Việc đầu tiên khi Dương Quang Thành tỉnh dậy là kiểm tra xem Lưu Sắt Sắt có ổn không, nhìn thấy cô vẫn còn thở đều đều anh mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm.
Đưa tay chạm vào gương mặt tái nhợt của cô, trong lòng cực kỳ khó chịu, chẳng lẽ cô gái nào đến kì cũng đau đớn như vậy sao? Vậy những tháng trước khi không có anh ở bên cạnh cô phải chịu đựng đến mức nào chứ? Hơn nữa... Theo như anh biết từ Hồng Khang Lâm, thì cho dù cô có bệnh đến mức sắp lê lết cũng nhất quyết phải đi làm, biết là kiếm tiền nhưng cũng đâu cần bán sống bán chết như vậy... Thật là làm người ta không an tâm được mà.
Dương Quang Thành nhẹ nhàng hôn lên trán của cô một cái, rồi lại đưa tay sờ qua túi chườm, thấy nó đã hết nóng rồi nên anh cũng phải đi thay cho cô cái mới.
Hiển nhiên sau khi anh rời giường Lưu Sắt Sắt cũng mở mắt, cô đã tỉnh trước khi anh dậy rồi, chỉ là cô không biết nên làm gì nên mới nằm đó, không ngờ lại có thể cảm nhận được một chút hơi ấm mà Dương Quang Thành dành cho cô. Từng hành động của anh cho thấy rằng... Anh hoàn toàn bình thường, hay nói đúng hơn là anh rất thông minh... Vậy tại sao anh lại phải lừa cô chứ?
Đến khi Dương Quang Thành quay lại cũng đã nhìn thấy Lưu Sắt Sắt tỉnh giấc, nét mặt lo lắng kia chắc chắn không phải giả dối, nhưng chuyện anh lừa cô... Tại sao phải làm như vậy? Hơn nữa... Thân phận của anh là gì chứ?
- Dương Quang Thành.
- Vợ Sắt Sắt sao vậy? Vợ khó chịu ở đâu sao?
Cô có chút mím môi, sau đó vẫn cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng nói:
- Dương Quang Thành, cậu không có ngốc... Đúng chứ?
Ban đầu thì anh cũng có chút giật mình, nhưng sau đó anh lại bước đến bên cạnh cô, quỳ một chân xuống đất, còn nắm lấy tay của cô, dịu dàng hôn lên tay của cô. Cười vô tri, nói:
- Từ đầu Thành Thành đã nói người ta không có ngốc mà.
Lưu Sắt Sắt thở dài xem ra tên này vẫn chưa muốn nói sự thật cho cô biết nhỉ? Mà nghĩ lại thì cũng đúng... Cô là gì của anh chứ? Tại sao anh phải nói? Bất quá chỉ cho anh chỗ ở, cho anh ăn thôi... Hơn nữa anh cũng có đi kiếm tiền về cho cô kia mà, giữa họ chẳng có chút quan hệ gì cả, nếu đã vậy thì tại sao anh lại phải nói chứ?
- Vợ Sắt Sắt?
- Dương Quang Thành, hôm nay tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ thêm, cậu ra ngoài đi.
Anh có chút khựng lại, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô mà đi ra, tuy nhiên Lưu Sắt Sắt có nhìn qua một chút, cái ánh mắt lưu luyến kia có chút đau lòng và ấm ức, nhưng cô không muốn nói đến nữa, bây giờ trong đầu cô rối rắm lắm... Cô không biết mục đích của anh là gì, tại sao anh lại muốn ở đây? Nếu như... Nếu như giống như Hồng Khang Lâm đã nói, thứ anh thật sự cần là một đứa bé thì cứ nói thẳng... Cô... Có khi cô sẽ chấp nhận, chứ tại sao lại quan tâm cô nhiều như vậy, đợi khi cô đã quen với sự quan tâm ân cần đó rồi thì lại muốn rời đi sao?
Thật là... Nực cười quá đi mất.
[...]
Còn về phía của Dương Quang Thành, cũng có chút lo lắng, anh không biết Lưu Sắt Sắt đã dựa vào cơ sở nào để hỏi anh câu đó. Nhưng anh cũng không dám nói với cô thân phận của mình, chỉ vì cha mẹ của anh có thân phận đặc biệt, lỡ như Lưu Sắt Sắt nghĩ rằng anh muốn lợi dụng cô vì tình dục thì sao?
Chết mọe, lỡ cô nghĩ anh là tra nam thì sao đây?
