Bóng hình VânNy tung tăng chạy trước những bước chân dài của Tân Nhiên.
VânNy đi thẳng một mạch về đến phòng khám, đợi đã lâu mà vẫn chưa thấy TânNhiên trở về, không biết có phải là do mình đi quá nhanh không?
VânNy đang đứng ở cửa sổ phòng khám thì thấy Nhị Phát cùng vài đứa bé khác đi tới.
VânNy liền gọi bọn trẻ lại, hỏi: “Nhị Phát , cháu có trông thấy chú Tân Nhiên đâu không?”
“Có ạ, chú Tân Nhiên đi cùng cô Đồng Đồng rồi!” Nhị Phát nói.
“Không phải, chú Tân Nhiên đi gặp cô Đồng Đồng mới đúng!” Một đứa trẻ khác không chịu liền cãi lại.
“Không đúng, chú Tân Nhiên là bố của Nhạc Bằng, đương nhiên là phải đi gặpNhạc Bằng!” Nhị Phát ra vẻ người lớn cái gì cũng biết.
“Chú Tân Nhiên nhất định đang vui vẻ đi cùng cô Đồng Đồng mà!”
VânNy nhẹ nhàng bẹo má cô bé, nhíu mày nói: “Tiểu quỷ, vì sao chú Tân Nhiênlại vui vẻ đi cùng cô Đồng Đồng chứ hả? ” Trẻ con cũng biết việc nàysao?
“Mẹ cháu bảo mang lại cho nhau sự vui vẻ mới có thể có embé, hơn nữa lại còn phải ở cùng một chỗ!” Cô bé cẩn thận giải thích vớiVânNy.
VânNy nói: “Nhưng chú Tân Nhiên không ở cùng một chỗ với cô Đồng Đồng, mà là ở cùng một chỗ với cô VânNy mà!”
Cô bé ra vẻ đau đầu suy nghĩ một hồi rồi lại bảo: “Là sao nhỉ, kì quáiquá! Hay là thế này nhỉ , chú Tân Nhiên vui vẻ cùng cô Đồng Đồng, rồicũng vui vẻ vớ cô VânNy, có phải thế không!”
VânNy bị đánh bại bởi câu nói đó, buông tay ra khỏi má cô bé, nói: “Thôi đi chơi đi, không được chạy quá xa nhé!”
“Vâng, anh Nhị Phát, chúng ta chơi trốn tìm nào!”
” Được!” Nhị Phát cùng cô bé cười vui vẻ rồi dẫn nhau đi, bỏ lại VânNy với bộ mặt âu sầu.
Cùng Đồng Đồng vui vẻ, rồi lại cùng VânNy vui vẻ, là như vậy sao!
Không được! Chỉ có thể vui vẻ với một người thôi!
Cô cần phải hành động!
Ở trong nhà Đồng Đồng, VânNy do dự gọi: “Đồng Đồng!”
Đồng Đồng đang lấy quần áo cho Nhạc Bằng, ngẩng đầu lên nhìn VânNy hỏi: “Có chuyện gì sao!”
“À. . . Tân đại ca. . . ưm…”
“Sao? Tân đại ca không phải mỗi ngày đều ở cùng với em sao?” Đồng Đồng cố ý chọc ghẹo VânNy.
VânNy xấu hổ nói: “Không phải đâu, không có chuyện mỗi ngày đều ở cùng emđâu, chỉ là ngày nào em cũng ở phòng khám, rồi tối cũng ngủ ở đó!”
“Ai za za, chị biết VânNy là cô gái tốt, vậy rốt cuộc em muốn hỏi cái gìnào?” Đồng Đồng đương nhiên biết VânNy muốn hỏi cái gì, nhưng cô đang cố ý trêu chọc cô gái nhỏ thú vị này.
“Đồng Đồng, em muốn theo đuổi Tân đại ca!” VânNy mang vẻ mặt kiên định, ánh mắt chờ mong nhìn về phiá Đồng Đồng.
“Muốn chị bày kế giúp em không?” Đồng Đồng nghe xong câu nói dường như cũng lên tinh thần hẳn.
“Chị không ngại à?” VânNy thấy Đồng Đồng phản ứng rất vui vẻ như vậy, nhưng lại có chút nghi hoặc.
“Vì sao phải để ý?” Đồng Đồng hỏi lại.
“Tân đại ca là người tốt, hơn nữa đối với chị lại rất ân cần, chị một chút cũng không động lòng sao?”
“Nếu đã động lòng thì em là người đến sau, vậy định theo đuổi Tân đại ca thế nào đây!” Đồng Đồng ảm đạm cười.
“Đồng Đồng, nếu em là đàn ông em cũng nhất định sẽ thích chị!”
” Nha đầu này, chị sợ suy nghĩ của em rồi đấy!” Đồng Đồng lắc đầu, nóixong đột nhiên nghiêm túc nhìn VânNy: “VânNy, em lớn rồi!”
“Đương nhiên!” VânNy kích động nhảy lên.
Đồng Đồng vội nói: “Đừng kích động như vậy chứ, em bé dậy bây giờ!”
VânNy ngay lập tức im bặt cười trừ!
“Em biết rồi, Đồng Đồng , em đi trước đây!”
Đồng Đồng gật đầu.
VânNy vui vẻ rời khỏi !
Cô là người đường đường chính chính, không nên làm người thứ ba, nhưng vẫn có thể vui vẻ cạnh tranh công bằng cùng Đồng Đồng. Hơn nữa Đồng Đồngđối với Tân Nhiên lại không hề có ý gì, vậy thì cô càng dễ bề ra tay!
“Tân đại ca, anh mệt mỏi rồi, em giúp anh đấm lưng nha!”
Tân Nhiên vội giật lùi về phía sau, cô bé này hôm nay uống nhầm thuốc à.
“Tân đại ca, anh chắc nóng lắm, em quạt cho anh nhé”
“Để tôi tự làm” Tân Nhiên gạt cây quay ra.
“Tân đại ca, anh đi nhiều vất vả rồi, lại uống ly nước nè!”
“Tân đại ca. . . .”
