Hữu Quân và MinhTriều cùng một số anh em khác phụ trách rà bom và kiểm tra khu vực đấutrường ngựa lớn nhất Dubai, sắp tới Samuel Jok muốn tổ chức một buổi đua ngựa hoành tráng, vì có sự tham gia của lão đại nên họ phải đảm bảo antoàn trên hết.
Minh Triều nhìn Hữu Quân, thấy cậu có vẻ như không để tâm lắm thì hỏi: "Anh Quân, đang nghĩ gì vậy?"
Hữu Quân dừng động tác làm việc, nghi hoặc hỏi: "Em có thấy cô gái có cùngtên với phu nhân, gần đây thường xuất hiện bên cạnh lão đại có gì lạkhông?"
"Lạ sao? Không có."- Minh Triều lắc đầu.
"Lúc côta ở trên phố, thân thủ và loại võ dùng để đối phó với Thiên My rất quen mắt, anh không biết đã gặp ở đâu rồi."- Hữu Quân chau mày, cách ra taynhanh nhưng lại kèm theo vài phần nương tay, thái độ không muốn ngườikhác bị thương này rất quen mắt.
Minh Triều buồn cười nhìn HữuQuân, cất giọng triêu chọc: "Quân à, anh không phải từ hôm bị phụ nữđánh bại tới bây giờ còn ám ảnh chứ?"
Hữu Quân không nói gì, chỉgật đầu tỏ vẻ hiểu rồi tiếp tục làm việc. Có lẽ vì cùng tên với phu nhân nên cậu mới quan trọng hóa vấn đề thôi.
Minh Triều lại tiếp tụcnói: "Kể cũng lạ, lão đại trước giờ không giữ phụ nữ bên mình, lại càngkhông để họ tham gia vào công việc, vậy mà lần này lại để cô gái kiatham dự tiệc mừng thọ của Samuel Jok, không biết cô ta là thần thánhphương nào nào đây."
"Thần thánh gì? Ở đâu?"- Thiên My từ xa đi tới, khí thế cao ngạo của một đại tiểu thư, cô nhìn Minh Triều hỏi.
Cậu không ngờ cô sẽ xuất hiện nên có chút lúng túng: "Thiên My tiểu thư, sao cô cũng tới đây?"
"Anh trai tôi ở đây, thì sao tôi không tới được? Nhiều lời."- Thiên My nhìn xung quanh rồi hỏi: "Anh ấy đâu?"
...
Đã hai ngày trôi qua, Tinh Nghiên một mình buồn chán ở trong khách sạn,Thiên Kỳ cũng không đến đây, nơi này dù có xa hoa lộng lẫy đến mấy thìđối với Tinh Nghiên nó cũng giống như cái lồng giam được nạm vàng màthôi.
Thành phố Dubai xa xỉ là thế, nếu không đi dạo một lúc thìthật lãng phí, thôi thì tắm xong rồi đi dạo, Tinh Nghiên cho một ít sữatắm vào máy rồi khởi động, cổ họng cô dạo này vì uống khá nhiều cafe màhơi bị rát,Tinh Nghiên pha một ít nước lọc được đun nóng ra ly rồi đểnguội, uống thấm giọng.
Tíng tong, Tíng tong! Tiếng chuông cửabên ngoài liên tục vang lên từng hồi, Tinh Nghiên nghĩ là Thiên Kỳ nênkhông phòng bị mở cửa, khi nhìn thấy người ngoài kia thì có chút ngạcnhiên, chưa kịp phản ứng thì Thiên My đã đẩy cửa đi vào.
"ThiênMy, cô lại muốn gây sự gì nữa"- Tinh Nghiên thật sự không biết khả nănggây sự của cô em gái này lại quá sức chịu đựng như vậy, cô thật sự hếtkiên nhẫn rồi.
"Tôi hôm nay đến để xem cô bám chân đàn ông đểsống thế nào? Ồ, xa hoa như vậy, hẳn là đã đạt thành ý nguyện rồi?"-Thiên My nhìn xung quanh rồi nói, giọng điệu khinh bỉ.
"Cô đừng có..."
"Tôi thế nào? "- Thiên My quay lại, hai mắt đầy lửa giận nhìn Tinh Nghiên:"Cô cũng giả tạo vừa thôi, lúc trước còn nói không có quan hệ gì với anh trai tôi vậy mà giờ đã tự động tiếp cận anh ấy. Cô phản bội lại Tạ thịchỉ vì muốn tìm chỗ tốt cho bản thân thôi, thật đê tiện."
Tinh Nghiên không hề nỗi giận, cô bình tĩnh trước lời sỉ nhục kia: "Cô đến đây để nói đi nói lại những lời này?"
"Cô"- Thiên My tức giận bất ngờ đẩy mạnh Tinh Nghiên khiến cô lui về sau vài bước.
Thiên My tiện tay cầm lấy ly nước trên bàn hất về phía Tinh Nghiên. Cô khẽrên một tiếng rồi ôm cánh tay phải của mình, cơn rát truyền đến khiếngương mặt cô có chút tái nhợt.
