Thiên Kỳ không thèmnhìn tới Quốc Hưng, hắn ôm Tinh Nghiên quay đi bước vào thang máy, cánhcửa khép lại, người ân hận càng ân hận, người tuyệt vọng càng tuyệtvọng.
Rầm! Cửa phòng bị một lực tác động mạnh tạo nên âm thanhlớn. Cả người Tinh Nghiên bị đẩy mạnh, cô loạng choạng lùi ra sau, cốgắng giữ bình tĩnh nhìn người đàn ông đang bước từng bước tới chỗ mình.
"Anh muốn gì?"
Thiên Kỳ nhếch môi, cánh tay rắn chắc chóng lên bức tường phía sau cô, hoàntoàn bao phủ cô trong phạm vi của mình, hắn làm ngơ với câu hỏi của cô,một tay nâng cằm cô lên, buột cô đối mắt với hắn, âm thanh lạnh lùng,mỉa mai: "Bản tính lẳng lơ vẫn không thay đổi? Cô bây giờ là người củatôi, tật xấu này tôi không thích."
Tinh Nghiên cười lạnh: "Tôithân mật với vị hôn phu của mình thì có gì sai? Còn nữa, tôi không phảingười của anh, kể từ bây giờ."
Bàn tay ở cằm cô đột ngột dùng lực khiến Tinh Nghiên đau đớn nhíu mày, Thiên Kỳ hừ lạnh: "Muốn đi?"
Tinh Nghiên không trả lời, ánh mắt quật cường nhìn đi chỗ khác, nhớ đến lờinói của hắn khi nãy, tâm chợt đau đớn. Thiên Kỳ bắt cô phải nhìn hắn:"Cô bây giờ không có quyền rời đi!"
Tinh Nghiên nở nụ cười chua xót. Ai oán nhìn hắn: "Chẳng hay tôi còn lợi ích gì mà Quách Diệp tiên sinh phải giữ lại bên cạnh?"
Thiên Kỳ thoáng ngạc nhiên, vừa rồi hắn nhìn thấy một tia tuyệt vọng từ mắtcô, hắn tự hỏi hắn sai sao? Tại sao lại muốn giữ cô bên cạnh trong khicô đã không còn lợi ích gì? Sao lại lưu luyến bóng dáng của cô như vậy?Sao khi nhìn thấy sự ai oán của cô dành cho mình, hắn lại khó chịu nhưvậy? Tất cả câu hỏi hiện ra, hắn cũng lười đi giải đáp.
Tinh Nghiên không hề biết suy nghĩ của Thiên Kỳ, cô thấy hắn không trả lời thì một tay hất mạnh tay hắn ra rồi đi về phía cửa.
Cửa vừa mở ra, Tinh Nghiên cảm nhận được một cổ áp lực đang tới gần, cảngười cô bị Thiên Kỳ xoay lại, cánh tay hắn vươn ra phía sau khẽ dùngsức.
Rầm! Cánh cử lại bị đóng sầm lại. Thiên Kỳ cầm cổ tay Tinh Nghiên, đẩy mạnh cô một cái.
Cả thân thể nhỏ bé ngã lên giường một cách thô bạo, Tinh Nghiên đau đớnđịnh ngồi dậy nhưng ngay sau đó, Thiên Kỳ đã nằm đè lên phía trên, hoàntoàn giam cô trong phạm vi của mình.
Hắn áp sát người mình vàocô, dùng thân thể cao lớn để phát họa lại từng đường cong của TinhNghiên làm cho thân thể cô mềm mại kề sát trước ngực hắn, khẽ nhếch môikhóe miệng cười đến gian tà: "Muốn biết lợi ích của mình? Tôi sẽ cho côbiết."
"Buông ra!"- Tinh Nghiên kinh hoảng vùng vẫy, đôi mắt hệt như một chú nai bất lực cùng cả kinh.
Thiên Kỳ dứt khoát tháo cavart trên cổ trói tay Tinh Nghiên lên đầu giườngkhiến cô không thể nhúc nhích. Chết tiệt! Cô gái này dám trước mặt hắnôm người đàn ông khác? Rõ ràng biết hắn ở đó vậy mà cả nhiên làm chuyệnđó. Nhìn cô để mặc cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày đó ômmình, hắn cảm giác như mình vừa bị phản bội vậy, lúc đó hắn thậm chí còn có suy nghĩ giết chết cô.