Tóm lại VânNy tinh quái đột nhiên trở nên săn đón, khiến Tân Nhiên bất ngờ, hơn nữa lại không kịp ứng phó.
Mỗi ngày cứ Tân đại ca Tân đại ca không ngừng!
Hôm nay, VânNy lại mang đến cho Tân Nhiên ly trà, Tân Nhiên buông tờ báo trong tay, gọi: “VânNy!”
“Sao vậy, Tân đại ca!” VânNy đắc ý, cuối cùng trong mắt Tân Nhiên cũng đã nhìn thấy cô rồi.
“Sau này không cần làm chuyện vô vị như vậy nữa, biết chưa!”
Tân Nhiên đối với VânNy vẫn toàn nói chuyện kiểu giáo huấn.
“Em làm chuyện vô vị sao?” VânNy có chút tức giận nói.
“VânNy!” Tân Nhiên nhìn thấy gương mặt khả ái như búp bê của VânNy có chút ủykhuất, cảm thấy không đành lòng. Anh biết là mình có thái độ không phảivới VânNy.
VânNy cầm lấy ly trà trong tay Tân Nhiên, kéo tay anhbước theo cô, rồi thẳng tay đẩy anh ra ngoài, đóng sập cửa lại, cô tứcgiận nói: “Hừ, đồ đại xấu xa, sau này không cần anh vào đây nữa, cẩnthận tôi hạ độc chết anh đó!”
Tân Nhiên đập mạnh vào cánh cửa nói: “Nha đầu, mở cửa ra, đây là phòng khám của tôi mà!”
Ừ, nhưng mà mới đổi chủ rồi !
VânNy thật sự tức giận , Tân Nhiên sẽ không có nước uống, không có quạt thổi, không có đồ ngon do VânNy chuẩn bị nữa.
Hôm nay Tân Nhiên đi ra ngoài khám bệnh , đi ngang qua một sườn núi đầy hoa, Tân Nhiên hái vài đóa rồi đem về phòng khám.
VânNy đang ngồi ăn bữa ăn do chính mình làm thì nhìn thấy Tân Nhiên trở về, mắt liếc nhìn một chút, rồi lại tiếp tục bưã ăn
Tân Nhiên đặt hoa trước mặt VânNy nói: “Vẫn còn giận hay sao!”
VânNy xoay đầu sang chỗ khác, tiếp tục bữa ăn cuả mình, nhưng vẫn không để ý đến Tân Nhiên
Tân Nhiên lắc đầu bật cười, cơn giận dỗi của Vân Ny hệt như một đứa trẻ, mà anh lại không có sở trường trong việc này, thôi đành chờ cô từ từ bớtgiận vậy.
Ai bảo nha đầu đột nhiên thay đổi không hề báo trướckhiến anh hoàn cảm thấy có chút không thoải mái , quả nhiên con ngườiluôn có khuynh hướng xấu xa hóa! (:D, great!)
…
Đến hết ngày, Tân Nhiên thu dọn lại đồ đạc rồi về nhà, để không gian lại cho VânNy.
Trời về đêm, sấm sét nổi lên vang rền cả vùng, bão đang tới đấy.
Tân Nhiên đang ngủ thì bị một tràng sấm sét đinh tai nhức óc đánh thức dậy. Không tránh khỏi nghĩ đến VânNy, cô nhóc này không biết liệu có đang sợ hãi không chứ.
Tân Nhiên mặc xong quần áo, cầm theo dù, định đến xem thế nào, vưà mở cửa, đột nhiên nhìn thấy một bóng người màu đen,dọa anh suýt nhảy dựng lên.
Vừa định thần lại để có thể nhìn cho rõ thì nhận ra bóng đen đó chính là VânNy!
“Tân đại ca, em sợ lắm!” VânNy run rẩy trong khi gió vẫn vô tình thổi mạnh qua.
Tân Nhiên dùng dù che cho VânNy rồi dẫn cô về phòng mình.
Anh đi tìm khăn mặt để VânNy lau khô đầu tóc rồi lại tìm một bộ quần áo cho VânNy thay vào.
“Tốt rồi, đi ngủ đi! Giường này nhường cho cô, tôi ra ngoài sofa ngủ!” TânNhiên đặt một ly nước nóng trên bàn bên cạnh VânNy rồi xoay người rờikhỏi.
VânNy đứng dậy vòng tay ôm lấy Tân Nhiên từ phía sau, cóchút khổ sở nói: “Tân đại ca, đừng cự tuyệt em được không, em sẽ làm cho anh cảm thấy vui vẻ!”
Tân Nhiên cứng người, chậm rãi xoay đầulại nhìn VânNy rồi nói: “Nha đầu ngốc, tôi và cô vốn không hợp nhau, côcòn nhỏ, thôi nhanh đi ngủ đi!”
Nói xong liền rời khỏi VânNy đi ra ngoài!
VânNy nhìn theo bóng dáng Tân Nhiên, cô biết, Tân Nhiên sẽ không yêu cô, anhchính là nghĩ cô vẫn còn là một cô nhóc. Chính là vì gương mặt cô giốngbúp bê sao?
Cô đã 21 tuổi, vì cái gì không ai tin cô đã 21 tuổi chứ! Cái gương mặt búp bê thật đáng ghét mà !
“Ta muốn đi phẫu thuật chỉnh hình!” – Vân Ny tức giận la to trong lòng!
Ngày hôm sau cơn bão cũng trôi qua.
Tân Nhiên một đêm nằm ngoài sofa ngủ, vừa mới tỉnh dậy đã nghe phía bên nhà Đồng Đồng truyền tới âm thanh to tiếng.
Xảy ra chuyện gì chứ! Ông Lê cùng bà Lê đều là người có tính cách ôn thuận không có khả năng gây ra những tiếng ồn ào như vậy.
Tân Nhiên chạy vội ra ngoài, thấy trước cửa nhà Đồng Đồng đậu một chiếc xe sang trọng, sẽ là ai?
Tân Nhiên đi vào, nhìn thấy Đồng Đồng vụt chạy ra, lại kinh hoảng hô to: “Con của tôi! Con của tôi đâu rồi!”
