Vì đầu óc được thư giãn nên tinh thần của Lưu Sắt Sắt cũng thoải mái hơn, cô cũng không còn bị ám ảnh quá nhiều bởi con gái nữa. Hiển nhiên đó là chuyện rất vui của Dương gia rồi, chứ những ngày trước nhìn cô cứ nhất nhất phải dính lấy con gái cũng khiến cho mọi người lo lắng, họ sợ cô bí bách quá mà trầm cảm, bây giờ trên dưới Dương gia có thể thở phào rồi.
Nhưng chuyện của Lưu Sắt Sắt đã xong, lại phải tính đến hôn lễ của hai người họ. Ban đầu Lưu Sắt Sắt chỉ muốn tổ chức một hôn lễ nho nhỏ thôi, nhưng Dương Quang Thành không chấp nhận, lần này anh phải tuyên bố với cả Thế Giới về vợ của anh, chỉ có thể là Lưu Sắt Sắt mà thôi.
Đương nhiên Vãn Á Thê và Dương Sùng Đức cũng tán thành ý kiến của anh rồi, họ cũng thấy rằng hôn lễ của hai người nên làm lớn một chút. Vừa có thể khẳng định vị thế của bản thân, lại có thể chặt đứt mộng tưởng của những kẻ có ý đồ nhòm ngó.
Với sự thuyết phục của chồng, cha mẹ chồng và Hồng Khang Lâm thì cuối cùng Lưu Sắt Sắt cũng đồng ý với hôn lễ hoành tráng này. Nhưng đương nhiên cô chỉ có việc ngồi đó và tỏa sáng thôi, còn tất tần tật mọi thứ đều để cho anh lo liệu, với tốc độ của anh thì cô cũng không quá lo lắng, nói chung chắc là vẫn có thể tin tưởng được mà.
[…]
Sau đó chỉ tầm hai ngày, vào một đêm nọ Dương Quang Thành vừa ôm cô vừa nói:
- Vợ à, em chuẩn bị xong chưa? Ba ngày nữa chúng ta sẽ chính thức tổ chức hôn lễ rồi đó.
Với một người lớn lên ở xóm lao động như Lưu Sắt Sắt thì cô cũng có vài chỗ lo lắng, cô sợ rằng mình sẽ làm không tốt rồi khiến anh và Dương gia mất mặt. Tuy nhiên bao nhiêu sự lo lắng của cô đều nói ra hết cho Dương Quang Thành nghe, anh nghe xong cũng chỉ biết bật cười, lại ôm chặt lấy vợ mình ở trong lòng, cũng không quên hôn lên môi cô một cái, nói:
- Anh đã nói rồi mà, em chỉ cần tỏa sáng thôi, còn tất cả mọi thứ cứ để anh lo.
[…]
Và rồi cuối cùng ngày đó cũng đã đến, Lưu Sắt Sắt mặc trên người một bộ váy cưới có đính rất nhiều đá quý, hiển nhiên nó nhiều hơn con số hai trăm lẻ tám viên đá mà Vãn Á Thê đã nói trước kia. Theo như bà ấy ước chừng thì khoảng tầm gần ba trăm viên, nhưng nó không quá nặng và thô thiển đâu, trái lại nó còn rất tinh tế và lộng lẫy nữa, tổng thể nhìn Lưu Sắt Sắt bây giờ không khác gì công chúa cả.
Trên người cô đâu đâu cũng là vàng, bạc, kim cương, đá quý thì phải nói là lấp la lấp lánh đến mức chói hư mắt luôn rồi. Nhìn bản thân ở trong gương cô còn cảm thấy nó hơi quá lố nữa kìa, nhưng Vãn Á Thê nhìn cô lại tặc lưỡi, nói:
- Vẫn không đủ, hay để mẹ lấy thêm trang sức cho con nha?
- Không cần đâu mẹ, nó đã nhiều lắm rồi.
Dù rằng Vãn Á Thê thấy không đủ nhưng con dâu đã nói thế thì bà ấy cũng chỉ biết gật đầu.
Cô dâu chuẩn bị xong thì cũng đã đến giờ vào hội trường hôn lễ, nói là hôn lễ của cô cùng Dương Quang Thành, nhưng từ khi chuẩn bị cho đến khi chuẩn bị xong cô cũng chưa nhìn thấy nó lần nào. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hội trường hôn lễ của chính mình đó.
Vừa mới bước vào thì khắp hội trường đã tràn ngập mùi hương thoang thoảng của hoa tươi, ở đây tất cả đều được trang trí bằng hoa tươi và bong bóng rất xinh đẹp. Ngay khi cô vừa đặt chân lên lễ đường, đồng thời tiếng nhạc vang lên thì ở dưới chân của cô cũng tỏa ra cánh hoa đang rơi, mỗi bước chân cô đi đều mang theo hoa ở bên dưới.
Không những vậy mà Lưu Sắt Sắt bây giờ còn lộng lẫy đến mức những chú bướm lạc đường còn phải quay quanh cô, vừa khiến cô trở nên xinh đẹp lại càng khiến cho nơi này trở nên sinh động hơn.
Cuối cùng, cô dâu cũng đã được nắm lấy tay của chú rể và cùng nhau bước đến trước mặt của chủ hôn.
Vừa trao nhau nhẫn cưới, cùng nhau rót rượu, lại cùng nhau trồng cây, các nghi thức cơ bản đều đã được chuẩn bị dường như là xong xuôi hết rồi.
Bây giờ là đến bước quan trọng nhất, đó là chú rể sẽ hôn cô dâu.
Đoạn này thì không cần ai nói cả, Dương Quang Thành cứ thế mà nhẹ nhàng ôm lấy Lưu Sắt Sắt vào lòng, đặt lên môi của cô một nụ hôn say đắm, đương nhiên cô cũng nhẹ nhàng đáp lại, ở dưới khán đài thì mọi người đã bắt đầu cùng nhau hò reo đầy vui sướng.
Hôn lễ cứ như thế mà tiếp tục, vì gia đình anh là gia đình danh giá, mà cô dâu là cô lại không có người thân đưa vào lễ đường, hiển nhiên sẽ biến thành tâm điểm bàn tàn rồi.
Lưu Sắt Sắt cũng không quá buồn hay tủi thân, nhưng Vãn Á Thê thì rất tức giận. Ở trước mặt các cánh báo chí, Vãn Á Thê thẳng thừ nói:
- Nghe cho rõ đây, Sắt Sắt là con dâu nhà họ Dương, hiện tại là như thế, sau này cũng là như thế, tất cả sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Hơn nữa, tập đoàn Gemstone từ đây cũng sẽ thuộc về quyền sở hữu của Lưu Sắt Sắt. Vì vậy cho nên không có chuyện không xứng gì ở đây cả, viết thì viết cho đúng vào, còn không biết viết thì dẹp luôn cái tòa soạn đó đi!
Vì phu nhân đã lên tiếng rồi thì họ còn dám nói gì nữa chứ.
Còn Lưu Sắt Sắt chỉ nhìn gia đình chồng mình, chắc kiếp trước cô cứu cả thế giới nên kiếp này mới gặp được nhà chồng tốt như thế này, cuộc đời cô đến đây cũng xem như là viên mãn rồi.
#Yu~