Cô ở lại nơi này gần một tuần, không đi làm, không ra khỏi cửa, cô nhớ lại chiếc chìa khóa ba Mạc đưa cho cô, cô nhớ lại tầng hai căn nhà này là phòng của chị gái khi ấy, cô lặng lẽ bước vào nơi này, chú Phùng sợ cô có chuyện cũng liền theo sau. Căn phòng này gần mười năm nay khóa cửa. Nhưng mọi thứ nơi này vẫn được giữ gìn thật tốt, từ chiếc giường, tủ, tất cả những bộ quần áo bà chị gái từng mặc, đều là những thứ tốt đẹp nhất. Trên chiếc tủ nhỏ còn để rất nhiều những bức ảnh của chị gái và anh trai đang cười rất tươi, nụ cười ấy thật là hạnh phúc.
- Cô Cảnh Tường, căn phòng này, mặc dù không dùng, nhưng ông chủ vẫn cho người dọn dẹp, chìa khóa ông chủ giữ đưa lại cho cô rồi. Tôi cũng không biết nên nói với cô như nào, mọi di vật của cậu chủ đều hóa đi hết ngay sau khi cậu mất, chỉ còn lại căn phòng này, có lẽ ông chủ vẫn còn nặng lòng.
- Một người đến chết vẫn phải chịu sự công kích từ người sống, mười năm rồi vẫn không được yên, hai từ danh tiết cũng là thể diện, chú thử nói xem, ba cháu sao có thể an lòng chứ. Cháu đồng ý che giấu bất kể chuyện gì, cháu mong chú cũng có thể giúp cháu làm điều đó.
- Nhà họ Mạc thật quá phúc phận khi năm đó đã nhận được cô làm con nuôi rồi.
- Chú Phùng, mấy ngày này chú cùng cháu thu dọn nơi này được không. Nếu đã để cháu quyết định, hóa hết những đồ vật này của chị gái đi, dù gì đi nữa, căn nhà này cũng không giữ lại được lâu nữa.
- Vâng, Cảnh Tường nhà họ Châu gọi điện đến nói cô nên quay trở về, trước khi cậu Châu đến..
- Cháu biết rồi, cháu ngồi đây một chút, mai chú hãy đến dọn dẹp.
Chú Phùng nhìn từng hành động nhẹ nhàng của cô biết cô là người suy nghĩ kĩ càng, căn nhà không thể giữ là điều cô ấy buồn nhất, nhưng ông cũng không thể làm gì hơn, cuốn sổ tiết kiệm ông từng nói với cô không muốn nhận, cô ấy lại nói nếu ông không nhận cô ấy sẽ gửi trực tiếp về quê cho ông, cô ấy trước giờ cứ như vậy, tự quyết cuối cùng sẽ lại là người đau khổ đến cuối cùng.
Mười năm nay ông ở cạnh ông chủ cùng cô chủ, ông hiểu được sự yêu thương mà ông chủ giành cho cô chủ. Ông cũng nhìn thấy sự bao bọc của ông chủ, đến ba năm nay, cô chủ vươn lên khi sức khỏe ông chủ ngày một suy sụp, tự ý ghép thận cho ông chủ, lại đứng ra điều hành Mạc thị dù trong công khai, điều đó khiến ông chủ càng cảm thấy có lỗi với cô chủ, ông chủ cho cô cuốn sổ tiết kiệm cô ấy lại cùng để cho lại mình, ông thật khâm phục cô chủ nhỏ này.
Nhưng đến khi thu dọn lại đồ của chị gái cô lại phát hiện ra một quyển sổ nhật kí để lại, ghi lại tất cả những chuyện cô ấy gặp phải quãng thời gian ấy, cả người cô ấy mến mộ, cả những người cô ấy tiếp xúc, đặc biệt, cả những người đã làm nhục cô ấy đêm hôm đó. Và rất nhiều séc, những tấm séc đó chứng minh những người ấy đã làm nhục cô ấy sau đó dùng tiền thay cho sự chuộc lỗi của mình. Cô cười một nụ cười bí hiểm, cầm cuốn nhật kí lại sau đó, dời khỏi Mạc gia.
Có lẽ sau khi chú Phùng đốt hết những phần thuộc về chị gái, sẽ không còn ai nhớ đến nơi này nữa. Nhưng cô sẽ không quên, chỉ là, nói lời tạm biệt.