Tân Nhiên hốt hoảng ôm lấy Đồng Đồng, sốt ruột hỏi: “Em bình tĩnh lại đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Bà Lê thương tâm nói: “Nhạc Bằng không thấy đâu nữa , đêm qua quả nhiêncòn nằm ở đó, ngủ cả đêm dậy lại không nhìn thấy thằng bé đâu nữa!”
Gương mặt ông Lê vừa tức tối lại vừa đăm chiêu sầu não.
Tân Nhiên sửng sốt nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Mọi người đừng hoảng loạn, chúng ta đi báo cảnh sát!”
“Ta nghĩ không cần phải đi báo cảnh sát, tốt nhất chúng ta nên nói chuyệnvới nhau thì hơn!” Từ ngoài cửa lớn vang lên một giọng nói.
“Làông bắt đi con trai tôi có phải không?” Đồng Đồng đang suy nghĩ độtnhiên Lôi Lâm xuất hiện. Quả nhiên chính là ông ta, cha của Lôi Dương.
Cha Lôi Dương chậm rãi bước vào như chốn không người, đường đường chính chính tiến vào nhà Đồng Đồng.
Ông Lê hướng về phía Lôi Lâm, không hề kiêng nể lên tiếng: “ Ông làm nhưthế này là phạm pháp. Yêu cầu ông trả đứa bé lại cho chúng tôi!”
“Hi vọng các người không ngại, tôi muốn cùng mẹ đứa bé nói chuyện riêng một chút!”. Lôi Lâm tiến đến gần, nhìn thấy mắt Đồng Đồng ngấn nước pha lẫn căm hận, thì chậm rãi lên tiếng nói.
“Ông rốt cuộc là muốn thếnào!” Ông Lê ngày thường nhất mực dịu dàng, nay giống như một con dã thú bộc phát, muốn đem Lôi Lâm nuốt vào trong bụng.
Lôi Lâm mắt nhìn về phía trước, không để ý đến ông Lê, rõ ràng là không muốn cùng người khác nói chuyện.
Đồng Đồng đưa tay gạt nước mắt, ánh mắt kiên cường lạnh nhạt nhìn Lôi Lâm : “Ba, mẹ, Tân Nhiên, mọi người ra ngoài trước đi!”.
Ông Lê, bà Lê, còn có Tân Nhiên, chỉ biết căm phẫn bước ra ngoài.
Đồng Đồng ngồi đối diện Lôi Lâm, trong lòng cô bây giờ so với lúc phát hiện đưá nhỏ bị mất thì đã trấn tĩnh không ít.
Lôi Lâm sau một hồi im lặng cũng chiụ mở miệng nói: “Cô là thực lòng yêu Lôi Dương?”
“Xin ông đi thẳng vào vấn đề!”
“Được, vậy chúng ta nói thẳng!” Lôi Lâm dừng một chút, giống như suy tư cáigì, rồi mới lên tiếng nói: “Ta hy vọng đứa nhỏ sẽ được Lôi gia nuôidưỡng!”
Đồng Đồng không khỏi trở nên kích động, tức giận nói:“Không, đứa nhỏ là của tôi, không ai có thể tranh đoạt quyền làm mẹ hợppháp của tôi cả!”
“Ta sẽ không để con cháu Lôi gia lưu lạc bênngoài, hơn nữa Lôi Dương phải kết hôn , ta không muốn vì việc này mà ảnh hưởng đến hôn sự của nó. Chờ việc lập gia đình ổn định, ta sẽ từ từ cho đứa nhỏ bước vào Lôi gia danh chính ngôn thuận. Đương nhiên cô cũng cóthể đi phá hoại cuộc hôn nhân này, nhưng nếu như vậy cô sẽ vĩnh viễnkhông được gặp lại cốt nhục của mình. Ta đương nhiên có thể nhờ một chút thủ đoạn thông qua pháp luật mà giành quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ, tin tađi, lấy điạ vị cùng sức mạnh cuả ta cũng đủ để cô tin điều này, ngượclại nếu cô chấp thuận điều kiện của ta, ta sẽ không ngăn cản cô và đứanhỏ gặp mặt!”
Đồng Đồng tức giận đứng dậy, lắc đầu, kiên định nói: “Không, tôi sẽ không đáp ứng điều kiện của ông!”
“Vậy cô muốn như thế nào!”
“Xin ông đem đứa nhỏ trả lại cho tôi!”
“Nếu không thì sao?”
“Vậy thì tôi cũng sẽ thông qua pháp luật cùng ông tranh đoạt đứa bé!”
Lôi Lâm trầm ngâm nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy nhìn Đồng Đồng nói: “Cômuốn ta trả đưá trẻ lại cho cô để cô hại con trai ta sao? Cô là muốn cho mọi người biết Lôi Dương có con ngoài giá thú, phá hoại việc hôn nhâncủa nó, để nó thân bại danh liệt rồi bị trục xuất khỏi tập đoàn Lôi Thịà? Để gia đình họ Đan sau này ghi mối hận thù với nó, để nó trên thươngtrường không còn nơi sống yên ổn sao?” Lôi Lâm bức hỏi Đồng Đồng, làm cô chùn bước.
Trong lòng Đồng Đồng một chút cũng không thở nổi.
Lôi Lâm hài lòng nhìn phản ứng của Đồng Đồng rồi lại tiếp tục công kích:“Nếu cô làm như vậy, cô không chỉ hại một mình Lôi Dương, mà cô còn hạicả đứa nhỏ, ta sẽ không bao giờ cho cô còn được gặp lại nó!”
LôiLâm nói xong, không hề ngó ngàng tới Đồng Đồng đang xót xa vô hạn ,thẳng bước đi ra ngoài. Ông biết thắng lợi sẽ thuộc về ông.
