Những hạt mưa như thác đổ trút xuống, lớp kính xe phản chiếu gương mặt lạnh lẽo không chút tình cảm của hắn cùng biểu cảm sợ hãi nhưng vẫn cố tình tỏ ra bình tĩnh của cô.
Không hề nói gì. Đây là trạng thái lúc tức giận của Thiên Kỳ. Từ lúc gặp Tinh Nghiên và Quốc Hưng ở quán nước, hắn bắt cô lên xe chạy thẳng về đại bản doanh nhưng từ đầu tới cuối vẫn không hề lên tiếng. Tinh Nghiên nhìn qua phong cảnh bên ngoài rồi cuối cùng lên tiếng gọi: "Nè!"
"Tôi cho phép em nói sao?"- Cuối cùng Thiên Kỳ cũng lên tiếng nhưng là một câu nói mang tính răn đe cao. Gì đây, ánh mắt đó, thái độ đó rõ ràng bảo cô: Nếu còn mở miệng thì tôi sẽ trị em.
Tinh Nghiên biết mình đang yếu thế, lần này cũng tại cô không phải, rõ ràng hắn đã dặn hết giờ phải đứng trước cổng chờ nhưng Tinh Nghiên lại quên mất. Nhưng như vậy thì sao chứ? Cũng đâu cần phải mang bộ dáng lạnh lùng đó ra.
Tới nơi, hắn không nói không rằng kéo tay cô vào bên trong, đi thẳng lên phòng ngủ. Người giúp việc và Tam Trượng thấy cảnh này cũng chỉ biết thở dài. Cầu chút cô được bình an.
Tinh Nghiên chưa kịp định hình thì đôi môi anh đào bị công chiếm một cách thô bạo, Thiên Kỳ ấn cô vào tường, nụ hôn này không giống lần trước, lần này không phải hôn mà thực chất là trừng phạt, từng cơn tê dại từ môi lan tỏa khắp toàn thân, Tinh Nghiên ra sức chống hai tay lên ngực hắn nhưng chẳng còn sức để chống trả. Đến khi không thở nỗi nữa, cô nghiên đầu qua một bên nhưng hắn vô tình luồn tay qua tóc cô rồi kéo gương mặt nhỏ quay lại. Tiếp tục dày vò đôi môi nhỏ kia.
"Xoạt!" Bộ đồng phục trong chớp mắt bị xé thành hai mảnh, cúc áo rơi xuống sàn nhà tạo nên âm thanh kéo Tinh Nghiên tỉnh táo lại, cô ra sức vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm ở môi.
"Buông tôi ra, đồ hạ lưu."
Rõ ràng câu nói đó của cô lại tiếp tục nâng cơn giận của hắn lên, Tinh Nghiên cảm thấy cổ mình rất đau, làm cả người cô không tự chủ run lên.
Đúng lúc này, người đứng lặng ở cửa cũng lên tiếng: "Lão đại..."
Thiên Kỳ dừng động tác, hai tay chống lên bức tường phía sau Tinh Nghiên, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô: "Chuyện gì?"
Tinh Nghiên không biết bây giờ mình nên làm gì đây, nên giận hay nên trốn? Thật không còn mặt mũi nào, cả người thì ngoại trừ đồ lót cũng không có mảnh vải che thân. Mà Thiên Kỳ dường như hiểu được suy nghĩ của cô, hắn đứng nghiên một chút, đưa lưng về phía người kia, tiện thể che đi cơ thể Tinh Nghiên.
Shella có chút mất tự nhiên, nhưng cô cũng quen với mấy màn như vậy nên cũng không xa lạ gì: "Đám người Hồng Thuận..."
"Khoan đã!"- Thiên Kỳ vừa nghe cái tên đó đã giơ tay chặn lời nói của Shella, hắn nhìn thoáng qua Tinh Nghiên rồi bước ra ngoài, Shella cũng đi theo sau.
Tinh Nghiên vội vàng tìm một bộ đồ bận vào rồi tìm nước uống, cơn dư chấn của nụ hôn cuồng nhiệt đó như vẫn còn vương trên khóe môi. Một lúc sau cô mới nghĩ tới, vừa rồi Shella nói gì đó... hình như là cô ta nhắc đến một cái tên. Là Hồng Thuận... ông ta là trưởng lão của Tinh Bang, Thiên Kỳ muốn làm gì ông ta?
