Ánh mắt hơi có chút chói xuyên thấu vào trong gian phòng, say rượu cộng thêm mệt mỏi một đêm Nhạc Hằng lẩm bẩm một tiếng trở mình vô ý thức đưa tay ôm bạn gái ai ngờ mò 1 cái vô ích. Hắn một cái giật mình mãnh liệt từ trên giường ngồi dậy, lấy tay dò xét nhiệt độ một mảnh lạnh buốt nghĩ đến bên cạnh người rời đi đã 1 thời gian.
Sắc mặt sung sướng không có cảm giác rút đi thay vào đó là khói mù. Hắn mím môi nhìn chung quanh gian phòng, ánh mắt đột nhiên dừng ở một bên quần áo để thật chỉnh tề. Một giây sau, hắn lập tức nắm lên di động bắt đầu gọi cái số quen thuộc kia. Nhưng cuối cùng kết quả như hắn trước kia rất nhiều lần gọi vẫn là tắt máy.
Nhưng nếu không phải biểu muội Trình Tô bí mật nói cho hắn biết, Mạc Lục chưa bao giờ đổi qua số di động hắn cơ hồ cho rằng nàng thật sự tình nguyện lựa chọn biến mất cũng không muốn gặp lại hắn. Nhưng còn lần này cho đến trước khi hắn tỉnh lại, hắn đều cho rằng từ nay về sau nàng sẽ không lại từ bên cạnh mình chạy đi. Nhưng bao hàm hy vọng kết quả thành thất vọng, nàng lại một lần không nói tiếng nào liền đi, tại khi hắn nói yêu nàng…
Hắn nhanh chóng trượt xuống giường mặc quần áo, bên cạnh đi ra ngoài gọi điện thoại cho biểu muội. Mặc dù hắn biết rõ quấy rầy ngày đầu tiên sau khi cưới là người rất không đạo đức, hơn nữa còn là buổi sáng.
Điện thoại vang lên rất nhiều mới được đón lên, bên trong không ngoài sở liệu truyền đến tiếng nam quen thuộc chửi rủa. Nếu như là bình thường hắn nhất định sẽ trêu chọc bạn tốt vài câu nhưng giờ phút này hắn quan tâm nhất hoàn toàn không tại cái này.
Bất quá hắn còn chưa kịp mở miệng, trong điện thoại nam nhân kia đã khẩu khí bất thiện đem gì hắn muốn biết một hơi hết thảy.
“Nàng một giờ trước đã đáp máy bay đi Mỹ , nàng nói còn có một việc cậu không có thẳng thắn nói, để cho cậu hảo hảo hiểu rõ ràng. Nếu như muốn đến tìm nàng không nên làm cho nàng đợi quá lâu!” Nói xong, điện thoại “Pằng” một tiếng bị cắt đứt.
Nhạc Hằng cầm di động, kinh ngạc đứng ở xe nguyên bản muốn khởi động, vẻ mặt có chút hoang mang lại xen lẫn vui sướng.
Nàng không có hối hận. vui sướng tách ra nồng đậm tuyệt vọng cùng khổ sở vừa rồi… Đến tột cùng còn có chuyện gì không rõ ràng? Hắn quên mất mà nàng lại để ý…
Điều này thật sự là quá tệ!
Nhạc Hằng ở trên xe ngồi nửa ngày vẫn không tìm được đầu mối. Hắn nắm tóc vẻ này tử buồn bực cùng bực bội làm cho hắn không cách nào bình tĩnh lại suy tư, dứt khoát siết quả đấm nặng nề đập vào trên tay lái, chỉ có thể chán nản thất vọng đem đầu gục.
Bất quá tự làm khổ kết quả vẫn rất khả quan, hắn mày dạn mặt dày lái xe đến nhà của biểu muội cùng bạn mình. Có lẽ ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê bọn họ sẽ biết một chút, về phần có cho hay không sắc mặt thế nào đối với hắn hiện tại mà nói cũng không phải là rất trọng yếu.
