Khi Phí Hạo Nhiên mở mắt ra, sắc trời đã sáng sủa, giọt sương ở trên nhỏ xuống hai giọt trên mặt anh, khiến anh hắt hơi, một chiếc khăn ướt trên trán trượt xuống, nỗi đau trên lưng làm anh nhớ lại ngày hôm qua, theo phản xạ anh nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng kia.
“Anh tỉnh rồi?” Lâm Quân Hủy ngồi bên cạnh, tóc tai quần áo chỉnh tề, xem ra cô đã thức dậy lâu rồi. Thấy anh tỉnh lại, cô liền cầm thứ gì đó sền sệt trên lá cây đi tới.
Lâm Quân Hủy không nói tiếp, cô cầm túi đồ giống như là của báu mà nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh, nói: “Tôi tìm được một vài thảo dược có thể giúp giảm nhiệt cầm máu, nhưng anh cứ khăng khăng giữ bí mật về chuyện vết thương, nếu không thì sắc thuốc ra uống hiệu quả tốt hơn nhiều, bây giờ chỉ có thể nhai nát trét lên vết thương thôi, haiz!” Cô thở dài, thề rằng sau này ra ngoài ba năm không thở dài, nếu không bạn học nhất định sẽ cười cô người đẹp chưa già mà lòng đã đầy lo âu, cô nói tiếp, “Chỉ có thể thử xem có được không.” Cô vừa nói, vừa nhẹ nhàng nâng anh dậy, cởi bỏ khuy áo cho anh.
Tuy rằng Phí Hạo Nhiên chất chứa cảm xúc lẫn lộn, nhưng giờ phút này anh cũng không biết nói gì cho thỏa đáng. Sắc trời vừa hơi sáng lên thì cô đã thức dậy đi vào bụi cây tìm thuốc bên dòng suối, rửa sạch, nhai nhuyễn mặc cho đắng chát. Anh dùng sức chớp mắt, hít mũi, cứng rắn đè ép “sầu não” chưa bao giờ trải qua, sau đó anh nâng lên khuôn mặt cô, thực sự nghiêm túc nói với cô: “A Hủy, tôi là một người thô lỗ, không biết ăn nói, nhưng xin em hãy nhớ kỹ, Phí Hạo Nhiên còn sống sẽ toại nguyện mọi chuyện cho em, ngay cả mạng cũng đưa cho em!”
Cô gái dường như mỉm cười: “Tôi muốn mạng anh làm gì? Vừa cứu sống Phí lão đại, vừa muốn trở về, tôi không mệt à? Nào, cắn miếng vải đi, bôi thuốc đau lắm.” Cô vừa nói vừa vươn tay sờ trán anh, nóng quá, nhưng lại cắn răng không nói gì.
Bên này vừa giải quyết xong, một mùi hương đúng lúc bay qua. “Khoai lang nướng!” Tiếng hoan hô của Lâm Quân Hủy gần như khiến Phí Hạo Nhiên giật mình, “Tôi thích ăn nhất đó, cha tôi nói bẩn không cho tôi ăn, giờ thì tốt rồi, ông ấy không thể quản tôi. Này, ở đây có nước, tự anh uống nhiều chút, tôi đi xem vị anh hùng nào đào ra.” Vừa dứt lời, một cái ấm bị nhét vào lòng Phí Hạo Nhiên, người đáng yêu kia nhảy nhót chạy về phía mùi hương kia rồi.
Phí Hạo Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, hoàn toàn không hiểu cô, khi thì thông minh, khi thì tinh tế, khi thì chín chắn, khi thì tinh nghịch… Anh ngửa đầu uống ừng ực hơn nửa ấm nước, đang định đứng dậy, ánh mắt lướt qua chiếc khăn trắng từ trán anh rớt xuống, anh cầm trên tay, đặt tại mũi ngửi ngửi, mùi hương của cô thấm vào tim gan, anh không khỏi nắm chặt chiếc khăn, nói với chính mình: cho dù thế nào, nhất định phải chịu đựng vượt qua cửa này! Phí Hạo Nhiên phải sống sót ra khỏi cánh rừng này, mới có cơ hội hiểu cô.
