Mà những người phụ nữ kia, nhìn thấy Châu Tuấn Dương cùa Nhiếp Tinh Tinh đến liền nghĩ Nhiếp Tinh Tinh là chỗ dựa cho mình, bèn cố tình càng muốn gây sự nhiều hơn, cuối cùng khi sự việc lên đến đỉnh điểm, cả họ và Lam Hữu Hữu đều không ai nhường ai, moi người đều muốn lao vài đánh lộn lẫn nhau thì Mạc Cảnh Tường kéo Lam Hữu Hữu về phía mình rồi bắt đầu lên tiếng:
- Tôi nói, nếu vì việc đó mà Châu thị có thêm một hợp đồng, vậy chắc chắn Châu tổng sẽ thưởng cho tôi vì tôi đã lấy được hợp đồng đó về. Bởi cho dù việc đó có đáng xấu hổ như nào đi chăng nữa tôi cũng gây ra ngoài giờ làm việc, còn các người, ăn mặc đẹp, phấn son lộng lẫy, nhưng lại ở trong giờ làm việc hưởng lương mà vô cơ gây sự, nếu tôi là Châu tổng, trừ lương của các người là ít, đuổi việc cũng là biện pháp không tệ.
- Mạc Cảnh Tường tôi nói cho cô biết, cái tấm thân cô hoàn toàn không có giá trị đến mức như vậy đâu, tôi chỉ lo lắng cho Châu tổng thôi, cô còn một ngày gắn mác Châu phu nhân thì đừng chụp nón xanh lên đầu Châu tổng.
- Vậy sao cô không nghĩ Châu Tuấn Dương anh ta cũng đâu cần mặt mũi đâu, cướp vợ người khác công khai thì là việc làm của bậc chính nhân quân tử sao? Bản thân anh ta không cần mặt mũi lại muốn tôi không được hồng hạnh vượt tường sao? Cô lo lắng cho anh ta vậy sao không bảo anh ta để cô làm bà Châu thay tôi đi, cô thấy cả tòa nhà này ai ai cũng có thể gọi thẳng tên tôi là Mạc Cảnh Tường có ai trịnh trọng gọi tôi một tiếng phu nhân không? Bởi vốn dĩ đó là hữu danh vô thực. Cô nghĩ nếu đã như vậy anh ta còn lo lắng đội nón xanh sao? Anh ta là người làm ăn, sẽ nghĩ đến lợi nhuận kinh tế trước tiên, thay vì cô lo lắng cho anh ta, nên ngồi vắt não tìm thêm vài bản hợp đồng có giá trị, may ra còn có thể trụ lại nơi này.
- Cô.
Nhiếp Tinh Tinh nhìn thấy nữ nhân viên kia bắt đầu đuối lý, cũng không thấy Châu Tuấn Dương có phản ứng gì, liền bắt đầu lên tiếng:
- Ồn ào gì vậy, tập trung làm việc đi, chuyện bản tin ngày hôm nay không đến lượt các người bàn tán, công ty khác có quyết định của công ty.
- Châu tổng, Nhiếp tỷ tỷ, tôi, là chúng tôi thấy bất bình.
- Được, nếu cô thấy bất bình, vậy tôi xin phép hỏi Châu tổng, anh tin hay không tin?
Châu Tuấn Dương nhìn khuôn mặt Mạc Cảnh Tường không hề trả lời, bởi với anh mà nói, bóng lưng ây quá đối quen thuộc, nói rằng không phải cô anh cũng khó có thể tin được.
Mạc Cảnh Tường nhìn khuôn mặt anh chỉ nhẹ cười không nói gì, bắt đầu ngồi xuống tiếp tục không nói gì, chỉ cần anh nói anh không tin, cô nhất định sẽ chứng minh được cho anh thấy người đó không phải cô, nhưng giữa cô và anh, có lẽ điều tồn tại là niềm tin cũng không có.
Nhìn thấy cô không còn nói gì Châu Tuấn Dương cũng nổi lên một tia khó chịu trong ánh mắt. Anh vốn dĩ mong cô giải thích chỉ cần cô nói một câu không phải cô anh sẽ quên hết, chấp nhận lời nói của cô, nhưng cô lại hỏi anh tin hay không tin.
