- Mạc Cảnh Tường, thực sự là em sao? - Châu Tuấn Dương nhìn thấy cô bước vào, sững sờ đôi chút rồi nhanh chóng lên tiếng.
Lam Cảnh Tường nhìn thấy anh trong lòng dường như cũng đã hiện lên từng cơn sóng, người đàn ông cô mong ngóng giờ đứng ngay trước mặt cô, không thể ghét bỏ, nhưng cũng là chẳng thể quên.
Ban đầu cô nghĩ, ba muốn cô đến đây, nói rằng cô nhất định sẽ ngưỡng mộ cách làm việc của người ấy, quả thật, cô rất ngưỡng mộ anh, thậm chí còn là yêu, là nhung nhớ. Nhưng ba cô làm sao biết được những điều cô đã trải qua, nó không phải là đau đớn đến tận xương tuỷ, nhưng hai người đã không tin tưởng nhau, làm sao có thể bên nhau đến trọn đời.
- Xin chào, cô họ Mạc sao, không biết cô có quen một người họ Mạc, tên là Mạc Tiểu Linh không? - Brian nhẹ nhàng lên tiếng.
- Thật trùng hợp, tôi cũng quen một người như vậy, tiếc là đã không còn sống nữa.
- Vậy sao, vậy cũng trùng hợp, người tôi nói đến cũng không còn sống nữa, không biết cô Mạc có thể giúp tôi thực hiện mong ước của mình không, bởi thật ra với tôi mà nói, bóng lưng của cô và cô ấy quá giống nhau.
- Mong ước của ngài đây là.. - Lam Cảnh Tường lấp lửng câu nói, mong muốn nghe xem người đàn ông này có điều gì muốn nói?
Brian chỉ nhìn cô nhẹ nhàng nhìn về phía học viên của mình, cô gái ấy nhanh chóng mang đến một bộ váy cưới, bộ váy này dường như đã được lưu lại rất nhiều năm, hơn nữa phong cách hoàn toàn khác so với những mẫu váy đã được tung ra thị trường.
Đây là thiết kế được ông thiết kế từ mười năm trước, dành cho người con gái ông đem lòng si mê mà chưa một lần dám thổ lộ lòng mình, bởi khi đó cô ấy mới có mười bảy tuổi còn ông đã ngoài ba mươi. Sự si mê của ông dành cho cô giống như là một sự tín ngưỡng, bởi ông luôn lo lắng nếu chạm đến cô, cô sẽ mất đi sự ngây thơ của mình, bởi cô quá trẻ để tiếp nhận một người như ông.
Hơn mười năm nay ông ngây ngô, không lấy vợ, chỉ một mình nhìn ngắm chiếc váy ông muốn dành cho cô gái đó, không hề hối hận, đến hiện tại sau hơn mười năm lại thấy được tuy chỉ là bóng lưng nhưng lại để lại cho ông muôn vàn cảm xúc.
Lam Cảnh Tường nhìn chiếc váy cưới, lại lưỡng lự không thôi, bởi thực sự để nói ra, cô thấy mình hoàn toàn không xứng với bộ váy cưới này.
- Thật xin lỗi, tôi thấy mình không xứng.
- Tại sao vậy?
- Tôi nghe nói để được sở hữu một bộ váy cưới của Paradise Kiss, sẽ phải đổi lấy một câu chuyện tình yêu, mà tôi lại không có được điều đó để đổi lại.
- Cô Mạc chưa từng yêu sao?
- Theo ngài Brian, thì như nào mới được gọi là tình yêu? Phải hiểu được tình yêu mới có được câu chuyện tình yêu cho riêng mình. Tôi lại không hề trân trọng được điều đó, tôi trải qua hai cuộc hôn nhân, đều không hiểu tình yêu, hoặc là đều chưa kịp yêu, liền đã kết thúc rồi, tất nhiên hai chiếc váy cưới tôi từng mặc, đều là đá quý lấp lánh, nhưng đổi lại bằng tiền.
- Cô Mạc thật thẳng thẳn.
- Xin lỗi ngài, tôi xin phép giới thiệu lại, tôi tên là Lam Cảnh Tường, đại diện cho Lam thị đến đây cùng Châu Tổng bàn về việc mua lại thương hiệu Paradise Kiss.
- Lam Cảnh Tường?
Trong đầu Châu Tuấn Dương xoẹt qua một dòng suy nghĩ, duyên phận hai người quả nhiên chưa hết, anh đã đi cả thành phố T tìm cô nhưng lại không hề nghĩ rằng cô đến thành phố khác, khi anh đến thành phố khác, gặp lại cô với một thân phận mới, hoàn toàn đặc biệt, không hề giống cô của trước kia.