Thiên My thấy vậy thì hơi khựng lại, rồi nói: "Cô, cô đừng có mà giả vờ."
Tinh Nghiên nghiến răng, cô nén cảm giác đau đớn đang lan tỏa từ cánh taykia. Thiên My thấy thế thì buông lời cảnh cáo: "Tôi xem cô ở bên cạnhanh trai tôi được bao lâu, rồi cô cũng giống như món hàng bị vứt bỏthôi."- Nói rồi cô nàng quay lưng đi, cánh cửa cũng theo đó đóng mạnhlại. Một màn này làm hứng thú đi dạo của Tinh Nghiên biến mất hoàn toàn, cô vào tolet ngâm cánh tay bị bỏng vào nước lạnh, cơn nóng qua đi, chỉcòn cảm giác đau rát như đang kéo da non nơi cánh tay.
Ngày hômsau, Thiên Kỳ cho người đến đón cô đi tham gia buổi đua ngựa Tinh Nghiên mặc một bộ quần áo màu đen đơn giản, dễ hoạt động, người của gia tộcSamuel cô cũng nghe nói qua, lão gia Samuel Jok và gia tộc "Quách Diệp"bằng mặt không bằng lòng, mọi chuyện xích mích từ đời cha hắn với Samuel Jok có xích mích gì đó, cô cũng không rõ về chuyện này.
Ở đấutrường đã gần như chật kín người, vì đây là buổi đấu giao hữu, mang tính chất lành mạnh nên không cần phải cách ly người thường ra, khán đài đãkín chỗ, đấu trường hai ngàn vạn dặm, xa không thấy điểm dừng.
Tinh Nghiên nhìn qua một lượt, cuối cùng cô dứt khoát đi đến chỗ chuồn ngựa, ở đây đều là chiến mã hàng đầu được tuyển chọn khắt khe nhất. TinhNghiên hứng thú xem một lượt, cô không biết cảm giác khi cưỡi ngựa nhưthế nào, nhìn chúng oai như vậy, cảm giác chắc sẽ kích thích lắm.
"Đến đây làm gì?"- Một giọng nói truyền đến, Thiên Kỳ đến gần Tinh Nghiên, nhìn cô nói.
"Tôi muốn xem chiến mã của Quách Diệp tiên sinh ngài."- Tinh Nghiên chăm chú nhìn xung quanh như đang tìm kiếm.
Thiên Kỳ cười như không cười nhìn cô: "Vậy cô đoán xem, trong 70 con ngựa ở đây, con nào là chiến mã của tôi."
Lời nói của hắn cũng rất tùy hứng, trong những con ngựa này, hắn không tinlà cô nhóc này nhìn ra được đâu là chiến mã hắn ưng ý nhất.
Nàongờ Tinh Nghiên nhìn xung quanh đánh giá từng con một, rồi chạy nhanhlại chỗ một con ngựa có bộ lông trắng mượt mà, rồi khẳng định: "Connày!"
Thiên Kỳ hứng thú khoanh tay nhìn cô: "Lấy lý do gì để cô chắc chắn như vậy?"
Tinh Nghiên vuốt ve bộ lông trắng của ngựa, không nhanh không chậm nói: "Rất đơn giản, đây là con ngựa duy nhất trong chuồng ngựa có thân thế là hậu duệ của dòng ngựa Becephalus huyền thoại."
Thiên Kỳ bước đến bên cạnh cô, tán thưởng: "Tinh Nghiên tiểu thư quả nhiên có mắt nhìn, đâyquả thật là ngựa của tôi. Có điều để chọn một chiến mã tốt không phảichỉ nhìn vào xuất thân, mà là nhìn vào thực lực của nó, con ngựa này con ngựa này dài một trượng, cao tám thước, là hậu duệ của Becephalus nênbản tính hung hăng, bất trị, khác thường, một ngày có thể đi chín vạndặm, truyền thuyết về nó không ai không biết."
Tinh Nghiên cóchút hứng thú với đề tài này, cô không hề phát hiện khoảng cách ngàycàng gần lúc này của hai người, chỉ sáng mắt nhìn chiến mã trước mắt.
"Truyền thuyết về nó thế nào? '
Thiên Kỳ nhìn cô gái đang quay lưng lại với mình, cô thật nhỏ bé, chỉ đứngtới ngực hắn, đôi môi mỏng câu lên một nụ cười khó nắm bắt, hắn khôngnói một lời, quay lưng rời khỏi. Thấy thế Tinh Nghiên đi theo Thiên Kỳ,dọc theo hai con sông nhân tạo trong đấu trường, hắn dường như cũng rấtcó tâm trạng mà kể cho cô nghe truyền thuyết về chiến mã. Âm thanh giống như một loại mê hồn, lạnh nhạt lại đầy sự quyến rũ chậm rãi vang lên:"Theo truyền thuyết, khi người ta lần đầu tìm Bucephalus, không ai cóthể leo lên lưng nó để cưỡi, kể cả vua Philippos II, Vua Philippos IItức giận, muốn đem trả con ngựa táo tợn, hoang dã này. Nhưng Hoàng tửAlexandros đứng gần đó liền nói: “Họ mất một con ngựa như thế chẳng qualà vì họ chẳng có kinh nghiệm và thật quá hèn nhát để có thể thu phụcđược nó”."