Phụnữ, nếu vì đàn ông mà mang nặng đẻ đau sinh ra cốt nhục, nhất định làthực lòng yêu người đàn ông đó, hơn nữa bằng bất gì giá nào, nếu yêungười đàn ông đó mà hắn ta lại cùng người phụ nữ khác kết hôn, sẽ nghĩra tất cả biện pháp chẳng hạn như dùng đứa nhỏ buộc hắn ta phải chiụtrách nhiệm. Nghĩ như thế cho nên Lôi Lâm buộc phải hành động trước đểngăn cản chuyện này.
Lôi Lâm đã thực hiện được mục đích liền đắc ý nở nụ cười, đi ra khỏi phòng, mọi người bên ngoài đều trợn mắt nhìn ông ta.
“Chờ một chút, ông khoan đi đã!” Tân nhiên cản đường Lôi Lâm.
Lôi Lâm vươn tay, dùng sức đẩy mạnh Tân Nhiên ra, nói: “Nếu cậu không tựbiết lượng sức mình, cùng ta ra tòa án một lần, mà đương nhiên sự việclần này không đến lượt cậu xen vào, hầu tòa cũng phải có sự chấp thuậncủa đương sự!”
Lôi Lâm nhanh chóng hướng cửa lớn ra ngoài.
VânNy không biết đã xảy ra chuyện gì, đứng dựa ở cửa nhìn Lôi Lâm tràn đầy nộ khí bước ra, mỉm cười nói: “Lão gia đi đường cẩn thận”.
Lôi Lâmngẩng cao đầu ngạo nghễ, cơ bản là không thèm nhìn đến VânNy, tiếp tụcbước đi. VânNy rất nhanh đưa chân ra, Lôi Lâm không phòng bị ngã sấptrên mặt đất.
Vừa nãy dáng vẻ cao ngạo là thế, khí chất quí phái đến vậy, nay đã ngã lăn trên đất thở hổn hển.
Ông tức giận khôn xiết, đứng dậy chỉ vào VânNy nói: “Con nhóc đáng chết, là mày cố ý!”
“Ông đã biết ý tôi, còn không mau đi, tôi xua chó cắn ông bây giờ!” . VânNy không khách khí nói.
Lôi Lâm vỗ vỗ trên người, hung hăng bỏ đi !
VânNy nhìn mọi người trong nhà, khuôn mặt đầy vẻ u sầu.
Đồng Đồng hồn phách thất lạc từ phòng trong đi ra, gương mặt tái nhợt đầynước mắt, trong mắt là sự thống khổ không nguôi, cùng đường không còn sự lựa chọn nào khác.
Tân Nhiên bắt lấy bả vai Đồng Đồng vội vànghỏi: “Đồng Đồng em cùng ông ta nói chuyện gì, đứa bé đâu? Chuyện rốt cục như thế nào?”.
“Là sao hả Đồng Đồng!”Bà Lê cũng lo lắng hỏi.
“Nếu ông ta không đem đứa nhỏ trả lại cho con, chúng ta có thể tìm luật sưkiện ông ta!” Ông Lê nhìn thấy con mình dáng vẻ mất hồn trống rỗng, lạitức giận.
Đồng Đồng lắc đầu nói: “Con phải làm như thế nào đây?”
“Đồng Đồng, con nói cái gì, bằng mọi giá chúng ta phải đưa đứa bé về chứ?” Bà Lê không dám tin, hỏi lại.
VânNy này tính tình mau lẹ, tựa hồ có thể hiểu được cái gì, cô đi lên trướcmặt bà Lê nói: “Bác à, Đồng Đồng nhất định đang rất thương tâm, chúng ta nên để cô ấy yên một lát đi!”.
Tân Nhiên trầm mặc một hồi rồinói: “Hiện giờ đã biết đứa nhỏ ở đâu, chúng ta có thể xác định đứa nhỏlà an toàn, anh nghĩ ông ta dù sao cũng là người thân của đứa bé, nhấtđịnh sẽ không làm hại nó. Chúng ta mau nghĩ cách đi.”
Đồng Đồngnâng khuôn mặt thất thần lên nói với mọ người: “Con hy vọng mọi ngườikhông cần bàn luận về chuyện hôm nay, không có lời cầu xin của con mongmọi người cũng đừng giúp đỡ con”
Đồng Đồng nói xong, xoay người, vô hồn bước về phòng.
Vì cái gì, phải tra tấn cô như vậy!
Nước mắt đau khổ cuối cùng cũng nhỏ xuống!
Đồng Đồng không có giờ nào phút nào là không nhớ con cô, thế nhưng Lôi Lâm lại ám ảnh tâm trí cô.
“Cô muốn ta trả đưá trẻ lại cho cô để cô hại con trai ta sao? Cô muốn chomọi người biết Lôi Dương có con ngoài giá thú, phá hoại việc hôn nhâncủa nó, để nó thân bại danh liệt rồi bị trục xuất khỏi tập đoàn Lôi Thịà? Để gia đình họ Đan sau này ghi mối hận thù với nó, để nó trên thươngtrường không còn nơi sống yên ổn sao?”
Thừa nhận đứa trẻ, hại Lôi Dương, thừa nhận đưá trẻ, thân bại danh liệt, Đồng Đồng mỗi lần nghĩđến một chữ, lại là một phen đau đớn.
Không biết chính mình phảilàm thế nào, cô sợ, cô rốt cuộc sợ rằng mình sẽ không được gặp lại đứabé nữa. Nhưng cũng không thể dừng lại được!
Đồng Đồng như sắp hoá điên!
Mỗi ngày cô cứ nhìn quần áo của Nhạc Bằng rồi lại khóc. Đứa bé đó, là domột mình cô liều mạng sinh ra, người khác vì cái gì lại có nhiều lí dóđoạt lấy nó như vậy.
Thế giới này là cái gì, tiền bạc, địa vị, quyền lợi, quyết định, hết thảy đều vô nghĩa.!
Chính là đứa nhỏ không thể được thưà nhận , cô không thể để Lôi Dương thân bại danh liệt, không có nơi sống yên ổn .
“Đồng Đồng vẫn không chịu ăn chút gì sao?” Tân Nhiên vưà khổ sở vừa phiền não hỏi.
Bà Lê nhắm mắt lắc đầu.
