Sau vài ngày sức khỏe của cô cuối cùng cũn bình phục lại được, cơ thể mặc dù vẫn còn mệt mỏi nhưng cũng có thể đi làm, đến nơi làm việc quả nhiên mới là vui vẻ nhất, cô đến phòng kế toán nộp các loại hồ sơ nghỉ ốm, nghỉ dưỡng sức bệnh sau đó lại nhanh chóng quay trở lại công việc như thường ngày.
Cô đi làm lại khiến Lam Hữu Hữu cùng cô vui vẻ nói chuyện không ngớt, cũng đỡ cô rất nhiều việc nặng nhọc, không ai biết thời gian cô nghĩ việc đã làm những việc gì, nhưng mọi người dường như chỉ thấy cô đi làm thì thêm một người để sai việc, đến buổi trưa khi đi ăn cơm, cũng chỉ có Hữu Hữu là lấy thêm đồ ăn bồi bổ cho sức khỏe của cô, vậy là hai người, thân lại càng thêm thân.
Buổi chiều, lúc mọi người sai cô xuống lầu một để lấy đồ chuyển phát nhanh, đến lúc đi lên cô lại bất ngờ giáp mặt Khang Minh, cô không nói gì, cũng không chào hỏi. Dường như muốn xem anh như không hề quen biết. Anh thì lại chăm chú nhìn bóng dáng của người trước mặt, những hộp đồ cô ôm trong tay cao đến che gần hết khuôn mặt, nhưng cô cũng chẳng bận tậm, bóng dáng của cô vẫn như ngày hôm đó khiến anh càng không khỏi muốn chủ động kéo cô lại ép cô thừa nhận mình chính là Lam Tường, nhưng anh lại không làm được điều đó. Vài ngày không gặp, bóng lưng cô đã gầy đi rất nhiều. Anh cũng không hề biết hôm đấy cô dời đi sau đó như nào, chi biết là, hiện tại cô không muốn nói chuyện với anh nữa rồi.
Khang Minh đến gặp Châu Tuấn Dương nhẹ nhàng bước vào phòng không nhanh không chậm ngồi lên bàn làm việc của anh ta, hai người vốn dĩ là bạn, cũng là những người đồng cam cộng khổ, tin tưởng lẫn nhau là có, nhưng ganh tỵ chuyện của Mạc Cảnh Tường lại càng rõ rệt hơn.
- Sao vậy, cậu vẫn có thành kiến với tôi chuyện vợ cậu sao?
- Cô ta không xứng đáng được gọi là vợ tôi, chỉ là quân cờ không hơn không kém.
- Vậy không bằng cậu nhường cho tôi, tôi nhất định hậu tạ cậu.
- Minh, tôi dùng cô ta để kiềm hãm nhà họ Mạc, cậu muốn thứ khác tôi đều có thể cho.
- Không nói chuyện đó nữa, chuyện của Châu Nhiên tôi đã điều tra thêm được một chút manh mối rồi. Người đêm đó lái xe không phải Mạc Tiểu Linh. Tôi đã tìm được vài tư liệu nói rằng Mạc Tiểu Linh không hề biết lái xe.
- Vậy chuyện này chắc chắn còn liên quan đến một vài người nữa, không hề đơn giản.
- Đúng vậy, hơn nữa cũng đã vài năm rồi, điều tra ra kẻ đứng sau, có lẽ cần thêm chút thời gian.
- Được, vậy tôi cho nhà họ Mạc tồn tại thêm chút ít thời gian cũng không vấn đề gì, huống hồ hiện tại nhà họ đang gọi là rất biết điều.