Quả nhiên, hắn ở bên ngoài một canh giờ nhấn chuông cửa mới được chú rể phê chuẩn vào trong. Mà chờ hắn sau khi tiến vào, hắn thần kỳ phát hiện phòng khách trên ti vi đang phát hình một bộ phim, chẳng lẽ bọn họ không đến mở cửa cũng là bởi vì xem phim? Té ghế!
Nhạc Hằng quét mắt ngồi ở trên ghế
Sắc có chút ửng hồng biểu muội vốn là tâm tình buồn bực càng sâu. Bất quá hắn oán hận còn không nói ra khỏi miệng một ly nước lọc “Pằng” một tiếng bị nặng nề phóng ở bàn trước mặt.
Nhạc Hằng nghiêng đầu liếc nhìn ngồi ở cạnh biểu muội, muội phu sắc mặt rõ ràng không vui không khỏi có chút chột dạ. Có lẽ… Khả năng… đại khái… Hắn vừa rồi quấy rầy chuyện tốt…
Nhạc Hằng tự giác hổ thẹn không thôi, lập tức người nào đó đà điểu dường như dời mắt đến một bên biểu muội chuẩn xác chọn lựa thế công.
“Ách… Cái kia… Tô Tô này…”
Trình Tô lặng lẽ kéo vạt áo chồng ra hiệu hắn không cần phải lại tức giận, sau đó nói ngay vào điểm chính:
“Biểu ca, anh tới có phải hay không muốn hỏi chuyện tiểu Lục?”
Nhạc Hằng gặt đầu một chút, hai mắt lập tức liền sáng!
“Không nói gạt anh, tiểu Lục cũng chưa nói với chúng ta là chuyện gì, cho nên thật xin lỗi bọn em cũng giúp được…”
Trình Tô những lời này giống như một chậu nước lạnh dội xuống, Nhạc Hằng trong nháy mắt liền dường như suy sụp hạ hai vai, thấy Thiên Lỗi một hồi sảng khoái.
“Biểu ca, anh cũng đừng quá thất vọng…”
“A Hằng, cậu thực yêu cô ấy như vậy?” Không đành lòng muốn Thái Tuế nhà mình cũng lo lắng, hắn không khỏi nhíu mi, hỏi.
“Mình nghĩ đời này đại khái sẽ không lại yêu 1 người con gái khác…” Nhạc Hằng buồn bã ỉu xìu nói.
“Ừ, vậy cũng dùng kiểu của nam nhân cân nhắc, cần phải là một thân cây?” Thiên lỗi nghiêm trang hướng người nào đó gật đầu, thẳng làm cho người nào đó khóe miệng rút gân. Trình Tô cũng bởi vì những lời này run lên nếu không phải chồng nhà mình hướng chính mình nháy mắt, nàng còn liền cho rằng là thật.
“Thiên Lỗi! Không cần phải đùa kiểu này! Người nàng đều là của ta! Dù sao cũng phải… khụ phụ trách cái kia đi?”
“Như vậy em ấy thì sao?” Thiên Lỗi tiếp tục hỏi.
“Em ấy với cậu cũng cần phụ trách?”
“Cần phải đi…” Nhạc Hằng nói lời này rõ ràng sức lực không đủ, nhưng có một việc hắn dám khẳng định!
“Cô ấy yêu mình!”
“Đã như vậy liền chủ động một lần đi.” Thiên Lỗi nắm tay người bên cạnh, cười nói
“Sớm nghe nói cậu vẫn luôn là người thiếu kiên nhẫn, vẫn là cậu cúi đầu trước, như thế nào lần này sẽ không có dũng khí?”
“Cái này?” Nhạc Hằng bởi vì lời nói của bạn tốt kiêm muội phu một lần nữa quan sát đến người nào đó. Thì ra là mặc kệ lạnh lùng thế nào, tự hạn chế thế nào đối mặt tình yêu đều có một kiên trì quyết tâm.
Không trách có thể tại trong thời gian ngắn như vậy đem lão bà đoạt tới tay!