Bọn họ đứng bên ngoài, nếu đã đụng đến Tinh Bang, Tinh Nghiên cô không thể không để tâm.
Tinh Nghiên bước tới cửa vài bước, áp sát tai lên cửa.
"Lão đại, đám người Hồng Thuận quá ngoan cố, kiên quyết không chịu ký tên vào hợp đồng sát nhập của chúng ta."
Một lúc sau, Thiên Kỳ lên tiếng: "Tôi chỉ giữ lại người cùng chiến tuyến. Shella, cô hiểu ý tôi chứ?
"Dạ hiểu rồi thưa lão đại."
Hai chân Tinh Nghiên như không còn điểm tựa, cô ngã xuống sàn nhà. Quả nhiên lời Tạ phu nhân là thật, Quách Diệp Thiên Kỳ thật sự muốn sát nhập gia sản của cô. Hằn rõ ràng đang muốn phô bày thế lực của mình. Độc chiếm gia tộc.
Cả đầu cô cứ như bị sét đánh một cái, cứ ngồi đờ đẫn trên đất cho đến khi một đôi chân rắn chắt xuất hiện trước mặt, Thiên Kỳ từ trên cao nhìn xuống.
"Nên biết tôi không xài chung phụ nữ với thằng khác, em đang là nữ nhân của tôi thì tốt nhất nên giữ thân của mình, rõ chưa?"
Tinh Nghiên bi ai nhìn hắn: "Chẳng lẽ cả đời này tôi không được giao tiếp với ai?
Quách Diệp Thiên Kỳ anh đừng có quá đáng."
Thiên Kỳ đột nhiên ngồi xổm xuống, hơi thở nguy hiểm đột ngột áp sát Tinh Nghiên, cằm cô bị một lực mạnh nâng lên, hắn buộc cô phải nhìn mình, lạnh lùng buông ra từng chữ: "Sai, không phải cả đời, có thể một ngày tôi sẽ chán chê cô, vậy lúc đó cô có thể tìm thằng khác. Cô nghĩ mình đủ cuốn hút để bên tôi cả đời sao?"
Hắn phát hiện khi nói ra những lời này thì bản thân thật sự rất không vui, nhưng cơn giận khi phát hiện cô trốn đi cùng với một thằng nhãi. Có trời mới biết khoảnh khắc đó hắn thật sự có ý định giết người.
"Quách Diệp Thiên Kỳ anh đừng có quá đáng!"- Tinh Nghiên hét lên, bất ngờ đẩy mạnh Thiên Kỳ ra, hắn không ngờ Tinh Nghiên đột ngột ra chiêu nên thuận lợi để cô đánh tới. Tinh Nghiên lao vào bất chấp, cô đánh đòn nào hắn sẽ đỡ đòn ấy, những lúc võ công cô sử dụng vốn dĩ hắn có thể phá thế nhưng thay vì vậy Thiên Kỳ vẫn lựa chọn phòng thủ và bắt lấy.
Đến khi chế trụ được hai tay Tinh Nghiên, hăn xoay người ép cô vào tường, Tinh Nghiên thật sự bị bức đến điên rồi, trong lúc mất bình tĩnh, cô hét: "Rốt cuộc cỗ thân thể này đã làm gì đắc tội anh, sao anh nhất định không buông tha tôi?"
Ánh mắt Thiên Kỳ biến đổi trong giây lát rồi lại trở về vẻ âm trầm: "Cỗ thân thể này không đắc tội gì với tôi, chỉ là tại tôi... đột ngột có hứng thú lại với cô."
Tinh Nghiên không hề để ý, sự bất cẩn của mình cùng sự nhấn mạnh câu từ của hắn.
Cô nhất quyết không để tâm sức của cha mình là Tinh Bang rơi vào tay kẻ khác, cô còn muốn sống tới bây giờ cũng là vì Tinh Bang, cô đã ngưng niềm hy vọng tình yêu với hắn từ lâu rồi. Chỉ là bản thân mình quá vô dụng, không thể tự chủ lý trí.
Nếu đã vậy...