Là Văn Tuấn và A Uy đào ra khoai lang, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đủ để mọi người ăn no cùng với đồ ăn còn lại của ngày hôm qua. Phí Hạo Nhiên và Đại Khôn vừa ăn vừa nói chuyện, thấy dáng vẻ nghiêm túc của bọn họ, Lâm Quân Hủy cũng không tiến lại gần, nhìn thấy Văn Tuấn ở một bên ngoắc với cô, thế là cô nhanh mấy bước qua đó.
“Cô biết thứ này không?” Văn Tuấn đỏ mặt, hướng về cô một viên gì đó trong tay.
“Sô cô la.” Cô thất thanh kêu lên, “Văn Tuấn, anh làm sao có thứ kẹo Tây Dương này?” Tuy rằng thứ này không phải vật hiếm lạ gì đối với Lâm Quân Hủy, nhưng trước khác nay khác, cô gần như đã hai mươi bốn giờ chưa ăn được một bữa cơm tử tế. Cô bây giờ, đừng nói thấy kẹo Tây Dương, là kẹo thường cũng khiến hai mắt cô sáng lên. Trong nháy mắt, cô khôi phục tính nết của một cô bé, giành lấy thứ trong tay anh ta, cười ha ha giống như là nhặt được bảo bối.
“Tôi trao đổi với quân binh, tôi đồng ý đưa anh ta một khẩu súng lục.”
“Súng lục?” Lâm Quân Hủy giật mình lặp lại mấy lần, “Văn Tuấn, vậy anh thiệt thòi lớn rồi.” Nói tới nói lui, cô vẫn tháo ra giấy gói kẹo bên ngoài, chia một nửa cho anh ta.
“Cô ăn đi, tôi…tôi không thích ăn thứ này.” Văn Tuấn rõ ràng nuốt nước bọt một cái nói, viên kẹo vốn chỉ to bằng lòng bàn tay, hai người chia ra càng ít hơn.
Lâm Quân Hủy cười cứng rắn nhét vào trong tay anh ta, Văn Tuấn cong khóe miệng, thấy cô ăn ngon lành, vẻ mặt hạnh phúc, ngẫm lại, anh ta vẫn đưa cho cô nói: “Vầy đi, chờ cô trở về mua một hộp…kẹo Tây Dương mời tôi ăn, được không?”
Ánh mắt cô cười đến híp thành một đường, cô nhận kẹo, cái đầu gật gật như gà mổ thóc: “Được được, tôi mời anh ăn một hộp to, còn muốn cha bồi thường anh một khẩu súng.”
Tia nắng sáng sớm rọi trên khuôn mặt Văn Tuấn ánh lên sắc đỏ hồng, từ xa Đại Khôn đang kêu gọi tập hợp, Văn Tuấn chỉnh lại quân phục, đứng dậy: “Trở về, trở về hãy nhớ cô còn thiếu nợ tôi đó.”
“Tôi không quên đâu!”……
A Uy bố trí quân binh có ngựa và không ngựa đan xen, đội ngũ dọc theo dòng suối nhỏ trong rừng trật tự tiến bước, vốn đã bàn bạc ngựa của Văn Tuấn để Lâm Quân Hủy cưỡi, Phí Hạo Nhiên cứng rắn nói cô chưa từng cưỡi ngựa, phải cưỡi chung một con ngựa với anh mới thích ứng được. Hai ngày một đêm tất cả mọi người dĩ nhiên rõ ràng tâm tư của quân trưởng, nháy mắt qua lại vui cười bỏ đi. Phí Hạo Nhiên nhếch môi, hỏi cô: “Là tự em leo lên hay để tôi ôm em lên.”
Ăn thứ ngon tâm tình cũng tốt theo, cưỡi chung thì cưỡi chung, Lâm Quân Hủy nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn không để ý tới anh, hành động thân thiết này, hai người đã quen rồi, cô cũng dám cho anh sắc mặt, từ từ đi đến trước ngựa sờ lông ngựa rồi sờ bàn đạp, chưa kịp xem đi lên thế nào, người nọ đã nhảy lên ngựa, tiếp theo cô chỉ cảm thấy thắt lưng bị người ta kéo lên, cô hô một tiếng, thân mình đã bay lên ngay, dừng tại trong lòng anh.
“Phí quân trưởng!”
“Ừm.” Động tác vừa rồi khẳng định động tới vết thương, Phí Hạo Nhiên cảm thấy choáng váng, theo bản năng ôm chặt cô. Lâm Quân Hủy chưa phát hiện ra, còn đang định trêu chọc anh “báo thù”.
“Buổi sáng anh chưa cạo râu!”
