Đến khi Lam Cảnh Tường tỉnh lại cô đã nằm trong bệnh viện rồi. Bác sĩ nói cô suy sụp tinh thần lại phơi nắng quá lâu khiến cơ thể đã yếu đến hiện tại không chịu được liền ngất đi. Trước hết truyền cho cô một bịch nước, sau đó sẽ theo dõi tiếp.
Lam Cảnh Tường nhẹ nhàng nhìn sang khuôn mặt lo lắng của Châu Tuấn Dương đang ngồi bên cạnh, anh liền nhẹ nhàng nói:
- Anh biết, em sợ ba em lo lắng, nên anh phải bế em đi bằng cầu thang bộ, em biết không, anh tiêu hao thể lực rất nhiều, giờ không có sức dời đi đâu. Nhưng bác sỹ nói em đêm nay ở lại đây, mai kiểm tra lại xong mới được về.
Nói xong câu đó, anh liền đến phía ghế sô pha cuối phòng nằm lại nơi đấy, Lam Cảnh Tường nhìn thấy anh nằm đó liền nhìn ra cửa sổ, hóa ra đã tối vậy rồi. Nhìn đôi chân dài của anh vắt nơi thành ghế Lam Cảnh Tường chỉ mỉm cười rồi nói:
- Này
- Châu Tuấn Dương
- Anh ngủ rồi hả, nếu chưa ngủ, vậy lên giường đi, chân anh dài vậy nằm rất khó chịu.
Lời nói của cô nhỏ nhẹ nhưng cũng đủ để hai người nghe thấy, Châu Tuấn Dương mỉm cười sau đó bước về phía giường nằm xuống bên cạnh cô. Nhẹ nhàng mỉm cưởi nhìn cô, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ do anh đã quá mệt mỏi khi ôm cô leo xuống thang bộ gần hai mươi tầng lầu, đến hiện tại, cho dù hơi thở của anh có điều hòa được những vẫn rất hỗn loạn, khuôn mặt anh mặc dù sáng nhưng lại lộ rõ biểu hiện của việc mất sức hồi lâu. Lam Cảnh Tường nhìn thấy mà trong lòng cũng không thể kiềm lòng được một tia chua sót.
Bàn tay cô nhỏ bé, khe nâng lên, đặt tay nhẹ nhàng lên khuôn mặt anh, cô nói bản thân cô động tình với anh là điều không thể chối cãi. Ban đầu cô hận anh vì chuyện của ba Mạc, nhưng giờ khúc mắc trong lòng cô cũng không còn mãnh liệt như lúc đầu nữa. Mà đến hiện tại, trong lòng cô chỉ còn trăn trở chuyện tình cảm giữa hai người mà thôi. Cô không dám chắc tình cảm của anh đối với cô là như nào. Nhưng cô vốn là cảm nhận được giữa hai người không phải bèo nước.
Lam Cảnh Tường chăm chú nhìn lên khuôn mặt anh, ghi nhớ từng chút từng chút một về anh. Hơi ấm từ anh càng khiến cô yên tâm hơn lúc nào hết, ánh mắt cô khẽ nhắm lại, từ từ bình yên đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Châu Tuấn Dương dạy rất sớm, mua đến cho cô một chút cháo đầy đủ chất dinh dưỡng, sau đó giúp cô làm thủ tục ra viện. Vài nữ y tá nhìn theo bóng hình anh chu đáo chăm sóc cho người phụ nữ bên cạnh mình không khỏi cảm thán. Tổng tài đẹp trai, nếu nói không ngoa thì đúng kiểu, trong sáu múi, ngoài nhiều tiền, ngày lạnh lẽo, tối vào bar, là đáng mơ ước của hàng trăm người phụ nữ. Chỉ tiếc là anh ấy là hoa đã có chủ, trong mắt chỉ có vị tiểu thư đang ở trong căn phòng bệnh kia. Mà người đó, ở thành phố này dường như không có ai sánh nổi.
Châu Tuấn Dương sau khi thu xếp xong liền đưa cho cô bộ đồ anh đã chuẩn bị sẵn, để cô thay trước khi đưa cô trở lại Lam thị.
Lam Cảnh Tường cũng không khỏi bất ngờ bởi bộ trang phục mà anh chuẩn bị cho cô. Trước đây chưa bao giờ anh tự tay làm điều này, huống hồ thậm chí, hai người mang danh nghĩa vợ chồng nhưng chưa bao giờ anh đưa cho cô tiền tiêu vặt hay mua sắm, vốn dĩ chỉ là hai người ở chung một mái nhà, cô ăn cơm của anh, nhưng tiền của ai thì người đấy tự tiêu mà thôi.