Nhạc Hằng bội phục sờ sờ cái cằm, liền nghe bạn còn nói: “Chúng ta trước có họp phát triển thị trường ở Mĩ cậu còn chưa quyết định… Đương nhiên nếu như cậu không nguyện ý, Quân Thiếu giống như rất cảm thấy hứng thú.”
Đột nhiên từ đàm luận tình cảm chuyển tới công sự Nhạc Hằng đầu nhất thời không có chuyển qua.
Thiên Lỗi nhìn bạn vẻ mặt có chút mờ mịt, trong mắt vui vẻ càng đậm, ngoài miệng vẫn còn nói:
“Nghe nói bên Mĩ Mạc Lục có người theo đuổi tựa hồ không ít, xa như vậy tiếp tục như vậy dông dài mà nói…”
Lời nói đến 1 nửa dừng lại thì Trình Tô ngữ điệu nhẹ nhàng nói:
“Lại kiên cố góc tường cũng có 1 ngày bị nạy ra!”
Nhạc Hằng đồng chí tại chỗ nổ lên!
Ba ngày sau, người nào đó xử lý tốt hết thảy công việc đem hành lý đóng gói, bay đi Mĩ.
Tới Mĩ đã là chuyện của mấy giờ sau bởi vì chênh lệch hắn tính giờ Mạc Lục hiện tại cần phải ở trong trường đi.
Nhạc Hằng chận chiếc taxi thẳng đến nơi ở Mạc Lục, trùng hợp trông thấy Deanna phòng bên đang định ra cửa.
“Xin chào, Deanna. Mình là ban trai Mạc Lục Nhạc Hằng, chúng ta trước đã gặp qua, xin hỏi cô ấy hiện tại ở nhà không?”
Rất hiển nhiên, Deanna cũng nhận ra nam nhân phương đông tuấn lãng trước mắt này chính là người tặng thiệp cưới kia, vì vậy kinh ngạc nói:
“Hi, MrYUE. Bạn tới không đúng lúc, bạn gái anh đến trường học, mình còn có việc phải ra khỏi cửa, bạn … bạn có nên đi vào đợi bạn ấy hay không?”
“Tốt, cám ơn bạn.”
Trước khi đi Deanna có chút hài hước nói câu:
“Không cần khách khí, đang thật là có chuyện phiền phức bạn giúp mình coi nhà.”
Nhạc Hằng nghe xong bật cười đợi sau khi nàng ly khai, mang theo hành lý đi vào bên sofa ngồi xuống.
Mạc Lục lúc về đến nhà Nhạc Hằng đã ở trên ghế ngồi hơn hai giờ. Chênh lệch cộng thêm mấy giờ bay sớm đã làm cho hắn mệt mỏi không chịu nổi. Hắn vừa nhắm mắt nghỉ ngơi không đến 1 phút nghe tiếng mở cửa sau liền lập tức tỉnh lại.
Rất hiển nhiên, người đứng ở cửa bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện trợn mắt há hốc mồm tay cầm chìa khóa rơi trên mặt đất, thiếu chút nữa rơi vào chân của mình. Mà Nhạc Hằng đã tay chân hướng người ngốc trệ kia đi đến. Khom lưng đem chìa khóa trên mặt đất nhặt lên động tác dịu dàng bỏ vào trong tay nàng, cũng thuận thế ôm nàng vào trong ngực.
“Tiểu Lục, anh đã tới.”
“Anh tới làm gì?”
“Tự nhiên là đến tiếp nhận thẩm tra chính trị của em! Anh nhìn thấy nơi ở cùng Mĩ khoảng cách quá xa, em khảo sát cũng không phương diện, cho nên liền chủ động tới để cho nem dễ dàng hơn.” Nhạc Hằng đương nhiên đáp, giọng lưu manh lại làm cho Mạc Lục trong lòng ấm áp.
Tham lam ngửi một cái hơi thở trên người hắn quen thuộc Mạc Lục vươn tay nhẹ nhàng đẩy ra ngực của hắn, đôi mi thanh tú, nói:
“A Hằng, kỳ thật anh là còn không nhớ ra được chuyện em nói kia đi?”