“Ặc.” Anh ngẩn ra, sờ cằm, quả nhiên một vòng râu ngắn ráp nhám cưng cứng, núi hoang thôn quê, không có nước cạo râu và dao cạo râu, râu mọc dài là rất bình thường. Huống hồ, ban ngày ban mặt, nếu không phải đều cùng uể oải, các anh em đã sớm nhìn ra sắc mặt khác thường của anh.
“Trên người anh còn có mùi!” Cô giả vờ tỏ vẻ chán ghét.
Phí Hạo Nhiên ngửi ngửi mọi nơi, hì hì, thực ra không cần ngửi cũng biết, hai ngày một đêm không tắm, đương nhiên có mùi, đang định tự giễu mấy câu, anh đã thấy Lâm Quân Hủy nghiêm mặt, nghiêm nghị nói:
“Phí Hạo Nhiên lớn mật, tôi là thiên kim đại tiểu thư của Lâm phủ, thuở nhỏ đọc đủ thứ thi thư, cầm kỳ thư họa, may vá nữ công, thông thạo mọi thứ, du lịch Tây Dương, hiểu biết uyên bác, sao có thể tha cho loại người thô lỗ như anh tùy ý bắt nạt. Bây giờ tôi trịnh trọng cảnh cáo, nếu lại có lần sau, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ!” Nói xong, cô vươn tay quẹt mạnh mũi anh một cái, vùi đầu tự cười không ngừng.
Anh lại như bị cây búa đập vào lồng ngực! Trên mặt nổi lên lớp tro tàn, “Đọc đủ thứ thi thư, hiểu biết uyên bác, con người thô lỗ” từng câu từng chữ, có chút sai lầm chỗ nào đâu? Anh và cô, một trời một đất, chính giữa là mây bùn, Phí Hạo Nhiên ơi Phí Hạo Nhiên, nếu không phải cô ấy nhắc nhở, mày có từng suy nghĩ bản thân mình có bao nhiêu phân lượng hay không?
Lâm Quân Hủy chợt cảm thấy cơ thể kia trở nên cứng đờ, bàn tay vòng qua thắt lưng cũng rụt về, cô thấy kỳ lạ quay đầu nhìn anh, đúng lúc đem khuôn mặt đang xanh mét kia dính trên chóp mũi mình. Phí Hạo Nhiên phát giác mình chạm vào cô, anh đột ngột lùi về sau, vết thương trên eo kéo căng, đau đến cơ thể uốn éo, nếu không phải Lâm Quân Hủy nhanh tay đỡ anh, suýt nữa anh đã ngã xuống ngựa.
“Anh giận à?” Cô loáng thoáng cảm thấy trò đùa ban nãy đắc tội anh, Lâm Quân Hủy nắm lấy tay anh, vòng trở lại trên thắt lưng mình, cố gắng tự nhiên nhích đầu tới bên tai anh, dịu dàng hỏi.
“Không có.” Anh rầu rĩ đáp, muốn rút tay về, thế nhưng không có sức vùng vẫy hai lần, đôi tay nhỏ bé mềm mại kia cuối cùng không buông, anh chỉ đành thôi.
Hai người im lặng một trận, chỉ nghe được tiếng vó ngựa vang lên, hai người cưỡi chung một con ngựa, đương nhiên đi chậm, thỉnh thoảng có quân binh cười cười nhìn hai người họ rớt lại phía sau, Văn Tuấn đã nhìn lại mấy lần, anh ta muốn cô đổi sang cưỡi ngựa anh ta, đang có ý này, chợt cảm thấy có giọt nước rơi vào cần cổ, trời mưa sao? Nhìn kỹ, hóa ra là mồ hôi lạnh trên trán anh ta nhỏ xuống từng giọt lớn.
“Vết thương bị đau rồi phải không?” Lâm Quân Hủy trở tay sờ khuôn mặt râu ria kia, đã quên thực ra mình muốn nói muốn cưỡi con ngựa của Văn Tuấn.
“Không sao.” Giọng anh lạnh lùng nói.
Lâm Quân Hủy giật mình: “Anh giận thật à,” cô xoa bóp tay anh, cười lấy lòng nói, “Được rồi, ban nãy người ta nói đùa thôi, Phí đại ca anh hùng cái thế, văn thao võ lược, đầu óc thông minh, đừng so đo với tiểu nữ A Hủy không có tiền đồ này được không?”
