Quyết định của Đồng Đồng gặp phải sự phản đối của tất cả người nhà.
Bà Lê kiên quyết nói:” Mẹ không đồng ý, sao có thể làm như vậy được , mẹ không đồng ý!”
Bà cũng không hẳn muốn phản đối con gái, chỉ là bà sợ, sợ Đồng Đồng khôngchịu nổi đả kích, người nhà họ Lôi lại không tiếp nhận Đồng Đồng, cứ cho là Đồng Đồng đoạt lại được tình yêu của Lôi Dương thì nhà họ Lôi vẫn sẽ không để cho Đồng Đồng bước vào cửa nhà họ Lôi.
” Đúng vậy, chị, anh ta không đáng để chị phải làm như vậy!” Lê Gia nhíu đôi mày anhtuấn, nhất quyết không đồng ý với quyết định của chị.
Trong mắtĐồng Đồng vẫn rất kiên định, cô ôm lấy mẹ, thì thầm nói:” Mẹ, con biếtmẹ lo cho con, nhưng con vẫn muốn ở bên anh ấy, lúc anh ấy bị thương con đã không có cơ hội, giờ có cơ hội ở bên anh ấy con không thể bỏ qua,mẹ! Không cần lo cho con, con sẽ tự bảo vệ và chăm sóc bản thân, sẽkhông yếu ớt như trước nữa!”
Bà Lê đau lòng nói:” Mẹ sợ anh takhông tốt với con, một cô gái không minh bạch ở chung với một người đànông, về sau biết làm thế nào!”
Đồng Đồng mỉm cười nói:” Mẹ, con đường này là do chính con lựa chọn , ít nhất con có thể giúp anh ấy vui vẻ hạnh phúc !”
Tân Nhiên thấy lời Đồng Đồng nói, trong lòng anh thấy đắng ngắt, anh khôngnói gì ngồi im một chỗ, giờ phút này anh thật là dư thừa!
ĐồngĐồng đã thuyết phục mọi người xong, tuy nhiên lúc cha cô đi làm về biếtđược chuyện này, sắc mặt có chút không vui, nhưng cuối cùng cũng khôngngăn cản quyết định của cô.
Ngày hôm sau Đồng Đồng chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc, tạm biệt người nhà, đón xe đến chỗ ở của Lôi Dương .
Chỗ ở của Lôi Dương cô đã biết, tuy nhiên đó không phải là chỗ ở 2 nămtrước, nhưng lúc được Lôi Dương đưa về nhà từ hồi ở câu lạc bộ đêm kiacô đã nhớ rõ đường lúc đi về.
Chỗ ở của Lôi Dương là một khu biệt thự cách nội thành không xa, Đồng Đồng đi không bao lâu đã tới chỗ anh.
Đồng Đồng kéo theo một chiếc vali nhỏ đứng trước cửa, trong sân biệt thựtrồng đủ loại cây cảnh,cổng còn được tạo từ những vòm cây rất nghệthuật.
Đi qua cửa lớn có thể nhìn thấy khuôn viên bên trong.
Đồng Đồng ấn chuông nhưng mãi không thấy ai trả lời, Đồng Đồng lại ấn một lần nữa, vẫn không có ai đáp lại.
Cô đứng ở đó chờ, có lẽ Lôi Dương đi ra ngoài làm chưa về .
Trời nóng quá, mặt trời rất lớn, chung quanh không có nơi nào râm mát cho Đồng Đồng trú, Đồng Đồng nóng quá đành ngồi xổm xuống.
Cô chờ đến lúc mặt trời không còn nóng nữa mà từ từ lặn xuống phía tây,ánh trăng đã thay mặt trời mang đến một vùng sáng, nhưng trời đã tối thế này vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lôi Dương
Anh không về sao? Có phải đã quên cô sẽ đến, hay là…… Lôi Dương cố ý , Đồng Đồng nghĩ khảnăng này cũng có thể, lập tức thở dài một tiếng.
Cô có nên đikhông, nếu Lôi Dương cố ý làm như vậy thì lúc anh về sẽ không thèm liếcmắt nhìn cô, nhất định sẽ rất tức giận, không chừng còn đuổi cô ra xa.
