Tinh Chiến Phong Bạo

Quyển 14 - Chương 46: Thử qua mới biết là tốt (1)



Vương Tranh ưỡn ngực bán than:

- Em đang học tập lý luận áp súc vi chất Elmo, rất bận a.

- Lần trước vẫn còn là người cùng cô đề cập lý luận chiều không gian mười một, hiện tại lại nói với cô đang học lý luận áp súc, thật ra em càng học càng lui a, thầy giáo Vương. Xem ra về mặt robot đã chiếm nhiều trí nhớ của em, có phải cần cùng với người của viện khoa học liên bang thảo luận một chút hay khôngt, không thể để cho một nhân tài khoa học cứ như vậy bị quân đội ác độc làm cho long đong a.

Tiếu Phỉ cười tủm tỉm khóe mắt uốn cong nếu người nào đó nghĩ muốn trở thành đội trưởng IG có thể nhảy ra năm ngón tay của phật tổ, vậy mười phần sai.

Vương Tranh yết hầu hơi giật giật, lẩm bẩm đây là trần trụi uy hiếp vô cùng a, đành phải nhận thua:

- Cô giáo, cô cứ yên tâm, em nhất định sẽ dẫn dắt bọn họ đi tới chân trời khoa học.

- Nịnh bợ rất êm tai, tiếp tục.

- Không ngại gian khổ.

- Vậy chạy về nhanh soạn bài cho cô đi!

- Vâng .

Vương Tranh thở dài.

- Thái độ?

- Yes, madam!

Mọi người đều có nhược điểm, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tạm thời trước mắt Vương Tranh cũng chỉ ở trước mặt Tiếu Phỉ chống đỡ không được, lão Cổ cũng chưa làm cho hắn ngoan như thế bao giờ.

Soạn bài rất đơn giản, Tiếu Phỉ giao mật mã hồ sơ soạn bài của nàng cho Vương Tranh, để cho chính hắn tự đi vào xem nội dung, sau đó lại căn cứ ý nghĩ của mình bố trí một chút, có thể hoàn thành chương trình dạy học của khóa này.

Vương Tranh ở học viện Chiến Thần cũng là học viên, cũng là giáo sư, tự nhiên cũng còn có một văn phòng riêng của hắn để sử dụng, hắn thậm chí còn có thể thông báo tuyển một trợ lý, học viện sẽ gánh nặng tiền lương trợ lý.

Nhưng mà gian văn phòng này, vẫn là lần đầu tiên Vương Tranh đi đến, hồ sơ soạn bài của Tiếu Phỉ ở trong mạng nội bộ của trường học, cũng không có tiếp mạng internet, thậm chí không thể dùng thiết bị wifi sử dụng đồng bộ, cần vận dụng đến học viện vì giáo sư chuyên môn kết nói server mới có thể đi vào.

Lầu ba, phòng 16, cửa sổ hướng Nam, cuối hành lang, hai mươi mét vuông, cũng hiện ra đống dụng cụ thực nghiệm lớn, phía sau đặt thêm một cái giường cá nhân, là một trong mấy gian văn phòng tốt nhất học viện.

Vương Tranh đẩy cửa mà vào, liền nhìn thấy một nam sinh ghé vào trên bàn công tác của hắn chảy nước miếng, đang ngủ, bên cạnh lộ ra cái chổi cùng khăn lau.

Sinh viên làm trực nhật?

Nhìn nhìn bốn phía, không nhiễm một hạt bụi, vô cùng sạch sẽ.

Vương Tranh cười, quét dọn đủ sạch sẽ, gõ cái bàn.

"Cộc cộc”

Nam sinh đang ngủ lập tức nhảy bật lên:

- Ta không có làm biếng . Ách, làm ta sợ nhảy dựng, còn tưởng rằng là…

Nam sinh nhìn Vương Tranh một hồi, lau miệng, sau đó trừng mắt Vương Tranh:

- Ngươi là ai, tại sao lại chạy đến nơi này? Biết đây là nơi nào không?

- Biết, bất quá ngươi là ai?

- Ta? Ta là …. ngươi còn dám hỏi ta, nơi này là văn phòng giáo sư, không cho phép bất kỳ học viên đi vào, tuy rằng hiện tại không có cuộc thi, nhưng thân là học viên, không thể không tuân thủ quy củ, ngươi là học viên mới a? Khoa nào?

- Xem như khoa Vật Lý đi.

Vương Tranh rất muốn nói khoa điều khiển robot.

Trong văn phòng có thể kết nối server mạng nội bộ của học viện, rất nhiều giáo sư nguyện ý gửi đề thi của bọn họ ở trong server của học viện, mà không phải dùng điện thoại hay trên mạng internet. Đầu năm nay, hacker hoành hành, mạng internet dân gian, căn bản là không có an toàn tuyệt đối, nhất là đoàn thể hacker thường nghiện có thói quen tiết lộ, sẽ ở trước cuộc thi một ngày hung ác rải đáp án đề thi ở trên điện thoại, không có nguyên nhân, muốn làm thì làm, trở thành lạc thú.