Một tiếng “Phí đại ca” gọi ra khiến lòng anh nóng lên, anh bất đắc dĩ lắc đầu, cô còn nói thiếu ưu điểm: khôn khéo tài giỏi! Trong lúc nói chuyện, cưỡi ngựa tung hoành cảm xúc vui buồn đan xen, nhưng lại có khả năng không để lại chút dấu vết, A Hủy ơi A Hủy, núi rừng này, ngóc ngách này, thật là ủy khuất cho em, mà Phí Hạo Nhiên, càng…
“Phí quân trưởng!” A Uy cưỡi ngựa đi ngược về đây ngắt ngang suy nghĩ của anh, anh ta nhìn khuôn mặt anh không khỏi sửng sốt, nhưng vẫn nói chuyện nghiêm chỉnh trước, “Sắp xếp xong rồi!” Ánh mắt hai người giao nhau, tâm ý tương thông gật đầu.
“Đại Khôn bảo em hỏi buổi trưa có tiếp tục lên đường không?” A Uy hỏi. Lúc này Lâm Quân Hủy mới nhận ra đã gần đến trưa.
“Tiếp tục! Đói bụng mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, nắm bắt thời gian bắt kịp đội ngũ, hừm, chờ xem kịch vui đi!” Khi nói đến năm chữ cuối cùng, trên khuôn mặt Phí Hạo Nhiên mang theo chút ý cười gian ác. Lâm Quân Hủy hơi giật mình ngửa đầu nhìn anh, Phí Hạo Nhiên tự nhận ra đã làm cô sợ, anh vội vàng an ủi nói, “Không liên quan tới em, đừng sợ. A Uy, trên người ai còn có thức ăn không? Lấy một ít sang đây cho Lâm tiểu thư.”
“Vâng.” A Uy đáp lại, nhìn quân trưởng, do dự hỏi, “Phí quân trưởng, sắc mặt anh không tốt, không sao chứ?”
“Không sao.” Phí Hạo Nhiên vừa cắn răng nói xong thì nghe thấy A Uy nhìn ống quần bên trái của anh khẽ hô lên, “Quân trưởng!” Lâm Quân Hủy nhìn theo, nhất thời sợ tới mức tái mặt, cô trông thấy máu tại vết thương chảy ra ào ạt thấm ướt toàn bộ ống quần của anh, từng giọt một rơi vào bụi cỏ. Nhất định là vì ở trên lưng ngựa chòng chành máu không thể ngừng chảy, cô oán thán khẽ trách móc, “Đồ ngốc, sao anh không lên tiếng hả?”
A Uy đứng ngớ ra hai giây, anh ta đang chuẩn bị xoay người xuống ngựa qua đây, Phí Hạo Nhiên quát anh ta: “A Uy! Bây giờ không phải lúc lo tới chuyện này, cậu đi đi, nhớ kỹ nhất thiết đừng nói chuyện này ra ngoài, buổi tối rồi nói.”
Bên này Lâm Quân Hủy đã ghìm cương dừng ngựa, cô buông ra hai tay của Phí Hạo Nhiên, chân sau vượt qua trượt xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ tức giận, giọng run rẩy nói với anh: “Xuống đây!”
Phí Hạo Nhiên nhìn đội ngũ đằng trước lên đường bình thường, anh nghiêm nghị lặp lại với A Uy: “Cậu mau đi đi, nhớ kỹ, giữ bí mật! Tôi không sao, một chút da thịt bị thương mà thôi.”
A Uy đã quen tuân theo, đành phải quay lại đầu ngựa mà đi, thấy anh ta đi xa, Phí Hạo Nhiên lúc này mới chậm rãi khom lưng rồi ngã xuống, Lâm Quân Hủy vội vàng tiến đến ôm lấy anh, cơ thể nặng nề kia mang theo cô cùng ngã vào trong bụi cỏ, đầu anh gục xuống trước ngực cô. Lâm Quân Hủy nghĩ đến máu dính trên ống quần nhiều như vậy đã sắp muốn khóc, cô nâng lên khuôn mặt anh, trông thấy khuôn mặt kia trắng bệch tựa như tờ giấy vẽ tranh của cô, bờ môi khô khốc đến mức toàn bộ đều nứt ra. “Không được khóc, không được khóc, thầy đã từng nói sự ám thị của tâm lý đóng vai trò rất lớn, mình là bác sĩ, nếu mình bị nhìn thấu dáng vẻ gay go, tinh thần của anh ấy sẽ đi xuống theo, vậy thì thôi rồi.” Cô nói với chính mình trong lòng lần này tới lần khác, Lâm Quân Hủy mỉm cười trưng ra nụ cười giả vờ thoải mái mà nói, “Nếu để cha tôi thấy chúng ta như bây giờ, khẳng định bắn anh một phát chết ngay! Nằm yên đó, tôi đi lấy thuốc.”