"Xoạt" Tinh Nghiên đột ngột vung tay lên, mang theo một lưỡi dao sắc bén đâm về phía Thiên Kỳ nhưng bàn tay lại một lần nữa bị giữ chặt. Thiên Kỳ không thể tin nổi nhìn cô: "Em thật sự ghét tôi đến vậy?"
Chết tiệt, cô ta từ lâu đã luôn giữ dao bên mình, từ lâu đã có ý định này.
"Đúng vậy, tôi ghét anh, chán ghét tất cả."- Tinh Nghiên trừng mắt, nếu đã sống không nỗi thì chi bằng liều chết.
"Tinh Nghiên!"- Thiên Kỳ siếc chặt cổ tay cầm dao của Tinh Nghiên, khiến xương của cô suýt chút nữa là gãy ra, một lúc sau hắn lấy lại bình tĩnh, đột ngột xoay tay một cái khiến con dao trong tay cô rơi xuống, Thiên Kỳ áp sát Tinh Nghiên, cô cảnh giác đến cứng cả người, nhưng Thiên Kỳ không hề làm gì khác ngoài gục mặt vào vai cô.
Phát hiện được sự cảnh giác cùng bài xích ở cô, Thiên Kỳ thờ dài: "Không cần sợ, tôi đã nói trong thời gian này sẽ không làm gì em. Trừ khi em yêu cầu còn không tôi sẽ làm đúng những gì mình đã nói!"
Thiên Kỳ đột ngột buông Tinh Nghiên ra rồi ra khỏi phòng. Cô đứng lại nhìn theo hắn rồi lại chạy tới cửa sổ nhìn xuống, chiếc xe màu đen phá màn mưa rời khỏi cổng. Có phải hay không vừa rồi cô đã thấy một chút cảm xúc của hắn.
"Thật ra lúc nãy đến trường không thấy cô, lão đại đã sai người tìm khắp nơi,
cũng may, Minh Khờ thấy cô đi với Quốc Hưng. Ngài ấy rất lo cho cô."- Hữu Quân không biết từ lúc nào đã đứng chỗ cửa phòng, vừa nói vừa quan sát "tốc độ dòng chảy"
Tinh Nghiên không trả lời, cô lại nhìn qua cửa kính, nhìn về hướng chiếc xe vừa rời đi. Hắn lo cho cô? Có phải hắn yêu cô không? Khi suy nghĩ này xuất hiện cũng là lúc Tinh Nghiên ban cho bản thân một nụ cười giễu cợt. Đồ ngu, mày quên hắn ta mang một trái tìm cạn máu của ác quỷ, làm gì có khái niệm tình yêu? Hắn là ác quỷ nhưng Tinh Nghiên à, mày vốn dĩ cũng không phải thiên thần, mày và hắn ở cùng một thế giới.
"Cậu lên đây làm gì? Phụng lệnh hành sự?"
Hữu Quân gật đầu, cô lại im lặng một lúc, Tinh Nghiên biết với bản tính của Thiên Kỳ, hắn sẽ không để cô tiếp tục tự do.
"Đây là lo lắng và quan tâm cậu nói sao?"- Tinh Nghiên cười khổ, ngồi lên bức tường cạnh cửa sổ.
"Tôi là người thô lỗ, lớn lên ở hắc đạo. Nhưng cũng biết được, nếu thật lòng quan tâm một người thì mình nên làm gì. Nhưng lão đại là người giữ trong tay quyền lực, vốn dĩ quen với sự bá đạo rồi, dù ngài quan tâm cô nhưng vẫn sẽ dùng cách của ngài mà thể hiện."- Hữu Quân từ tốn.
Tinh Nghiên nhìn cậu:
"Đổ thừa cho hoàn cảnh thật chất không phải một lý do tốt, tôi không hề trông mong gì vào sự quan tâm của anh ta."
Hữu Quân thở dài: "Cô hãy tự hỏi mình, bản thân cô có gì để lão đại phải giữ bên cạnh?"
Hữu Quân ra ngoài giữ cửa. Trái tim Tinh Nghiên cũng như một sợi dây đàn mà rung lên liên tục. ra ngoài giữ cửa, Tinh Nghiên thơ thẫn một lúc rất lâ