Bà Lê hỏi Đồng Đồng rốt cuộc cũng biết được một ít nguyên nhân. Thật không nghĩ rằng Lôi Lâm lòng lang dạ sói dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy ép buộc Đồng Đồng.
Cũng không hiểu vì sao Đồng Đồng lại chính vì LôiDương mà hy sinh nhiều như thế, cái kiểu đàn ông đối xử với cô như vậy,làm thế nào mới khiến cô hoàn toàn hết hy vọng.
Còn về lời hứacuả Lôi Lâm đã nói, Đồng Đồng không nghĩ sẽ giao quyền nuôi dưỡng về cho nhà họ Lôi cũng chứng minh rõ rằng Đồng Đồng quyết định nuôi đưá trẻmột mình.
Nỗi buồn này cũng lây sang cả ông Lê và Bà Lê.
Đau lòng nhưng không biết phải làm thế nào đành phải để Đồng Đồng tự quyết định.
Nhìn thấy Đồng Đồng dáng vẻ khổ sở, ông bà Lê cũng đau khổ theo.
Tân Nhiên cũng cảm thấy đau khổ theo cả gia đình họ Lê.
Mà còn có một người đau khổ theo họ đó chính là VânNy.
Cô một phần vì Đồng Đồng mà khổ sở và cũng là vì Tân Nhiên.
Tân Nhiên yêu Đồng Đồng, chính vì Đồng Đồng trong lòng nghĩ đến người đànông khác, vì người đàn ông khác mà hi sinh nhiều như vậy, Tân Nhiên nhất định là rất đau khổ.
Còn cô thì sao, chẳng phải là một Tân nhiên khác hay sao! Một Đồng Đồng khác!
Cô vui vẻ cùng Tân Nhiên, vui vẻ mà cố chấp, cô ngã bệnh , Tân Nhiên cũng không bỏ rơi, không mặc kệ cô.
Cô giả vờ bệnh, Tân Nhiên cũng luống cuống, xem bệnh cho cô!
Trong lòng cô biết rằng, người đàn ông này đối với cô rất tốt và cô cũng muốn vì người đàn ông này mà làm điều tốt.
Đối với anh, cô luôn hết lòng kiên nhẫn dịu dàng!
Thế mà người đàn ông này lại đi yêu người khác, thật đau buồn!
Ngày mai, rồi ngày mai chắc sẽ ổn cả thôi!
Đồng Đồng im lặng nằm ở trên giường, tựa như là đang ngủ, bà Lê ngồi bên cạnh săn sóc Đồng Đồng.
Mới có vài ngày ngắn ngủi mà Đồng Đồng trở nên tiều tụy đến không chịu nổi. Mất đi đứa nhỏ đối với cô là một đả kích quá lớn, cô ngày đêm nhớ đếnđứa nhỏ, có phải Lôi Lâm muốn khiến cho cô trở nên mệt mỏi đến khôngchiụ nổi như thế này không .
Bà Lê thương cảm nghĩ, nhìn thấy Đồng Đồng bật dậy, vội ôm lấy bả vai Đồng Đồng, an ủi nói: “ Thế nào, là mơ thấy gì sao!”.
Đồng Đồng khóc nức nở vội nói: “Mẹ, Nhạc Bằng muốn uống sữa, con nghe thằng bé khóc! Thằng bé nhất định là đói rồi!”
Bà Lê trong lòng dấy lên sự chua xót: “Đồng Đồng, Nhạc Bằng không ở chỗ chúng ta nữa, con quên rồi sao.”
Đồng Đồng vẫn còn mê man, thút thít nói: “Mất, phải rồi, con quên mất, thằng bé bị bắt đi rồi, không biết thằng bé ăn ngủ có được không!”
Đồng Đồng nói rồi nhích đến gần mẹ, cúi đầu khóc nói: “Mẹ, con thật sự rất nhớ Nhạc Bằng!”.
“Mẹ biết, nhưng con cũng không thể vì như vậy mà làm khổ chính mình!” Bà Lê vốn muốn khuyên bảo Đồng Đồng,vì một gã đàn ông như vậy là không đáng,nhưng trông Đồng Đồng lúc này lại đang yếu ớt đau đớn đến như vậy, thìlại không nỡ dùng những lời lẽ làm cô kích động.
Gương mặt ĐồngĐồng đẫm nước mắt nhìn mẹ nói: “Mẹ, con khóc đuợc rồi thì đã tốt rồi, mẹ đi nghỉ ngơi đi, không cần ở bên con như thế này!”.
Nghe Đồng Đồng nói thế này mặc dù cảm thấy thật bất ản nhưng bà vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh, ưng thuận theo ý cuả Đồng Đồng.
“Vậy con nằm xuống nghỉ ngơi một chút, mẹ đi mua chút thức ăn cho con!”
“Vâng, con phải ăn một chút, nếu không sẽ không có đủ dinh dưỡng, không cónhiều sữa cho Nhạc Bằng uống, cũng không có sức chăm sóc cho Nhạc Bằng!” Đồng Đồng đột nhiên thần thái trở nên miên man, trong mắt thần sắc kích động, nhìn bà Lê nói :”Mẹ, mẹ đi mua đồ ăn đi, mua về rồi con sẽ đi nấu cơm!”
Bà Lê nghe Đồng Đồng nói năng lung tung, trong lòng linh cảm có gì đó không ổn.
Mọi chuyện xảy ra đến lúc này, Đồng Đồng chẳng khác nào ba năm trước đây,bà Lê đau khổ khóc nấc, đau lòng nói: “Đồng Đồng, nếu con thật sự muốnđứa nhỏ, mẹ sẽ tìm cách cho con, con đừng như vậy hành hạ chính mình,con mà xảy ra chuyện gì thì mẹ biết phải làm sao bây giờ đây!”
Đồng Đồng cười nói: “Mẹ, mẹ lại nói cái gì thế, con không sao, mẹ đi mua thức ăn đi, con ở đây đợi.”