Phí Hạo Nhiên thở hổn hển, cố gắng duy trì ý thức, ánh mắt vẫn theo cô buộc cương ngựa, lấy thảo dược và mảnh vải sang đây. Dù sao anh coi như là quân nhân đi ra trong đống người chết, tình huống của bản thân có xấu bao nhiêu, bắt đầu từ lúc anh cầm súng, sống chết đã quăng ra sau đầu, anh không sợ chết, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, nước mắt rưng rưng ngấn trong hốc mắt, ngay cả khi cười cũng tiêu điều như vậy, nhưng cô vẫn hy vọng anh có thể sống sót. Sống thật tốt! Không vì cái gì khác, chỉ vì giọng cười sắc mặt tươi tắn của cô, chỉ vì sự săn sóc và bảo vệ nặng như núi non thuần khiết như dòng nước của cô.
Thay thuốc xong, anh rốt cuộc hôn mê bất tỉnh. Ngày đầu tiên Lâm Quân Hủy học y, thầy giáo đã dạy bọn họ trong mắt chỉ có thể có bệnh, không thể có người, nhưng thấy được mỗi một động tác của mình đều khiến người đàn ông này phát ra tiếng khó chịu, cơ thể run rẩy, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô vẫn có lúc không ra tay được, lần này thay thuốc, bản thân cô động tác cũng yếu ớt, toàn thân phát run. Sau khi để anh mặc áo lại, ngồi trong bụi cỏ nghỉ ngơi một lúc, cô sực nhớ anh chảy máu quá nhiều, lại ứa ra nhiều mồ hôi như vậy, phải bổ sung lượng nước, thế là cô lảo đảo đứng dậy đi lấy cái ấm buộc trên người ngựa.
Khi quay lại, thấy anh vẫn ở trong trạng thái hôn mê, cô chỉ đành dùng tay trái nâng đầu anh lên, tay phải cầm ấm nước chậm rãi đổ vào miệng anh, nước đổ vào rồi lại chảy ra, căn bản không uống vào. Ngớ ra một lúc, cuối cùng cô đỏ mặt cắn chặt răng, giơ lên ấm nước ngậm một ngụm lớn, dùng tay phải ôm lấy đầu anh, đưa miệng mình tới gần cái miệng khô nứt kia, cảm thấy cơ thể trong lòng khẽ khàng run lên, gần như khó có thể nhận ra, ngay cả bên tai cũng đỏ lên.
Anh chỉ là hơi mê man thôi ư? Quên đi, không nghĩ nhiều như vậy, mình là bác sĩ, mình chỉ dùng biện pháp có hiệu quả nhất để cứu người mà thôi, cô vừa an ủi mình như vậy, vừa dùng đầu lưỡi đẩy ra bờ môi anh, chậm rãi đưa nước vào cổ họng anh. Cô cảm thấy nước ở miệng mình thuận lợi chảy vào, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra, lại ngậm một ngụm đưa vào tiếp, lặp đi lặp lại, cho đến khi gần đút hết nước trong ấm.
Lâm Quân Hủy vui vẻ ngẩng đầu lên, đang muốn xem thời gian, chợt thấy Đại Khôn không biết đã đứng trước mặt từ hồi nào, cô sợ tới mức thét lên, khiến Đại Khôn hoảng sợ theo, anh ta vội vàng giải thích: “Tôi, tôi thấy hai người lâu như vậy vẫn chưa theo kịp, sợ gặp chuyện không may, cho nên quay lại tìm hai người.”
“Vậy ban nãy anh thấy hết rồi ư?” Lâm Quân Hủy thở gấp đến mức đổi giọng.