Anh còn nhớ khi anh cưỡng chế ép cô từ Mạc thị trở về làm nhân viên nhỏ bé dưới chướng của mình, cô đơn giản, nhẹ nhàng, luôn đối xử công bằng với tất cả đồng nghiệp, chỉ là hiện tại, anh không hiểu điều gì khiến cô thay đổi, nhưng với một thân đồ hàng hiệu như bây giờ, cô chắc chắn không còn là cô gái dễ dàng bị anh khuất phục như lúc trước nữa. Đến lúc này, Châu Tuấn Dương mới bắt đầu lên tiếng:
- Cảnh Tường, vợ, nếu em muốn có một câu chuyện tình yêu, anh bằng lòng cùng em viết một câu chuyện mới, vậy là rất tốt đúng không?
- Châu tổng đừng hiểu lầm, tôi không hề muốn câu chuyện cưỡng cầu ép buộc, chúng ta đã ly hôn rồi, mong Châu tổng hiểu rõ, tôi đến đây vì công việc, đương nhiên sẽ không nói chuyện riêng.
- Được. Anh đồng ý chúng ta đến đây vì công việc, vậy bản hợp đồng và các phương án kế hoạch anh sẽ chuyển cho em, chúng ta cho nhau phương thức liên lạc được không?
- Tôi sẽ báo trợ lý của tôi liên lạc với Châu tổng, còn những việc khác chúng ta cũng cứ thông qua trợ lý của tôi đi.
Cuộc họp lại quay trở về không khí như ban đầu, Lam Cảnh Tường chăm chú nghe những phương án của Châu Tuấn Dương trình bày, cô hiểu rất rõ tính cách của anh, tuy có phần cương nghị nhưng quả thật không thể không nói rằng khi đàn ông làm việc nghiêm túc quả nhiên là lúc cuốn hút nhất.
Lam Cảnh Tường cũng giật mình bởi suy nghĩ lệch lạc của mình lúc này, những điều cô nghe được lúc này chắc đến bản thân cô cũng k biết là chữ gì nữa, ảo não bởi suy nghĩ của mình, cô bất lực đưa tay lên day day vào trán. Mà Châu Tuấn Dương từ đầu tới giờ vẫn luôn chăm chú thuyết trình, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn trông theo từng cử chỉ của cô. Thấy cô thay đổi, anh liền hỏi ý kiến mọi người xem có nên nghỉ một chút, bởi phương án của anh còn quá dài. Brian nghe đến đây cũng đã hiểu hết ra vấn đề của phương án của Châu Tuấn Dương, quả nhiên là một dự án quá hoàn hảo.
Ông nhẹ nhàng nói cùng Châu Tuấn Dương:
- Châu tổng, tôi nghĩ chúng ta không cần thuyết trình nữa.
- Ngài Brian.
- Châu tổng, anh đừng cuống, tôi có thể nói cho anh nghe điều này. Khi tôi biết cô Mạc đây sẽ là người đại diện cho bên thứ ba tôi đã rất muốn hợp tác, vì người con gái tôi ấp ủ, điều thứ hai tôi muốn nói là khi cậu mới trình bày hết phần một, tôi đã muốn giao tất cả cho cậu, bởi tôi biết bản thân cậu rất để tâm đến dự án này, cậu đích thân thuyết trình, tỷ mỉ từng chút một là điều tôi nhìn thấy, nhưng để thỏa thuận khiến tôi đồng ý nhượng quyền thương hiệu Paradise Kiss tôi muốn đưa ra ba điều kiện, mong rằng cậu có thể chấp nhận được.
- Xin ngài cứ nói.
- Một là tôi muốn toàn bộ đội ngũ học viên và nhân viên của tôi đều được ở lại tiếp tục cống hiến cho thương hiệu này.
- Điều này đương nhiên tôi đồng ý.
- Hai là tôi muốn chia lại phần trăm cho lợi nhuận, tôi muốn phía cô Mạc nhận được năm mươi năm phần trăm, còn cậu chỉ có thể nhận bốn mươi năm phần trăm.
- Tôi còn có thể cho cô ấy nhiều hơn nữa.
- Còn điều thứ ba đó là, nếu như hai người không còn hợp tác nữa, tôi muốn toàn bộ thương hiệu Paradise Kiss sẽ thuộc về cô ấy. Cho dù cậu là người bị bỏ hay là người bỏ cuộc, cô ấy mới là người sở hữu thương hiệu của tôi sau cùng.
Châu Tuấn Dương bất ngờ nhưng nhìn sang Lam Cảnh Tường cười thật tươi, đồng ý với ông, bởi anh biết, có thể đây cũng là cơ hội duy nhất của mình có thể có lý do để gặp gỡ cô, có thể níu giữ cô