“Đồng Đồng!” Bà Lê gọi to tên Đồng Đồng, để có thể khiến cô trấn tỉnh mộtchút, nhưng Đồng Đồng tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ mệt lắm phải không, để conđi mua đồ ăn, là con không tốt, con không biết lo cho mẹ. Mẹ đừng tứcgiận nưã, con sẽ đi mua đồ ăn, mẹ trông Nhạc Bằng giùm con nha!”
Bà Lê khóc kêu to :”Đồng Đồng!”
Đồng Đồng đang định bước ra ngoài, nghe tiếng mẹ gọi liền quay đầu lại, nhìn thấy mẹ đang khóc, vội hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao lại khóc, là con làm mẹgiận có phải không!”
Bà Lê ôm chặt lấy Đồng Đồng, nhìn thấy ĐồngĐồng như vậy, trong lòng đau khổ cùng cực, nước mắt không kìm được chảyxuống, kéo Đồng Đồng đến trước giường, nhẹ nhàng nói: “Đồng Đồng, ngoanngoãn ở nhà chờ mẹ, mẹ đi mua đồ ăn cho con, làm đồ ngon cho con ăn, như vậy mới có thể có sữa cho Nhạc Bằng!”
Đồng đồng gật đầu, nói:“Vâng, vậy con sẽ ở nhà trông Nhạc Bằng!” Đồng Đồng đi vòng vòng tìmkiếm, đột nhiên dừng lại, lo lắng nói: “Mẹ, Nhạc Bằng đâu, con đem NhạcBằng đặt ở đâu rồi .” Đồng đồng đau khổ tự vò tóc mình, thì thào tráchcứ bản thân.
“Đồng Đồng, Đồng Đồng, nghe mẹ nói này, hôm nay làcon không khoẻ, hơi mệt nên đã nhờ VânNy giúp con chăm sóc Nhạc Bằng. Mẹ ra ngoài mua đồ ăn, rồi mới sang chỗ VânNy đưa thằng bé về, con phảinghe lời mẹ ở nhà ngoan nha!”
Đồng Đồng nghe mẹ nói, mới an tâm nở nụ cười: “Được, con ở đây đợi, mẹ đi nhanh về nhé!”
Bà Lê khổ sở lắc đầu, đi ra ngoài, ra khỏi cửa liền đi thẳng đến phòng khám của Tân Nhiên.
“Bác!” Tân Nhiên nhìn thấy bà Lê, có chút ngạc nhiên, có chuyện gì mà bác lại đích thân đến đây.
“Tân Nhiên, con mau đi xem Đồng Đồng một chút, nó có chút không bình thườngrồi. . . .Bây giờ lại giống hệt như ba năm trước!” Bà Lê trong lòngthương tâm cúi đầu khóc.
Tân Nhiên ngẩn ra một hồi, liền nói: “Đi thôi!” nói rồi Tân Nhiên hướng ra thẳng ra cửa phòng khám nhằm hướngnhà Đồng Đồng mà đi đến.
“VânNy, Đồng Đồng nghĩ con đang trôngđứa bé, con tạm thời ở lại trong nhà được không!” Bà Lê hai mắt đỏ hồngngước nhìn VânNy nói.
“Con hiểu, bác mau trở về chăm sóc chị đi!” VânNy tâm tình có chút lo lắng, liền gật đầu nói.
“Được!” bà Lê xoay người rời khỏi phòng khám.
Vân Ny trong lòng cũng không khỏi trở nên khổ sở, Đồng Đồng là người khôngchỉ thiện lương mà còn dịu dàng, vì cái gì mà cả thế giới này không thểcho người tốt như cô ấy một chút ân huệ, để cô ấy phải chịu đau khổ lâunhư vậy!
Đồng Đồng tinh thần thất thường , chỉ có thể từ từ màchưã trị, cô là đau lòng, đã là tâm bệnh thì chỉ có thể chưã bằng tâmdược.
Lôi Lâm là nhân vật tiêu điểm trên đầu lưỡi báo chí, đươngnhiên Lôi Dương cũng vậy, Lê gia biết chuyện xảy ra ngày hôm đó cầm đầuchính là Lôi Lâm, đương nhiên cũng biết quyền lực thật sự của Lôi gia.
Bọn người đó chính là không e ngại việc này, cách dùng pháp luật cùng bọnhọ đấu tranh giành quyền nuôi dưỡng đứa bé, Đồng Đồng ngay từ đầu đã từchối, chung quy chỉ vì lo cho ba cuả đưá trẻ.
Cô không muốn épLôi Dương trở nên thân bại danh liệt, cũng không muốn đứa bé trở thànhđưá trẻ không có ba, lớn lên như vậy ắt hẳn sẽ rất tuỉ thân.
Tất cả thống khổ cùng bi thương đều chỉ có một người nhận lấy.
Con người kiên cường nhất cũng là yếu đuối nhất, mà Đồng Đồng lại chính là người yếu đuối.
Tân Nhiên mỗi ngày đều vì Đồng Đồng mà tiến hành những liệu pháp tâm lýchữa trị cho cô, hi vọng cô có thể mau mau bước ra khỏi sự đau khổ lúcnày mà đón nhận sự thật.
Mọi người chính là không muốn đem ĐồngĐồng nhập viện, như vậy đối với cô ấy thực sự rất tàn nhẫn! Cái ĐồngĐồng cần chính là những người thân bên cạnh yêu thương, chăm sóc, khôngphải là sống cùng những người tâm lý thất thường, bệnh tình thì giốngnhau mà hoàn cảnh thì khác xa.
Ông Lê phải đi công tác, kiếm tiền nuôi cả nhà cùng chữa bệnh cho Đồng Đồng, trách nhiệm chăm sóc ĐồngĐồng đều một mình bà Lê gánh lấy, Vân Ny cũng giúp đỡ nhiều cho bà Lêcòn Tân Nhiên thì ngày nào cũng đến.
Hôm nay, Lê Gia Cương ở xatrở về, anh gọi điện thoại về nhà, mặc dù người ở nhà vẫn nói chuyện như mọi khi nhưng chính bản thân Gia Cương lại cảm thấy trong giọng nói cuả mẹ mình có chút không bình thường, khiến anh cảm giác được rằng ở nhàcó chuyện gì đó không ổn.