Anh nghĩ rằng vốn dĩ hai người mặc dù còn mẫu thuẫn, nhưng cũng từng chung đụng, không lẽ nào đến một lời cô cũng không muốn nói cùng anh sao? Hơn nữa, cô cả đêm không về là muốn nói với anh đêm qua cô ở đâu. Thật ra nếu nói tung tích của cô, chỉ cần anh muốn biết, không có lý do gì có thể ngăn cản anh biết, người chết rồi anh còn đào được mộ lên huống hồ một người đang còn sờ sờ chưa chết.
Khang Minh nhận được tin nhắn cũng rất nhanh chạy đến, khi anh đến văn phòng liền nghe được những câu nói của Mạc Cảnh Tường, anh không nghĩ một cô gái như cô lại có thể nói ra những lời như vậy, anh biết chắc chắn điều này sẽ khiến Châu Tuấn Dương phát điên. Nặng nhẹ trong vấn đề này anh không thể tưởng. Bởi anh biết rằng, cậu ấy vốn dĩ lạnh lùng vô tình hơn bất kì ai mà anh từng quen biết.
- Nếu cô đã không muốn làm bà Châu như vậy, thế thì đừng làm nữa, cùng Trương Nhất đi làm thủ tục tại cục dân chính đi, cô khỏi cần lo đến việc một danh tiếng Châu phu nhân hữu danh vô thực nữa. Châu thị cũng không chào đón cô nữa.
Mạc Cảnh Tường dừng đôi tay trên bàn phím máy tính lại, nếu đã là như vậy, cũng không cần nữa rồi. Cầm hết đồ dùng cá nhân cùng với túi xách, Mạc Cảnh Tường dời đến phòng kế toán, báo cáo nghỉ việc, sau đó liền trực tiếp dời khỏi nơi này, không cần nói nhiều, vậy là cô đã được tự do rồi, không còn bị ràng buộc bởi nhà họ Châu nữa, là vui vẻ hay hạnh phúc, mà sao, cô lại muốn khóc đến như này.
Mạc Cảnh Tường nhìn dòng xe trên quãng đường cô đang đi, cứ tấp lập như vậy nhưng lại không có mọt điểm dừng cụ thể, cô chỉ có thể nói với Trương Nhất, sau khi xong việc, liền đưa cô về nhà họ Mạc thu dọn đồ được không, cô cũng không có nhiều đồ, chỉ là, cô quay lại cầm cuốn sổ nhật ký của chị gái, và những vật dụng cô mang đến, còn lại cũng không có thứ gì thuộc về cô.
Khi cô dời đi, chỉ có thím Vương đi bên cạnh nói cô suy nghĩ lại vì có thể cậu chủ chỉ đang nổi giận, nhưng giấy ly hôn đã hoàn thiện xong rồi, vậy còn cần gì suy nghĩ. Cô biết tình cảm thím Vương dành cho mình đều là thật lòng, trong căn nhà này cũng chỉ có thím là quan tâm đến cô nhất, cô chỉ đành cúi chào rồi dời đi mà thôi.
Xách chiếc túi nhỏ chỉ đựng vài bộ quần áo, cô xách trên tay bắt một chiếc xe đến quán cà phê quen thuộc, nhìn thấy cô ông chủ quán liền vui vẻ chào hỏi, bắt chuyện với cô như người bạn thân quen lâu năm. Cũng nghe được anh tâm sự muốn bán lại quán, quán cà phê này anh đã gắn bó lâu năm, nhưng anh lại phải về quê, cô nhìn anh, lại muốn nghĩ, hay là cô mua lại quán cà phê này phát triển thêm làm bánh ngọt nhỉ, nhưng mà, cô hiện tại, đến một đồng cũng là không có huống hồ sau đó, cô cũng không mong ở lại nơi này.
Cô nhìn những tập chi phiếu sau quyển sổ nhật ký của chị gái. Tạm gửi lại chút đồ của mình quan, đi đến ngân hàng tìm hiểu xem những tờ chi phiếu đã mười năm kia còn dùng được không, thật may mắn, đều có thể sử dụng được, vậy là cô cứ ngỡ mình là người vô sản kia lại có thể vùng lên để cố một số tiền dành cho quá trình tìm kiếm sự thật của mình. Cô cũng biết, chỉ cần số tiền này được trừ đi cũng để cho chủ những tấm chi phiếu này biết được, bí mật của bọn họ đã bị một người thứ ba phát hiện ra rồi.