- Khoa Vật Lý càng không thể vào được, ta là sinh viên trực nhật ở trong này đang làm việc, nếu có chuyện gì thì sẽ chịu trách nhiệm.

Vương Tranh hết chỗ nói rồi, cảm giác ở văn phòng của mình lại bị đuổi đi ra. Thật sự là vinh dự của giáo sư, rất hiển nhiên, sinh viên trực nhật này là một gã học viên mới.

Nhưng dù sao nhìn bộ dáng người ta cố gắng quét dọn vệ sinh, Vương Tranh lại cảm thấy ở trong này soạn bài dường như cũng không tốt lắm, dù sao văn phòng Tiếu Phỉ cũng ở lầu trên.

Vương Tranh đi vào văn phòng Tiếu Phỉ, mở máy tính của Tiếu Phỉ ra, thông qua mật mã chứng thực, hiện ra hình ảnh thứ nhất là một nữ sinh nhỏ phấn nộn rất đáng yêu, ảnh chụp chân thực, từ ngày đánh dấu bên dưới ảnh chụp mà xem thì nữ sinh nhỏ này chính là cô giáo Tiếu Phỉ lúc trước đây.

Theo bản năng, lấy tay nhẹ nhàng sờ vào hai má nữ sinh nhỏ, màn hình hình ảnh vừa chuyển, cũng tiến vào một cái khung check.

Yêu cầu mật mã:…….???

Theo bản năng, Vương Tranh đưa mật mã hồ sơ Tiếu Phỉ cho hắn vào.

Mật mã thông qua.

Thật sự vào được, xem ra mật mã này là mật mã được Tiếu Phỉ thường xuyên sử dụng.

Tiếu Phỉ từ nhỏ cho đến bây giờ, tất cả ảnh chụp, đều lưu ở trong, một phần lớn là ảnh chụp khi du học ở Aslan, trong ảnh chụp, không hề thiếu zai đẹp cùng người đẹp. Lúc Tiếu Phỉ ở Đại Học, so sánh với hiện tại thì nhiều hơn một tia cuồng dã thanh xuân đầy sức sống, ở trong một đám người Aslan, cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt mọi người , làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái là khó quên.

Đây là một mặt khác mà Tiếu Phỉ không muốn người biết, trong một ít ảnh chụp động có một nam sinh Aslan luôn đứng ở bên cạnh Tiếu Phỉ, xem ra hai người rất thân cận, chẳng lẽ là bạn trai? Nhưng mà cảm giác lại không quá giống.

Vương Tranh lắc lắc đầu, tắt album ảnh, thật không rõ vì sao Tiếu Phỉ lại lưu mấy ảnh chụp riêng tư ở trong hệ thống lưu trữ của học viện.

Đi vào hồ sơ của Tiếu Phỉ ở trong server, sau khi đưa mật mã vào, tiếp theo lựa chọn giáo án tương ứng, rất nhanh Vương Tranh tiến vào tiết tấu soạn bài. Nội dung hôm nay phải lên lớp cũng không thú vị, muốn nói được phấn khích, cần chuẩn bị tỉ mỉ mới được.

Nửa giờ sau. Vương Tranh chuẩn bị thỏa đáng, đi thang máy xuống. Khi thang máy dừng ở lầu ba , liền nhìn thấy tên học viên trực nhật lúc trước vọt vào, vẻ mặt hưng phấn.

- Hả? Lại là ngươi? Tại sao ngươi còn ở nơi này? Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói ngươi là khoa Vật Lý a? Thầy giáo Vương sẽ thay thế cô giáo Tiếu Phỉ giảng bài, chạy nhanh đi phòng học lớn số 3, đi chậm sẽ không có vị trí.

Thầy giáo Vương? Vương Tranh sờ sờ cái mũi, đi chậm sẽ không có vị trí. Hắn được hoan nghênh như vậy sao?

- Đi chậm một chút, không có việc gì phải gấp.

- Học viên mới không có kinh nghiệm a, không biết Vương Tranh thầy giáo Vương sao? Hắn chính là một trong vài người khởi xướng lý luận định vị vị trí di chuyển trong không gian, lúc trước giảng bài thậm chí có thể mời đến Mục Phùng Xuân, nhà khoa học đứng đầu Ngân Minh đến làm buổi thảo luận học thuật.

Loại tình cảm sùng bái vô tận, ở trong lòng sinh viên trực nhật bổng nhiên sinh ra.

Vương Tranh cười cười:

- Vậy ngươi đi trước.

- Một lát nếu có thể ta giúp ngươi giành một chỗ ngồi.

- Ách, không cầnđâu.

Vương Tranh lắc lắc đầu.


break'>

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv