cho cô, anh muốn cô chỉ là của riêng anh, là của một mình anh.
Hôn lễ được mẹ Cố Dư Tu - bà Trình Hà một tay lo từ A đến Z nên Kha Phí chẳng phải động tay động chân vào bất cứ chuyện gì hết. Lư Thanh cùng Hoàng Minh Triết đến sớm để chuẩn bị, còn phải trấn an Kha Phí nữa.
"Đừng căng thẳng mà."
Nhưng Lư Thanh đã nhầm, Kha Phí không cần trấn an, mà ngược lại, mọi người đang cố gắng hết sức để cho Cố Dư Tu hết run. Anh ấy một tay nắm chặt lấy tay cô dâu của mình, tay bên kia thì đè xuống đùi, nơi chân anh đang run rẩy dữ dội, nét mặt nghiêm nghị, trên trán mồ hôi lấm tấm mồ hôi, răng cắn chặt lấy môi. Kha Phí bên cạnh không nhịn được, phì cười.
Cô ấy ôm lấy mặt Cố Dư Tu, thơm nhẹ lên má anh, dỗ ngọt, "Bộ anh không muốn lấy em sao?"
"Không có!" Trả lời ngay tắp lự, nhưng anh ấy không nhìn Kha Phí, mà quay mặt đi chỗ khác.
"Thế sao anh lại run dữ vậy?"
"A...n...anh hồi hộp, v...v...với cả em đẹp lắm!" Cố Dư Tu ú ớ rặn ra từng chữ, mặt anh ấy đỏ bừng lên như quả cà chua. Kha Phí nghe xong gò má cũng ửng hồng, đánh nhẹ vào lưng Cố Dư Tu. Cái tên này, dẻo miệng quá đi!
“Hai người kia, ở đây không chỉ có mỗi hai người đâu.”
Lư Thanh không nhịn nổi, mặt đầy chán ghét nói. Bộ làm như có mỗi hai người biết phát cơm chó ý, chẳng qua cô và Hoàng Minh Triết không muốn phát thôi nhá.
“Suốt ngày show ân ái, cả thới giới đều biết hai người là vợ chồng rồi, tém tém lại đi.” Lư Thanh ôm lấy cánh tay Hoàng Minh Triết, cô vừa dụi mặt vào tay anh vừa nói hai người họ.
Kha Phí thấy thế bĩu môi, khinh bỉ. “Xem ai đang nói kìa.”
Hai người đàn ông chỉ biết nhìn nhau cười trừ.
Lư Thanh cùng Cố Dư Tiệp đảm nhận việc cầm nhẫn, hôn lễ sắp bắt đầu rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng anh ta đâu cả.
Kha Phí lưu luyến không muốn rời xa Cố Dư Tu, cô ấy nắm lấy tay anh làm nũng, “Đừng đi mà, anh yêu~”
“Em yêu à~~~”
Mẹ Kha cùng mẹ Cố thấy cô dâu chú rể lề mề, tính vào giục, vừa mở cửa ra thì thấy cảnh này, liền lắc đầu ngao ngán. Hai mẹ không hẹn mà gặp, nắm lấy tay nhau đóng cửa đi ra.
“Đằng nào tí nữa chả gặp lại.” Lư Thanh hết nhìn nổi, vừa bực vừa buồn cười.
Đợi Hoàng Minh Triết kéo Cố Dư Tu đi khỏi, Kha Phí mới chỉnh lại đầu tóc một chút, cô ấy nước mắt lưng tròng nhìn Lư Thanh, trong phút chốc cô cũng cảm động, mắt ngấn lệ.
“Mày không phải nhìn tao như thế đâu!”
“N…n…nhưng…” Kha Phí nghẹn ngào.
“Tao sẽ mãi bên mày mà.” Lư Thanh cảm động nói.
“Nhưng bây giờ tao đã lấy chồng rồi mà mày vẫn còn nhông nha nhông nhông, chắc lúc tao đẻ con rồi mày với Hoàng Minh Triết đó mới tính đến chuyện kết hôn mất, không… không thì lúc con tao đi học mẫu giáo rồi mày mới kết hôn.”
Kha Phí nói một tràng dài như vậy, mọi cảm động của Lư Thanh theo gió mà bay. Cô còn tưởng hôm nay con nhỏ này xúc động thế nào, cuối cùng vẫn không quên cà khịa cô.