Thiên Kỳ cuối xuống, áp môi mình lênmôi cô, tùy ý thâm dò khoang miệng ngọt ngào, mời gọi chiếc lưỡi thơmtho đang hoảng loạn trong miệng cô, đây không đơn thuần là nụ hôn, đâylà sự trừng phạt, môi Tinh Nghiên truyền đến một cơn đau, cô liều mạngdùng chân đẩy hắn ra nhưng rất nhanh chân hắn đã chế trụ chân cô.
"Anh buông tôi ra! Buông ra."- Thiên Kỳ vừa buông tha cho đôi môi nhỏ củacô, Tinh Nghiên lớn tiếng vừa nói vừa cố sức vùng vẫy nhưng vô lực.
Hắn khẽ cắn vành tai Tinh Nghiên như đang trừng phạt, bàn tay to khéo léocởi từng chiếc cúc áo của cô. Tinh Nghiên không thể thoát được, cô không ngờ hắn lại làm chuyện này với mình, Tinh Nghiên biết kháng cự chỉ làmtăng thêm hứng thú của hắn, cô cắn răng cố nén cơn đau ở cổ.
TayThiên Kỳ tùy ý xoa nắn ngực Tinh Nghiên, nụ hôn cũng chạy dọc theo cổxuống bên dưới, cơ thể cô run nhẹ, cố gắng cắn môi để mình không bật ratiếng.
Sự run rẩy nhỏ nhoi của Tinh Nghiên khiến hắn hóa dịu dàng, như là cười cợt nhìn cô: "Em đang run."
"Anh thật vô sỉ."- Tinh Nghiên nghiến răng mắng, hai tay bấu chặt vào nhau,cố gắng dùng cơn đau ở tay làm mờ đi sự khác thường trong lòng.
Thiên Kỳ hừ lạnh: "Tôi là thương nhân, mà thương nhân làm việc vốn chỉ vì lợi ích, lợi ích duy nhất của em là làm công cụ để tôi phát tiết."
Nói rồi Thiên Kỳ dùng miệng kéo chiếc áo ngực bằng ren xuống, một đường hôn xuống cái bụng thon thả.
Hắn nhìn cô, bầu ngực căn tròn, làn da trắng đã phủ một lớp hồng nhạt, vòng eo không chút mỡ thừa, cô như một thánh nữ đang đi lạc dưới trần giankhông biết đường về, thật đẹp.
"Anh không được nhìn"- Tinh Nghiên bị nhìn một cách lộ liễu, tay chân bị khống chế nên cô chỉ có thể kháng nghị bằng cái miệng nhỏ.
Sự xấu hổ nhỏ này của cô khiến tâm tưhắn như có gì đó gãi vào, hắn cuối người hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếmmút, lần này lại dịu dàng hơn. Cô gái này làm sao biết được, những lầnhắn ngồi cạnh xem cô ngủ trên giường, những suy nghĩ chiếm hữu cô cứtràn ngập trong đầu, hắn biết mình muốn cô nhưng lúc đó chưa phải lúc.Hôm nay, nếu phản ứng đã khích lệ hắn không cần phải dùng lý trí đềukhiển nữa.
"Đừng!"- Tinh Nghiên cả kinh kháng cự nhưng lại muốngiết chính mình hơn khi phát hiện âm thanh mình phát ra là tiếng nức nởgợi tình.
Dưới nụ hôn dịu dàng mà bá đạo của Thiên Kỳ, cô thừanhận mình không thể chống lại, nhưng cũng không thể không chống lại. Chỉ là... sự chống trả đó ngày càng yêu dần, nụ hôn của hắn bá đạo giữ lấylý trí cô, Tinh Nghiên cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể trống rỗng cầnđược lắp đầy.
Bàn tay to lớn luồn xuống dưới, trêu đùa nơi mẫncảm của cô, ngón tay men theo cánh hoa nhẹ nhàng vờn bên ngoài rồi lạibất ngờ đâm sâu vào bên trong.
"Um!"- Âm thanh không thể nhịn được phát ra.