Cái gọi là biết điều, bởi căn bản nhà họ Mạc hoàn toàn không có ai có thể chống đỡ, lão Mạc từ vài năm trước đã yếu đi rất nhiều, mọi việc liên quan đến những dự án lớn dường như đều do Mạc Cảnh Tường đứng lên thu xếp, nhưng khi Châu Tuấn Dương nhắm vào Mạc thị, Mạc Cảnh Tường bị ép buộc đến Châu thị làm việc, ở lại Mạc thị chẳng còn mấy người, chủ yếu chỉ là duy trì tâm thế cân bằng chứ không hề còn dư giả. Điều này khiến Mạc Cảnh Tường đã đã vất vả, cân đối cả hai bên công việc khiến lão Mạc chỉ là muốn khóc thương con gái cũng không thể làm được điều gì.
Châu Tuấn Dương ngồi chiếc ghế xoay nhìn ra xa xăm, người phụ nữ đấy mấy hôm nay đã đi làm lại như không hề sảy ra chuyện gì. Bỏ mặc những lời bàn tán của những người xung quanh sao, ra vẻ thanh cao, hay là ra vẻ không màng thế sự. Nhưng anh lại có chút sao lòng. Bởi thật tâm ngày hôm đó anh dời đi để lại mình cô trong căn phòng đó, vậy mà trong đầu anh toàn hiện lên tư vị của bộ xương chân gà khô đó, làm như nào cũng không thể quên. Cho dù anh chạm vào Nhiếp Tinh Tinh đi chăng nữa, nhưng dường như anh cũng không thể nào thỏa mãn nổi. Không lẽ anh lại hỏi Khang Minh xem rút cuộc tư vị của người phụ nữ đó như thế nào, có giống như anh cảm nhận không. Nhưng quả thật là anh không thể hỏi được.
Hiện tại trong lòng Khang Minh và cả Châu Tuấn Dương đều có những suy nghĩ riêng, thật quá khó để nói với bất kì ai những trầm mặc trong lòng, để nói ra đều xoay quanh một người phụ nữ đó, nhưng lại thật khó để nói ra tỏ lòng mình.
Mạc Cảnh Tường thì lại khác, cô dường như chẳng còn quan tâm đến bất kì ai trong số những người kia, cô hiện tại biết kinh tế Mạc thị suy sút, chỉ có thể cố gắng tranh thủ thật nhiều thời gian càng tốt, cũng tranh thủ những lúc đi thực tế, chạy đến quán cà phê tranh thủ làm tất cả những việc của Mạc thị, cô biết cô không thể giúp đỡ được nhiều cho Mạc thị, nhưng những năm nay, mái tóc ba Mạc bạc đi thật nhiều, sức khỏe không còn như trước nữa. Nhưng cô làm sao có thể tuyên bố Mạc thị phá sản, mang tất cả trả cho người lao động và những dự án dang dở, nhưng làm sao có thể cho ba Mạc quãng đời còn lại an hưởng tuổi già.
Cô cũng từng nghĩ đến những điều đó, nhưng quả thực không dễ thực thi. Bởi khi dừng một phần dự án, sẽ rất khó duy trì tư thế công ty, vậy nên cô chỉ đành có gắng bám bíu. Cô chỉ muốn, thấy nụ cười ba cô giống như ngày đầu tiên đón cô bước vào cửa Mạc thị, năm đó cô mười ba tuổi, nhưng năm đó, Mạc thị chỉ có duy nhất mình ba Mạc. Gần chín năm nay, cô chỉ có thể cố gắng học tập, học thêm thật nhiều, cố gắng thật nhiều. Đến năm mười chín tuổi cô hiến thận cho ba, cô không hối hận. Đổi cả một đời đủ cơm ăn áo mặc làm sao lại hối hận được chứ, huống hồ, ba lại tìm cho cô một mối hôn sự vẹn toàn.
Chỉ có điều năm nay Châu Tuấn Dương trở lại, tất cả chuyện của mười năm trước dường như quay trở lại hết. Ba Mạc không còn vui vẻ nữa, tất cả đều là một sự run rẩy vô hình. Cô cảm nhận được mỗi lần nhìn thấy Châu Tuấn Dương ba đều thờ dài bất lực. Nhưng cô cũng chỉ chấp nhận điều đó, bởi cô vốn dĩ cũng chỉ là con rối đang bị anh điều kiển mà thôi.