Lần này đối mặt với sự tỉ mỉ của Châu Tuấn Dương trong lòng Cảnh Tường có đôi chút chạnh lòng. Vốn dĩ mối quan hệ của hai người trước đây không đến nỗi tệ, còn hiện tại là đầy dãy những câu chuyện nối tiếp nhau diễn ra liên tục. Bản thân Cảnh Tường trước đây khi biết chuyện chính chị gái mình từng yêu thích qua Châu Tuấn Dương có lẽ cũng là do sự tỉ mỉ của anh mang lại cho cô gái ấy sự tin tưởng. Nhưng đến hiện tại cô mới nhận được sự chăm sóc này từ phía anh, có lẽ là, do cô không có phúc phận được nhận điều đó. Châu Tuấn Dương anh mất đi em gái của mình, nhà họ Mạc mất đi những hai người con, nói ra hai gia đình không ai nợ ai, nhưng có lẽ số phận mỗi một con người đều được thượng đế an bài như thế. Vậy nên lúc này, hai người càng không nên ở bên cạnh nhau.
Trong lòng cô nghĩ như vậy nhưng người đàn ông kia thì lại không. Cô đã đồng ý cho anh lên giường của cô cũng đương nhiên đồng ý với chuyện cô sẽ chấp nhận anh. Việc của anh hiện tại chính là làm cho cô tiếp tục vì anh mà rung động.
Mặc bộ quần áo được anh chuẩn bị, hai người cùng dời khỏi bệnh viện trở về Lam thị. Ba Lam nhìn thấy hai người cùng nhau trở về liền nghĩ cô gái của ông đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng lại chẳng thể ngờ khuôn mặt con bé chẳng hề tỏ ra lung lay vui vẻ.
Buổi tối hôm đó, bản thân ông không kìm lòng được bèn tìm đến phòng con gái cùng cô nói chuyện. Lần đầu tiên anh nghe được cô kể hết cho anh về những cậu chuyện cô đã gặp phải, những nỗi lòng của cô trong cuộc đời mình, nhưng từ những câu chuyện đó ông lại nhìn ra được ánh mắt cô mỗi lần nhắc đến tên Châu Tuấn Dương luôn có một ánh buồn không thể lột tả, ông hiểu được con gái ông yêu hắn ta rồi. Chỉ là tình yêu đó đối với hai người đều là chưa hề đủ lớn để cả hai người đều có thể bên cạnh nhau.
Cứ cho là biết trước được thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương nhưng chính bản thân mỗi người còn có đủ dũng cảm để làm được điều ấy không nữa.
- Con gái à, thật ra trước đây ba mẹ cũng như vậy, không biết trân trọng nhau nên giờ mỗi người một thế giới. Con may mắn vì ít nhất con vẫn còn có cơ hội gặp được cậu ấy, còn ba, giờ không đủ dũng cảm để xuống dưới đó gặp mẹ con nữa cơ.
- Ba còn phải chịu trách nhiệm với con, không thể vứt hết lại cho con được.
- Vậy ba sẽ cố gắng đợi đến ngày con gia đình viên mãn, hoặc ít nhất ba cũng muốn được đưa con vào lễ đường, vậy được không.
- Nhưng thật sự con không muốn, ba nói xem con đã kết hôn hai lần, vậy bà thử nói xem lần thứ ba nữa thì liệu có ai thật lòng muốn con gai ba không, nói đi nói lai vì sao cuộc đời cứ phải kết hôn rồi sinh con cơ chứ. Không làm những điều đấy thì cũng đâu phải không thể duy trì giống nòi nữa đâu.
- Vậy con nói xem duy trì kiểu gì?
- Giờ y học rất phát triển, người hiến gen cũng rất nhiều, ba lo lắng làm gì cơ chứ. Hiện tại ba chỉ cần yên yên bình bình cùng con sống không phải tốt sao?
Thấy con gái không muốn cùng ông nói lý lẽ, ông cũng không thể nói thêm lời nói. Cái cậu bác sỹ kia ông dám chắc chắn sẽ không thể thành công lay chuyển được con gái ông rồi, chỉ còn người đàn ông mới đến kia. Nói để so sánh thì phong thái của cậu ta chẳng kém ông khi xưa là mấy, điều hiện tại bây giờ đó chính là có đủ tốt hơn ông ngày xưa hay không. Khi xưa ông không đủ chín chắn để đến mức mẹ con bé ôm con đi, sau này gặp phải biến cố liền không cho ông gặp con. Trên di thư của bà còn nói bà hận ông vì chính bản thân ông không đủ bản lĩnh để bảo vệ người phụ nữ của mình thì làm sao có đủ tư cách để gặp và bảo vệ con gái. Nếu như sau này con gái không chủ động tìm ông thì ông sẽ vĩnh viễn không được con gái.
May mắn cho ông đó chính là con bé chủ động tìm ông, còn nếu không có lẽ cả đời ông cũng chẳng thể nhìn được mặt con bé.