“Yên tâm, cậu ấy không thấy gì cả, cái gì cũng không thấy!” Nghe được âm thanh phát ra từ trong lòng, Lâm Quân Hủy bối rối đến mức chỉ hận không có hang để chui vào, cô cúi đầu nhìn, thấy người kia đang dùng ánh mắt vô cùng tỉnh táo cười nhìn cô, mặc dù sắc mặt vẫn khó coi, nhưng anh nhất định tỉnh lại rồi. Lâm Quân Hủy thật không biết nên vui hay buồn, nên khóc hay cười, chỉ có thể lại đưa ra vẻ mặt “Tôi ở Pháp hai năm trời, đã ôm hôn với đàn ông, chẳng qua là lễ xã giao mà thôi” để lừa chính mình.
“Đại ca.” Đại Khôn tỏ vẻ lo lắng nhìn Phí Hạo Nhiên, đầy đất đều là mảnh vải nhuộm đầy máu, cho dù anh ta không biết y thuật, cũng biết tình trạng vết thương của đại ca không nhẹ, “Em lấy qua chút khoai lang, cho hai người đặt trên người ngựa. Anh…”
“Không sao.” Phí Hạo Nhiên ngắt lời Đại Khôn, anh mượn sức trên vai Lâm Quân Hủy, cắn răng muốn đứng lên, hai người kia vội vàng đỡ lấy anh, “Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, nắm bắt thời gian bắt kịp đội ngũ đi.”
“Anh không thể cưỡi ngựa nữa!” Lâm Quân Hủy kiên quyết nói, đang chuẩn bị nói tự tìm cái chết thì Phí Hạo Nhiên đã huýt sáo, ngựa anh nghe tiếng chạy tới bên anh, chỉ thấy anh nhảy lên lưng ngựa chớp nhoáng, Lâm Quân Hủy vừa muốn lên tiếng ngăn cản trực tiếp chuyển thành kêu lên sợ hãi, bởi vì Phí Hạo Nhiên giống như ngày hôm qua, một tay ôm cô lên ngựa, thấp giọng nói với Đại Khôn, “Lên ngựa, chúng ta đi!” Nói xong, hai chân anh kẹp lại, lướt qua Đại Khôn phóng về phía trước.
“Em tin hay không, tôi không chỉ có thể cưỡi ngựa, còn có thể làm những việc khác đấy? Nếu em còn nhìn tôi chăm chăm như vậy!” Phí Hạo Nhiên cười đùa nói với người đang ở trong lòng oán hận nhìn anh chăm chú. Lâm Quân Hủy đỏ mặt, sau đó mệt mỏi thở dài, “Thôi, không liên quan gì tới tôi, anh thích làm gì thì làm đi! Chỉ mong Phí quân trưởng giữ lời hứa, sau khi tới Trì Châu xin lập tức thả tôi về nhà.”
Phí Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, nhớ tới khoảnh khắc ban nãy cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, đó là cảm giác hạnh phúc anh chưa bao giờ có, mặc dù đánh chiếm thành trì nắm giữ quân đội hùng hậu cũng chưa từng có cảm giác như vậy. Mười tám tuổi, anh âm thầm nhẩm tuổi tác của cô trong lòng, tình yêu, có lẽ chỉ là vật phụ thuộc chính trị đối với thân phận của cô, cũng có lẽ là số mệnh nghe lời cha trong thời đại này, mai mối là vật phụ thuộc, càng có lẽ coi kiến thức cách ăn nói của anh chỉ là một trò chơi trong vòng luẩn quẩn của cô mà thôi. Cô đã từng có tình yêu chân chính, khắc cốt ghi tâm chưa? Đã hiểu rõ câu “Núi chưa mòn, sông chưa cạn, sấm chớp trời Đông, mưa tuyết giữa hạ, thiên địa hợp nhất, mới dám cùng chàng nói lời biệt ly” chăng? Theo bản năng anh ôm chặt cơ thể trong lòng có thể dùng “trắng nõn mềm mại” để hình dung. Nhưng mà, anh tự biết sinh mệnh tan biến tựa như dòng máu đang chầm chậm rút cạn trong cơ thể, vậy…không cần nói gì cả!
“Nếu nhất định phải chết, tôi tình nguyện ôm em chết đi, vả lại chỉ tôi có thể cho em lời thổ lộ duy nhất, lời thổ lộ sống chết!” Anh dùng âm thanh chỉ có mình có thể nghe được thốt ra, Lâm Quân Hủy quay đầu lại hờ hững liếc anh một cái: tôi quan tâm anh nói gì chứ, không nghe thấy, dù sao anh chết chắc rồi!