Nhạc Hằng nhẹ nhàng cười cười: “Cho nên anh đến đây.”
Mạc Lục ánh mắt lướt qua hắn thoáng nhìn trên mặt đất hành lý:
“Anh đã đến bao lâu rồi? Khách sạn còn chưa đặt sao?”
“Tiểu Lục, anh nghĩ em khả năng cần thu lưu anh… Bởi vì anh phải ở chỗ này đợi hơn nửa năm…”
“Nửa năm?” Mạc Lục không tự giác giương cao âm điệu, tiếp tục quan sát hành lý kia, lại ngẩng đầu xem người nào đó cười đến anh tuấn
“Nhưng chuyện ở trong công ty làm sao bây giờ?”
“Cái này em không cần lo lắng, hiện tại công nghệ cao như vậy một máy tính mọi sự không lo.”
“…” Mạc Lục không nói gì, hồi lâu mới nói
“Anh thật là hồ nháo! Phòng em quá nhỏ! Chỉ có thể để một giường lớn.”
Cái trả lời này gãi đúng chỗ ngứa! Nhạc Hằng sau khi nghe xong, nụ cười một chút mở rộng, vị du côn càng đậm. Hắn cúi đầu xuống hôn trộm má giai nhân, thuận thế bám vào bên tai nàng cúi đầu nói:
“Không sao, vừa vặn.”
Hình ảnh có chút nhu mì tại thời điểm này tự đầu óc hiện lên, Mạc Lục “Oanh” một chút đỏ mặt. Nàng đưa tay đẩy ra người nào đó, cúi đầu bước nhanh vừa nói:
“Anh mấy trước dưới đất nghỉ, tìm được nhà mau chuyển!”
Nhạc Hằng mang theo rương hành lý đi theo sau Mạc Lục ánh mắt sáng ngời hiện lên một tia vui vẻ thực hiện được
Kỳ thật Nhạc Hằng mang gì đó cũng không nhiều, chỉ có ít quần áo, ngay cả đồ dùng hàng ngày cũng không mang, Mạc Lục vừa giúp hắn sửa sang lại vừa khó hiểu:
“Anh không phải là muốn ở nửa năm làm sao lại ít đồ thế?”
Nhạc Hằng vô tội buông tay: “Anh cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc mang vật gì, chẳng qua là cảm thấy nhiều như vậy chắc đủ rồi…” Dù sao chỉ cần mang chính mình đến thì tốt rồi.
Mạc Lục không nói gì lắc lắc đầu, sau đó nhận mệnh tự đắc nói:
“Ngày mai em cùng anh ra đường đi mua.”
“Cảm ơn lão bà!” Nhạc Hằng trực tiếp nghiêng người đến gần Mạc Lục nhanh chóng tại môi nàng nhẹ hôn.
Mạc Lục mặt đỏ lên, đưa tay đẩy ra hắn:
“Ai là vợ của anh? Anh nếu như là lại giở trò lưu manh lập tức mag đồ cút ra đường cho lão nương!”
Nhạc Hằng mi giương lên: “Không dùng kết hôn là điều kiện tiên quyết yêu mới là giở trò lưu manh. Tiểu Lục chỉ cần em nguyện ý gật đầu, chúng ta lập tức đi đăng kí kết hôn.”
Mạc Lục liếc xéo hắn một cái: “Nghĩ khá lắm! Chờ anh nhớ tới chính mình có chuyện gì hãy thẳng thắn nói sau.”
Nhắc tới cái đề tài này, Nhạc Hằng lập tức thở dài suy sụp vai không nói. Hắn thật sự quên chính mình đã làm tội ác ngập trời gì làm cho nàng như thế. Bất quá hắn rõ ràng hiểu nếu như hắn mở miệng hỏi nàng, hậu quả phỏng đoán sẽ rất nghiêm trọng! Cho nên… Hắn nên suy nghĩ thật kỹ chính mình đến tột cùng có sự kiện gì quên khai báo.