"Sau đó thì sao?"- Tinh Nghiên hoàn toàn chìm đắm vào câu chuyện, liên tục giục Thiên Kỳ kể tiếp.
"Sau khi nghe Alexandros nói, vua Philippos II liền phán: “Con cứ chê bainhững người lớn tuổi hơn con cứ như là con biết nhiều hơn và làm tốt hơn họ vậy".
Alexandros trả lời: “Ít ra thì con cũng biết thuầnphục con ngựa này chứ không tệ như họ!”. Nhà vua lại hỏi: “Nếu con không thể thu phục được nó, thì con phải làm gì để trả giá cho sự bốc đồngcủa con? Alexandros không ngại gì nói: “Con sẽ trả tiền mua con ngựanày, dưới sự chứng dám của thần linh”. Thế là tất cả mọi người cười phálên. Alexandros đánh cược và chạy đến con thần mã, khi ngài đến gần thìcon ngựa liền cúi đầu xuống và cho phép ngài leo lên. Về sau, Bucephalus đã cùng sát cánh và tận tụy phục vụ Alexandros chiến đấu trên nhiều mặt trận. Ngài yêu con ngựa của mình đến nỗi khi Bucephalus bị quân Ba Tưbắt cóc, Alexandros dọa sẽ thiêu rụi cả đất nước và tàn sát từng côngdân Ba Tư trừ khi họ chịu thả con ngựa của ông ra. Quá sợ hãi trước lờiđe dọa đó, quân Ba Tư đồng ý trả ngựa."
"Thật thần kì, sao chỉ có Alexandros thuần phục được con chiến mã hung hăng đó?"- Tinh Nghiên nghiên đầu thắc mắc.
Thiên Kỳ chậm rãi trả lời: "Một con ngựa dù có hung tợn thế nào thì khi đượcmột người biết cách thuần phục nó, thì nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời, giống như..."- Hắn dừng bước, quay qua nhìn cô, bàn tay lớn nâng cằm cô lên:"Giống như cô vậy."
Tinh Nghiên một tay hất mạnh tay hắn ra, thì ra nãy giờ hắn luôn nhắm vào cô.
"Rất tiếc, tôi không dễ thuần phục như vậy, hơn nữa anh cũng không phải đốitượng để tôi phải nghe lời."- Tinh Nghiên quật cường nói, câu nói nàylàm Thiên Kỳ có vẻ không vui mà chau mày, sắc mặt cũng trầm xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Đối tượng mà cô nói là Tạ Quốc Hưng? Cái tênvị hôn phu đã bán cô cho "Quách Diệp" sao?"
"Người đó là ai không liên quan đến Quách Diệp tiên sinh. "- Tinh Nghiên rất bình tĩnh đón nhận ánh mắt của hắn.
Không hiểu sao nghe cô nói như vậy hắn cảm giác như mình vốn chẳng có tư cách truy hỏi mọi suy nghĩ của cô, cảm giác này làm hắn cực kỳ không vui,Thiên Kỳ nắm chặt lấy cổ tay cô, lạnh lùng gằng từng chữ: "Cô ghi nhớcho kỹ, cô bây giờ là người của tôi, những suy nghĩ, ý định và cả nhữnghành động lả lơi của cô nên chấm dứt đi."
Cơn đau truyền từ cổtay khiến vết bỏng cũng bắt đầu âm ỉ, Tinh Nghiên mặc áo dài tay nên côkhông thể nhìn thấy tình trạng bây giờ của vết thương, cô cố nén cơn đau xuống, nhìn hắn lạnh nhạt nói: "Sau khi hoàn thành giao dịch của cả hai bên, tôi nhất định sẽ rời xa anh, bây giờ và cả về sau anh mãi cũngkhông có quyền quản lý tôi."
Tinh Nghiên ngỡ rằng Thiên Kỳ sẽ tức giận mà đẩy mạnh cô ra rồi phất áo bỏ đi, nhưng không, hắn nới lỏng lực ở bàn tay, buôn lời tàn nhẫn: "Một thứ đồ chơi tôi dùng lợi ích mua vềthì chắc chắn phải để tôi sử dụng, một ngày tôi chưa chán cô, thì ngàyđó cô không có quyền cự tuyệt!"
Tinh Nghiên không muốn nói chuyện nữa, cô biết bản tính hắn bá đạo, nếu cứ nói tiếp thì phần thiệt sẽ vềcô mà thôi. Cùng lúc, tiếng loa của người dẫn chương trình vang lên,thông báo đến giờ tập trung.