Anh biết chị anh nhất quyết sinh ra đứa bé, người nhà nhất định cũng sẽ rất vui vẻ, chính vì vậy mỗi lần gọiđiện thoại về nhà, moị người luôn huyên thuyên kể cho anh nghe chuyệnđưá trẻ ấy.
Luôn bảo rằng đưá trẻ là một cháu ngoại trai, đáng yêu, lại khiến mọi người thấy vui vẻ.
Anh chính không hề biết chuyện vưà mới xảy ra, bước vào nhà, nhìn thấykhung cảnh tiêu điều, chị gái thì ngơ ngác, nói năng lung tung, còn cócả gương mặt mệt mỏi và thương tâm của mẹ.
Bà Lê đột nhiên nhìnthấy Gia Cương trở về, nở nụ cười rạng rỡ nói : “Gia Cương sao con lạiđột nhiên trở về, cũng không báo trước để mẹ đi đón!”
“Mẹ, sao lại thế này, trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?” Lê Gia Cương sốt ruột hỏi.
“Mau nói đi mẹ!” Nhìn thấy gương mặt đau thương của mẹ, còn có dáng vẻ thấtthần của chị, trong đầu Lê Gia Cương lại hiện lên những hình ảnh cũ, lẽnào chị lại trở về như hai năm trước.
Đồng Đồng quay đầu, tựa hồvừa mới nhận ra sự hiện diện của Gia Cương, cô liền vui vẻ đứng dậy, điđến ôm lấy Gia Cương nói: “Gia Cương, em sao lại đi lâu như vậy, chị rất nhớ em! Gia Cương mau đưa chị đến gặp bọn người xấu… Người xấu đến mang Nhạc Bằng đi mất rồi. . . . .” Đồng Đồng vừa nói vừa khóc nức nở.
Gia Cương trên gương mặt là cả sự áp lực lẫn đau khổ, nhìn thần sắc hoảngloạn của chị mình, anh nhíu mày nói :” Chị, đừng sợ, Gia Cương sẽ bảo vệ chị, đem bọn người xấu đuổi đi!”
“Được!” Đồng Đồng gật đầu.
Gia Cương an ủi Đồng Đồng xong liền xoay đầu nhìn mẹ nói: “Mẹ, chị nói Nhạc Bằng bị người ta bắt đi?”
Bà Lê gật đầu nói: “Đúng vậy, là bọn người cuả Lôi gia!”
Bà Lê kể lại mọi chuyện xảy ra trong nhà cho Lê Gia Cương, Lê Gia Cươngnghe xong hoàn toàn tức giận, hung hăng liệng cái tuí xách trong tayxuống đất làm cho bao nhiêu thứ trong đó văng tung toé trên sàn nhà.
Tất cả đều là những thứ Gia Cương đem về cho cháu trai, nào là quần áo, đồchơi, và chính vì bởi tức tối, nên toàn bộ những thứ đó giờ đều chỏngchơ trên mặt đất.
“Chị, sao chị lại ngốc như vậy, sao phải vìloại người đó trở nên như thế, chị đáng để được yêu thương hơn rấtnhiều, chị biết không!”
Gia Cương đẩy Đồng Đồng ra, nhìn thẳng cô nói:”Chị, em đi giúp chị tìm tên xấu xa đó!”
Nói xong liền xoay người, bừng bừng sát khí bước ra ngoài.
“Con khoan đã!” Bà Lê hô to một tiếng.
Lê Gia Cương xoay người nhìn mẹ: “Mẹ!”
“Con manh động như vậy cũng không giải quyết được chuyện gì, đứa bé dù saocũng thuộc về Lôi gia, con đi như vậy cũng không giải quyết được vấn đề, chúng ta nghĩ cách khác đi!”
Lê Gia Cương phẫn nộ siết chặt bàn tay thành nắm đấm!
Ngày cưới của Lôi Dương sắp đến rồi, chuyện nhà Lê đương nhiên cũng sẽ đượcđưa tin trên truyền hình, vì tránh cho Đồng Đồng nhìn thấy, bọn họ cắtđiện TV cùng tín hiệu phát sóng vô tuyến.
Ngay ngày Lôi Dương cử hành hôn lễ, Lê Gia Cương trốn được Tân Nhiên ra khỏi nhà, đến ngay giáo đường.
Nhìn thấy giáo đường kia long trọng mà náo nhiệt lại còn là khúc nhạc dạocuả lễ cưới, chính xác là đang cử hành hôn lễ, trong mặt Lê Gia Cương là cả sự tức tối, nắm chặt nắm tay, Gia Cương bước nhanh đến đó.
Lôi Dương cùng Đan Tình tiến hành hôn lễ ở một nhà thờ nổi tiếng. Cả giáođường giống như những giáo đường bình thường khác, thánh thần mà trangnghiêm, xa hoa mà tráng lệ, đại sảnh toàn một màu vàng, một màu vàngsang trọng, đèn cầy lớn được thắp sáng rực cả giáo đường.
Hai bên lối đi là dãy ghế để quan khách có thể ngồi, lối đi nhỏ ở giưã thôngvới cưả chính được trải thảm đỏ, đứng ở phiá đầu trên kia chính lả chủhôn.
Một lễ cưới hoa lệ mà long trong đang diễn ra.
Các chính khách nổi tiếng, các nhân vật nổi tiếng trên thương trường đều tề tựu nơi giáo đường sang trọng này.
Lôi Dương mặc bộ lễ phục màu đen, dáng vẻ cao lớn cùng sắc mặt ngang ngạnh, nhìn không ra nét vui vẻ trong ngày cưới, giống như người sắp kết hônkhông phải là anh.
Đan Tình thì mặc váy cưới màu trắng kiêu sa, dáng vẻ kiều diễm ngập tràn hạnh phúc đứng bên cạnh.
Cha xứ sau khi đọc thánh kinh, chúc phúc, để chú rể cùng cô dâu tuyên thệ,rồi lớn tiếng hoỉ. “Có ai phản đối hai người này kết tình vợ chồng haykhông?”
