Mạc Cảnh Tường cùng Châu Tuấn Dương đến nơi này vốn không phải là làm việc, hai người không đánh nhau bằng ánh mắt thì nhất định sẽ là cãi nhau, hoặc là đập bàn ghế, khiến Hoan Thụy càng giống một bãi chiến trường nhiều hơn là văn phòng làm việc.
Khang Minh cũng hiểu điều này, chỉ có điều anh không có bằng chứng nào có thể chứng minh cô ấy chính là người mà anh cần tìm, tất cả đều không có manh mối, những thứ dễ điều tra nhất thì phải nói đến tầng lớp thượng lưu, tiêu càng nhiều tiền thì lại càng nhiều sơ hở, còn cô, cái sự nghèo khổ của cô làm sao có lý do, anh chỉ có thể điều tra được cô ấy sau khi trả hết gánh nợ của viện trưởng liền biến mất chứ không có cách nào chứng minh được với bản thân mình Mạc Cảnh Tường chính là Lam Tường, hơn nữa, cho dù bây giờ anh có thể chứng minh được vậy anh nên giải thích với cô như nào vì sự bỏ đi năm đó của mình. Anh là người anh duy nhất, người hai đứa trẻ có thể dựa vào, nhưng anh lại làm điều đáng xấu hổ đấy.
Vài ngày ở nơi này, Khang Minh lại luôn được hưởng những màn câu lương đầy hài hước của hai người, toàn những điều khiến anh không ngờ tới. Từ sáng đến tối đều là đấu khẩu cùng nhau. Nhưng Khang Minh cũng vui vẻ, bởi vì hiện tại Mạc Cảnh Tường đã vui vẻ hơn rất nhiều, đúng là không còn ở Châu thị cô cũng thỏa thích vùng vẫy, không chịu khuất phục trước anh, mà bản thân Khang Minh cũng không hề biết được rằng, mấy hôm nay bà dì của Mạc Cảnh Tường đến, điều đó làm Châu Tuấn Dương không hề vui vẻ, mà cô biết anh không thể làm gì cô liền chọc tức anh không ngừng.
Dự án sắp tới của Hoan Thụy vốn là một miếng mồi béo bở, chỉ là hơi có phần táo bạo bởi nghệ sỹ dưới chướng nơi này, trước nay chưa từng nhận những trang phục như vậy, quả tìm một vấn đề để có thể thuyết phục họ chấp nhận thì quả nhiên rất khó.
Còn nếu cưỡng chế, đương nhiên không có ai dám không làm theo ý của quản lý phía công ty, nhưng điều Khang Minh muốn là sự tự nguyện, Hoan Thụy chưa bao giờ gò bó với nhân viên và nghệ sỹ, điều này được chứng minh từ rất lâu, đám cổ đông cũng vì thế mà đánh giá mức độ khả quan của dự án này. Nếu một vài nghệ sỹ dám đứng lên lên tiếng chuyện không đồng tình về mẫu nội y thì điều này đồng nghĩa với việc mấy lão cáo già kia sẽ dựa vào đấy để đồng lòng chống lại quyền quyết định của anh.
Mà Thanh Mai đang đứng nghiêm nghị trước bàn làm việc của Khang Minh báo cáo những dự án mới chuẩn bị khai thác, để nói ra dự án thương mại lần này có vẻ đạt được lợi nhuận cao nhất chỉ có thể là dự án kết hợp cùng với Hà Thanh, nhưng đây là là một thương hiệu mẫu nội y, các loại trang phục khác thì để ra quân nghệ sỹ làm người đại diện sẽ là chuyện rất dễ dàng, nhưng mối làm ăn này lại là mẫu nội y, các nghệ sỹ thường hạn chế việc khoe cơ thể. Mặc dù biết chuyện này là mối hời, nhưng nếu nghệ sỹ không nguyện ý thì bên phía công ty cũng không thể cưỡng chế bắt buộc thực hiện được. Chuyện này một người trợ lý như cô không thể quyết định được, chỉ có thể trình bày trước lên phía Khang tổng tìm hướng giải quyết.
- Khang tổng, bên phía Hà Thanh muốn một vài nghệ sĩ nữ của chúng ta làm mẫu nội y quảng bá thương hiệu cho Hà Thanh.
- Vậy lợi nhuận của dự án này quả là lớn nên Thanh Mai không muốn buông tay rồi?
- Vâng. Khang tổng tinh tường.
- A Tường, em nghĩ như nào? - Khang Minh đang họp cũng không quên chọc ghẹo người con gái đang tu tâm dưỡng tính nơi bàn uống nước kia.
Mạc Cảnh Tường đang ngồi học vẽ cũng không yên vẫn liền bị Khanh Minh nhắc đến, ra vẻ mặt khó hiểu. Cô vốn dĩ hiện tại đến nơi này làm việc, anh không giao việc gì to lớn cho cô. Lại giao cho cô làm một quản lý giám sát, mang tiếng là quản lý giám sát nhưng tất cả những việc nặng nhọc đều do Thanh Mai một tay giúp cô sử lý, còn việc của cô căn bản chỉ có ăn uống và ngủ tại phòng làm việc riêng, thông với phòng làm việc của Tổng Giám đốc. Vậy mà hiện tại, tự nhiên lại đổ lên đầu cô một gáo nước lạnh, cho tay lên thì lạnh, không cho lên vẫn là bị cảm lạnh, đáng ghét, huynh đệ tình thâm gì cơ chứ, anh đúng là đồ cáo già giảo hoạt mà.