Không được, anh phải nói rõ với cô đã!
Nhưng còn chưa đợi anh vào phòng để "giải thích" thì lại có người đến gõ cửa, Dương Quang Thành có chút rầu rĩ nhìn về phía cánh cửa phòng. Tuy là anh muốn mặc kệ người đang gõ cửa, nhưng linh tính mách bảo rằng anh nên đến mở cửa đi!
Nghe theo linh tính nên Dương Quang Thành cũng bước đến mở cửa, xuất hiện trước mặt anh là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, túi xách hàng hiệu, quần áo cũng là đồ cao cấp, còn đeo cả kính râm nữa chứ.
Người phụ nữ đó chính... Mẹ anh!
- MẸ?
- Xin chào... Con trai của mẹ, con khỏe không? Nhưng con có khỏe hay không thì mẹ cũng không quan tâm lắm, hôm nay nẹ đến tìm con dâu của mẹ, mau tránh ra nào.
Dương Quang Thành liền sửng sốt, anh liền liếc sang Thập Nhất một cái, nhưng Thập Nhất cũng chỉ là phụng lệnh hành sự thôi, nên không tài nào kháng lệnh của phu nhân được. Hơn nữa, ở Dương gia thì lệnh của phu nhân là cao nhất, làm gì có ai dám cãi lại chứ.
- Mẹ, chúng ta ra ngoài nói chuyện. Sắt Sắt đang mệt, không tiện.
- Gì? Dương Quang Thành, con chăm sóc con gái người ta kiểu gì vậy hả? Mau né cái thây to xác của con ra, để mẹ vào xem con bé.
- Không được! Bây giờ mẹ mà xuất hiện sẽ khiến cô ấy sốc lắm đó, không được!
Vãn Á Thê tháo mắt kính xuống, đưa ánh mắt phán xét nhìn anh, rồi lại thở dài, nói:
- Con trai à, mẹ là đang giúp con nhanh chóng cưới vợ đó. Nhanh nào, né ra!
- Không! Con nhất định không để mẹ dạy hư Sắt Sắt của con đâu!
- Cái thằng này, mẹ là mẹ của con đấy!
- Vì con sống với mẹ hai mươi hai năm, nên con mới hiểu rõ mẹ. Con không muốn Sắt Sắt bị mẹ dạy hư đâu!
Vãn Á Thê cũng muốn kéo anh ra, nhưng thằng con này không biết ăn cái giống ôn gì mà vừa cao, vừa lớn lại còn khỏe nữa chứ, hoàn toàn chắn hết đường không có nửa chỗ chui lọt được.
Cứ như thế, hai mẹ con ở trước cửa nhà, một người kéo, một người chặn, cứ kì cà kì kèo, làm cho Thập Nhất phải muối mặt không muốn nhận người nhà.
Nhưng trong khi người vẫn còn đang tranh đấu ác liệt thì Thập Nhất lại hắng giọng, nói:
- Phu nhân, Lưu tiểu thư ra rồi kìa.
Vãn Á Thê nghe vậy cũng phải chỉnh đốn lại trang phục và thần thái, còn không quên liếc thằng con của mình một cái, rồi mới nhỏ giọng nói:
- Dương Quang Thành, nếu con không mau né ra thì biết tay mẹ!
- Mẹ à, đừng dọa con, con không có sợ mẹ đâu.
Á à, được quá nhờ? Nuôi thằng con hai mươi mấy năm, bây giờ mẹ nó chỉ muốn gặp mặt con dâu mà nó cản đường vậy đó hả?
Lưu Sắt Sắt ở trong phòng nghe thấy ồn ào nên mới ra ngoài xem, vì thân ảnh của Dương Quang Thành quá cao lớn nên cô hoàn toàn không nhìn thấy ai đang ở trước cửa nhà, đến đây cô lại nói:
- Quang Thành, ai vậy?
Nghe thấy giọng của vợ mình, Dương Quang Thành cũng không nể mặt nữa mà đóng sầm cửa lại, bỏ mẹ mình bên ngoài, rồi nhìn Lưu Sắt Sắt nói:
- Không có ai đâu vợ. Vợ Sắt Sắt sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?
Lưu Sắt Sắt bán tính bán nghi, nhưng cô cũng chỉ gật đầu... Kì quái, rõ ràng vừa rồi cô có nghe thấy tiếng người khác mà ta? Lẽ nào cô lãng tai rồi?
#Yu~