Một giây yên tĩnh.
Cha xứ nói: “Không có ai phản đối, vậy ta tuyên bố, Lôi Dương tiên sinh cùng tiểu thư Đan Tình….”
“Tôi phản đối!”Một thanh âm tức giận phát ra từ cửa giáo đường.
Âm thanh to lớn phản đối này khiến mọi người kinh hoàng, đúng là không thể nghĩ tới sẽ xảy ra.
Trong giáo đường tất cả mọi người đều tập trung ánh nhìn về nơi phát ra về nơi phát ra tiếng hô lớn phản đối.
Đan Tình lấy làm khó hiểu, sao lại có sự phản đối, ai lại làm loạn trong lễ cưới cuả cô?
Mà Lôi Lâm cùng phu nhân lại lấy làm giật mình, bên gia đình họ Đan cũnghoảng hốt mà hướng nhìn về phiá cưả, chỉ đến khi nhìn thấy một người đàn ông đứng ngay cưả giáo đường, khuôn mặt hầm hầm tức giận.
Chẳng lẽ là người theo đuổi Đan Tình?
Cha xứ cũng có chút ngạc nhiên, hỏi không có ai phản đối, chính là trình tự phải như vậy, ông chủ trì hôn lễ từ xưa đến này, hoàn toàn không cótrường hợp như thế này xuất hiện.
Việc này giờ nên xử trí thế nào cho phải!
Cha xứ suy nghĩ một chút, rồi nghiêng đầu nói: “Vị thanh niên này, xin có thể đưa ra lí do phản đối!”
Chủ nhân của tiếng phản đối lớn ban nãy, chậm rãi bước thẳng vào lối đitrong giáo đường, anh tức giận ảo não nhìn Lôi Dương nói: “Anh có tưcách nhận lời chúc phúc của Thượng Đế sao?”
“Người đâu, mau đemthằng nhóc này đuổi ra ngoài, chúng ta không quen biết nó!” Lôi Lâm thẹn quá hóa giận, gọi người đến bắt Gia Cương ném ra ngoài.
Ngườithanh niên đó cũng chẳng sợ sự tức giân cuả Lôi Lâm, anh hướng về phíaLôi Dương lớn tiếng nói: “Anh ta, Lôi Dương, vứt bỏ cốt nhục của chínhmình, kết hôn cũng người phụ nữ khác, một kẻ không có trách nhiệm, gãđàn ông như vậy, có tư cách gì nhận lời chúc phúc của Thượng Đế!”
Người cuả Lôi Lâm đã vội vàng chạy đến, bắt lấy ngưòi làm loạn kéo ra ngoài.
Đôi mắt đen cuả Lôi Dương hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Thả anh ta ra, để anh ta nói!”
Những người đó nhìn thấy Lôi Dương lạnh lùng lên tiếng thì vô cùng kinh ngạcliền buông tay ra. Lão thái gia thì không thể đắc tội, nhưng thiếu gialạnh lùng này thì cũng không thể không nghe lời!
Lôi Dương nhìnngười thanh niên lên cao to lớn tiếng phản đối hôn sự cuả mình mà khôngchút e dè sợ sệt, hai người đã từng gặp mặt, đó là em trai của ĐồngĐồng, hắn đến đây là vì chị hắn?
Lôi Dương thật ra muốn nghe xem Gia Cương muốn nói cái gì!
Lê Gia Cương chỉ vào Lôi Lâm, rồi nhìn Lôi Dương nói: “Người cha tốt củaanh, bắt đi đứa bé từ tay chị tôi, uy hiếp cô ấy, không được để chothiếu phu nhân mới cuả Lôi Gia biết về đưá trẻ, lại không được phá hoạihôn sự cuả anh, hấn thật sự rất tiểu nhân, sợ chị tôi dùng đứa nhỏ ràngbuộc anh, phá hoại chuyện tốt cuả anh, bản thân chị tôi bây giờ lại làngười không màng gì cả, chị ấy một lòng muốn cùng con mình sống yên ổn,như vậy cũng không thể hay sao, các người đừng ép bức chị tôi!”
Lôi Dương bước xuống một bước đi đến trước mặt Lê Gia Cương, lạnh lùng nói : “Cậu nói cái gì!”
Lê Gia Cương nói: “Thực nhìn không ra tên xấu xa như anh có cái gì tốt,chị tôi vì anh khổ sở, đau đớn triền miên, anh vui vẻ lắm sao, hả?! Chịsợ tiền đồ anh bị phá hủy nhưng tôi thì không sợ, anh phải trả giá chohành động của mình!”
Đan Tình đánh rơi bó hoa trong tay xuống đất!
Lôi Dương bất động tiếp thu những lời Lê Gia Cương nói rồi hét lên giận dữ: “Cậu nói cái gì! Nói rõ ra, cái gì mà đứa bé!”
“Anh là đồ xấu xa, anh không cần nói không biết chứ, chị tôi có con với anh, tôi không biết người làm ba cái kiểu gì mà không biết chuyện này! Anhnếu vẫn còn là đàn ông, còn có lương tâm, thì mau đem đứa bé trả lại cho chị tôi!”.
Khách khứa tham gia hôn lễ theo nhau đứng dậy, hướng hai nhà chào ra về, xem ra hôn lễ này tiến hành không nổi nữa.
Ông bà Đan phẫn nộ nói: “Đan Tình, chúng ta đi, chuyện đã như vậy thì phải huỷ bỏ hôn lễ!”
Lôi Lâm cùng Lâm Tú Phân thì bộ dạng tức tối khó coi.
Lôi Dương ngốc nghếch, luống cuống rất lâu, vội chạy ra khỏi giáo đường!
“Lôi Dương, anh mau đứng lại!” Đan Tình mắt thấy Lôi Dương bỏ rơi cô, chạy khỏi giáo đường, thì lấy làm kinh hoảng !
“Lôi Dương. . . . !”
Giọng nói của cô lịm dần, Lôi Dương không quay lại. Anh đã biến mất ngay trước mặt bọn họ.