Chờ một ngày cô đã không để ý thời gian, nhưng bụng cô có chút đói, miệngcó điểm khát, sớm biết thế này đã mang theo thức ăn nước uống đến.
Đồng Đồng nhìn bầu trời , cầu nguyện Lôi Dương mau mau xuất hiện, cô chậmrãi cúi đầu, nhìn thấy cách đó không xa một chiếc xe hạng sang đi đếntrước mặt cô, đèn xe chiếu chói cả mắt cô.
Xe đỗ trước mặt cô, là A Dương về rồi, Đồng Đồng mừng thầm, cô vội đứng lên, không muốn để Lôi Dương thấy bộ dáng mệt mỏi của cô.
Cửa xe mở ra, Đồng Đồng nhìnthấy một đôi chân trắng nõn bước ra, tiếp đến là một cô gái xinh đẹp giả bộ ngây thơ, nhìn thấy Đồng Đồng liền cười nhạt.
Mái tóc dài của cô ta uốn thành lọn to, đi về phía bên kia của chiếc xe.
Lúc này, một cửa xe khác mở ra, Đồng Đồng nhìn thấy một bóng hình quenthuộc chậm rãi xuất hiện trước mặt cô, bóng dáng cao lớn , khuôn mặtlạnh lùng , giống như không nhìn thấy sự tồn tại của cô.
Cô gái kia nhào vào vòng ôm của Lôi Dương , tay Lôi Dương ôm qua chiếc eo nhỏ của cô ta.
Anh lấy chìa khóa đưa cho cô ta tự vào cửa, sau đó anh lái xe lướt qua người Đồng Đồng vào gara.
Anh coi cô là không khí!
Đồng Đồng ảo não cực kỳ, cô có dũng khí chấp nhận Lôi Dương lạnh lùng như vậy sao? Nếu không thì nên rời đi để tránh đau đớn.
Đồng Đồng tay cầm va li không biết nên vào hay nên đi, lúc quay đầu đinh rời khỏi lại nghe thấy Lôi Dương lạnh như băng nói:” Sao thế? Muốn trốnchạy à? Thì ra lời nói của cô đều là giả !”
Lôi Dương nói xong hừ nhẹ một tiếng, cùng cô gái kia đi vào trong phòng.
Đồng Đồng có chút đau lòng, có chút mất mác, kéo vali đi vào.
Cô mới không cần chạy trốn, cô phải kiên trì, cô phải làm cô gái của anh!
Không có chí khí thì không có chí khí đi, cô không thể lùi bước! Cô hít sâu một hơi, đi nhanh vào phòng bên trong!
Khắp căn phòng đều là màu trắng, Lôi Dương không có quan tâm cô, tất cả đều tùy ý cô!
Nói phải cô làm cô gái của anh, anh lại mang theo cô gái khác xuất hiện trước mắt cô, thật sự làm cho cô khó chịu!
Đồng Đồng biết phòng ngủ của Lôi Dương ở đâu, lần trước cô nằm có lẽ chính là phòng ngủ của anh.
Vậy nên Đồng Đồng không đi vào đó mà tìm một căn khác, dù sao biệt thự rất lớn, không hề thiếu phòng.
Đồng Đồng thả vali xong cảm thấy đói bụng, cô xuống bếp mở tủ lạnh ra nhưng tủ lạnh trống trơn.
Trời muốn vong cô sao?
Đồng Đồng biết, căn phòng bếp này chỉ để trang trí thôi.
Bụng đói tâm đau, Đồng Đồng sắc mặt có chút trắng bệch, may mà cửa phòng ngủ của Lôi Dương vẫn đóng chặt, có thể bọn họ đang làm chuyện bọn họ thích làm.
Đồng Đồng cảm thấy đắng đắng, uống xong cốc nước liền trở về căn phòng nhỏ ban nãy.
Cô nằm ở trên giường để cơ thể mệt mỏi rã rời cả ngày của cô nghỉ ngơi!
Có điều cô đau quá, sự lạnh lùng Lôi Dương , còn có cô gái kia quanh quẩn trong đầu Đồng Đồng .
Lựa chọn của chính cô chả lẽ sai sao?
Đồng Đồng tâm tư phiền loạn, trằn trọc hồi lâu mới chợp mắt được.