- Nếu mình hoàn thiện được dự án đó, lợi nhuận rơi vào khoảng bao nhiêu vậy Thanh Mai tỷ?
- Khoảng vài chục tỷ.
- Ồ!
- Đô la.
- Hả, vậy à, vậy báo họ đưa cho chúng ta trước năm trăm chiếc để thử nghiệm đi.
- Năm trăm chiếc.
- Đúng vậy, nếu như chị nói với họ đưa trước cho chúng ta năm trăm chiếc để làm một cuộc khảo sát chất lượng mẫu nội y của bên họ, có thể sẽ có nghệ sỹ thuộc công ty tự nguyện đồng ý làm người đại diện cho họ, hơn nữa, nội y bên họ chắc chắn cũng sẽ phải có người làm khảo sát, mà khi phát ra ngoài khảo sát thì căn bản cũng không thu được lượng người mua khả quan bởi vì Hà Thanh cũng là một thương hiệu lớn. Nhưng khi khảo sát tại Hoan Thụy, chắc chắn toàn bộ nhân viên của Hoan Thụy đều có đủ điều kiện để một năm có thể mua từ bốn đến sáu bộ nội y như vậy, không khả quan hơn hay sao?
- Theo lời cô ấy đi. Đề xuất với bên họ như vậy.
- Vâng, Khang tổng.
Thanh Mai dời đi để lại hai người còn lại trong phòng, Mạc Cảnh Tường thở dài, bởi toàn bộ tâm tư mà cô để tu tâm dưỡng tính hoàn toàn bay hết ra khỏi đầu rồi, bay tận chín tầng mây rồi, không còn gì có thể giúp cô suy nghĩ lại những điều tu tâm dưỡng tính ban đầu nữa.
Cô mặc dù đến đây làm việc nhưng vẫn bị Châu Tuấn Dương đến làm phiền, khiến cái đầu nhỏ của cô muốn tìm cách trốn không được, chạy không xong, bởi thực sự để nói ra, từ khi cô đến đây làm việc, người cô tiếp xúc nhiều nhất vẫn là anh ta chứ không phải Khang Minh. Cô đã từng nghĩ trốn đi nhất định thành công, nhưng lại hoàn toàn là sự thất bại, khiến cô chỉ có thể ngậm ngùi lựa chọn, ở Hoan Thụy cùng Khang Minh hoặc trở về Châu thị. Mà sự hận ý của cô đối với anh tuyệt đối không thể nói vơi đi một sớm một chiều.
Cô nhất định phải bỏ trốn khỏi nơi này. Ôm chiếc laptop nhỏ của mình đến quán cà phê quen thuộc nhân lúc mọi người đang họp để có thể tập trung suy nghĩ cho Mạc thị. Cô mới tìm được một dự án Thương Mại khá tốt, kết hợp cùng với Trường Thành, mà người đại diện cùng cô kí kết dự án này là Dương Nguyệt, cô đã kiểm tra toàn bộ thông tin của người này, cô ấy tốt toàn diện mọi mặt, nhưng lại rất ngại tiếp xúc cùng với Mạc thị. Nhưng hôm nay khi cô hẹn cô ấy tại quán cà phê này, thấy cô dường như không liên quan đến Mạc thị, liền nói sơ lược qua về quá trình phát triển dự án và những hồ sơ liên quan, sau đó rất nhanh muốn dời đi. Nhưng những điểm kì lạ của cô ấy lại khiến cho Mạc Cảnh Tường để ý:
- Cô Dương có điều gì muốn nói với tôi sao?
- Cô họ Mạc, vậy có thể nói cho tôi biết, họ Mạc nhà cô có phải là cùng nhà với Mạc Tiểu Linh không?
Đã từ rất lâu rồi Mạc Cảnh Tường không được nghe ai nhắc đến cái tên này, bởi vì quả thật đây là niềm đau đối với cụ Mạc, người này có thể nhắc đến Mạc Tiểu Linh không lẽ nào lại là người biết chuyện gì về chuyện năm đó, nhưng nếu cô thừa nhận liệu cô ấy có đồng ý nói toàn bộ cùng cô hay không. Cô nửa muốn biết, nửa không muốn biết, chỉ là quyết định này khiến cô quá khó khăn.
- Không phải. Xin lỗi, nhưng tôi không hề biết người nào tên như vậy.
- Vậy à, vậy thất lễ rồi, cô Mạc, hợp tác vui vẻ.
Mạc Cảnh Tường cùng Dương Nguyệt bắt tay nhau cùng hợp tác, sau đó cô ấy liền dời đi, cô không thể hiểu được những lời nói của cô ấy, nhưng hiện tại, cô không thể ra mặt điều tra, điều đó không khác gì bứt dây động rừng.