"Nhanh như vậy đã muốn?"- Thiên Kỳ bỡn cợt, miệng ngậm lấy một bên ngực cô,tay lại luồn xuống bên dưới trêu đùa cánh hoa đang e thẹn khép lại.
"Không!"- Tinh Nghiên chỉ hận không thể ngất đi lúc này. Cô liều mạng lắc đầu.
"Rất nhanh em sẽ phải cầu xin tôi muốn em."- Thiên Kỳ cười tà nhìn cô gáidưới thân, dùng bộ dạng như quân vương, rất thong thả cùng tùy ý trêuđùa mọi ngóc ngách trên cơ thể người con gái. Hắn thực hiện bước dạo đầu rất lâu, cho đến khi hoàn toàn mất khống chế, tiếng thở của cả hai hòavào nhau, âm thanh trầm mang theo độ khàn đã tố cáo dục vọng vọng củangười đàn ông.
"Nói, em là người của tôi."
"Không... tôi không phải của bất cứ ai, xin anh, xin anh... "- Tinh Nghiên nức nỡ. Sao hắn lại muốn dày vò cô như thế.
"Xin tôi cái gì?"
"Xin anh dừng lại..."
Thiên Kỳ cười, tiếng cười trầm đục phát ra từ yết hầu, hắn không nói gì, chỉcúi người một lần nữa hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng, xuôi theo cô đixuống hôn lên vùng ngực cô. Nụ hoa ngọt ngào đỏ hồng nhạy cảm vươn lênnhư đang khẩn cầu hắn yêu chìu. Âm thanh trong màn đêm vang lên như đang tuyên cáo số phận của cô: "Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, Nghiên, emchỉ có thể làm phụ nữ của tôi, chỉ có thể nằm dưới thân tôi rên rỉ."
Cách xưng hô xa lạ khiến trái tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thiên Kỳ đứng lên, trút hết quần áo trên người xuống, ánh mắt vẫn nhìn vàothân thể cô. Một lần nữa áp sát, bàn tay to lớn ngâm đen nâng cặp mongtrắng mịn lên cọ sát mạnh vài cái, giọng nói đầy tà mị vang lên: "Đã ẩmướt thế này còn bảo không muốn? Thật không trung thực."
"Đừng..."- Tinh Nghiên hoàn toàn mất bình tĩnh, cô chỉ biết vô lực xin hắn.
"Đừng cái gì?"- Hắn biết còn cố hỏi.
"Tôi sợ..."- Từ cả kiếp trước lần kiếp này cô chưa từng tiếp xúc thân mậtvới ai như vậy. Đây là lần đầu tiên của cô sao? Không hoa, cũng chẳng có nến, không có một câu nói trìu mến.
"Cô cứ thả lỏng, rất nhanhsẽ không đau."- Thiên Kỳ đột nhiên nói, đây là lần đầu trên giường hắnnhẫn nại như thế, dù sao cô cũng là cô gái chỉ mới 21 tuổi, còn quá nhỏđể tiếp nhận chuyện này. Nhưng hắn không định buông tha cho cô, hắn muốn cô, muốn đến điên cuồng.
Hắn vận eo một cái, đem sự hưng phấnnóng rực thúc vào sâu trong cô. Tinh Nghiên ngẩng đầu hơi thở vào khoảnh khắc đó trở thành tiếng thét chói tai, tuyên bố bản thân thực sự bịchinh phục.
Đau! Tựa như da thịt bị xé rách vậy, sao phụ nữ lại phải chịu nổi đau kinh người như vậy?
Cơn đau nhanh chóng qua đi, để lại sự khoái cảm vô bờ bến, tiếng nức nỡcũng khe khẽ phát ra, thấy cô dần thích nghi, động tác hắn càng nhanh,tiếng thở ngày càng thô ráp. Tinh Nghiên cảm thấy mơ màng hẳn, ý thứcdần rời xa, trước khi chìm vào giấc ngủ cô nghe thấy tiếng gầm nhẹ củahắn, cả thân thể như bị một dòng nước ấm chảy vào.
Đêm, thật dài, thật mộng mị. Người cô đơn càng cô đơn, người vui vẻ lại càng vui vẻ.