Quay trở về biệt thự nhà họ Châu, cô bắt đầu dành thời gian để tìm hiểu những người có tên trong cuốn nhật ký của chị gái, tên người được chị gái nhắc đến nhiều nhất, cũng chính là Dương Khánh chủ mưu cùng hội bạn bè con nhà giàu cùng nhau làm trò đồi bại cưỡng bức chị gái cô. Nhưng cái tên này dường như nhiều năm nay đã mất tích không còn xuất hiện ở trong thành phố. Điều tra một người trong mười năm là khó khăn, huống hồ cô lại không có khả năng cao siêu như vậy.
Cô nhất định phải tìm được một người mới có thể dựa vào, nhưng Châu Tuấn Dương đối với cô chán ghét, hận thù huống hồ cô là quyết tâm giữ bí mật này đến cùng, không muốn hành động công khai, thì không thể danh chính ngôn thuận được, điều này sẽ khiến danh tiếng chị gái vì thế mà không thể cứu vãn nổi.
Mạc Cảnh Tường nhớ đến Lý Bách Hàng, nhưng anh ấy là bác sỹ, sẽ không thể điều tra được giống như Châu Tuấn Dương, còn có Khang Minh, anh là Lam Nhất Tiếu chắc chắn nếu cô thừa nhận chuyện cô là Lam Tường thì anh sẽ đồng ý giúp cô bằng mọi giá, nhưng như thế, anh cũng sẽ biết tất cả những khiếm khuyết của cơ thể cô. Như vậy cô lại càng không muốn thừa nhận đứa trẻ năm đó là mình.
Cuộc sống vào ngày này khiến Mạc Cảnh Tường mệt mỏi, công việc của cô vẫn chỉ có như vậy, nhưng cảm xúc của cô lại không hề vui vẻ, hơn nữa thời gian này cô không muốn nói chuyện Châu Tuấn Dương khiến anh cũng cố gắng muốn xem thái độ của cô hiện tại, anh công khai đón Nhiếp Tinh Tinh về biệt thự sống, điều này Mạc Cảnh Tường cũng không quan tâm, bởi anh ở với cô ta đâu phải lần đầu tiên đâu, trước khi anh động vào cô cũng là động vào cô ta đó thôi.
Thím Vương cũng nhiều lần nhắc nhở cô, bản thân cô mới là người làm chủ trong căn nhà này, chỉ cô mới có đủ khả năng làm nữ chủ nhân căn nhà này. Thậm chí trước mặt Nhiếp Tinh Tinh công khai gọi Mạc Cảnh Tường là cô chủ. Mà đối với cô ta chỉ gọi là cô Nhiếp đủ để thấy cô ta vẫn chỉ đóng vai người khách ở căn nhà này mà thôi.
Điều này khiến Nhiếp Tinh Tinh đối với Mạc Cảnh Tường càng bất mãn, ở nhà cô ta không làm gì được, vậy đến công ty cô ta cố tình gây sự với Mạc Cảnh Tường đến lúc đó cô cũng muốn xem còn ai sẽ là người đứng ra để bảo vệ cho cô.
Nhiếp Tinh Tinh mượn việc công trả thù riêng, luôn mang đến cho cô những công việc gần như sát nút tiến độ, những bản kế hoạch hồ sơ khó, quan trọng đến yêu cầu cô phải làm trong thời gian ngắn, nhưng cô ta lại không hề biết rằng trước đây cô mới là người đứng sau cả một Mạc thị mục nát cô vẫn có thể điều khiển được, những việc này có tính là gì chứ.
Sau những lần như vậy biết không thể làm khó cô ấy trong công việc cô liền nghĩ ra cách đưa cô đến cho những mối khách hàng khó tính khó chiều, nhưng dường như cũng chẳng có điều gì thay đổi, Mạc Cảnh Tường vẫn như vậy hoàn thiện công việc của mình. Chỉ có duy nhất đến lần này, Nhiếp Tinh Tinh nhắm đến lão Trần sở khanh của Trần Tụng, lão này vừa gian xảo, lại còn yêu cầu tiếp rượu quá nhiều, khiến mỗi lần đi cùng Châu tổng cô không uống sau đến thấu tâm gan thì cũng là bị chính lão già đó tìm cơ hội để phục vụ. Chỉ là những điều này Châu tổng không hề biết, cũng không hề chê cô vẫn giữ cô bên cạnh.