"Nghiên nhi, lúc nàycon toàn ăn đồ bổ, mẹ thấy bệnh suy dinh dưỡng của con dần cải thiện hơn cũng rất vui mừng."- Tinh phu nhân mỉm cười ấm áp nhìn Tinh Nghiên, con bé này từ nhỏ đến lớn ghét nhất là đồ bổ, cũng vì thế mà thể chất yếuớt, nhưng gần đây bà lại thấy con gái mình thay đổi rõ rệt, không cònngủ nướng như lúc trước, giờ giấc của nó rất có quy tắc thậm chí có thểnói là cứng ngắc. Mỗi ngày khoảng năm giờ sáng là Tinh Nghiên rờigiường, ngoài thời gian ở trường ra con bé hầu như chỉ ở các khu tập thể hình.
Tinh Nghiên nhìn tờ tạp chí trong tay, chậm rãi lên tiếngcho có: "Con chỉ là không hài lòng với cái ngoại hình gầy hơn ma củamình mà thôi."
Tinh phu nhân cũng chỉ cười không nói thêm.
"Tập đoàn dầu khí "Quách Diệp" có vẻ như thật sự muốn thu mua tập đoàn nướchoa Tạ thị, đối với sự nghi ngờ của giới chính phủ và truyền thông, bộphận thông tin quan hệ đại chúng của "Quách Diệp" chỉ trả lời ngắn gọn:"Chúng tôi muốn mở rộng lĩnh vực kinh doanh." Đối với việc này, phóngviên chưa hết nghi ngờ về mục đích của "Quách Diệp" "- Biên tập viên xin đẹp trên ti vi đang đọc dòng tin tức mới nhất, Tinh phu nhân nghe xongthì cảm thán bức xúc: "Thật là vô nhân đạo, lúc người khác gặp khó khănlại nhảy vào chèn ép."
Tinh Nghiên nhìn ti vi, nhếch môi lạnhlùng: "Thế thì đã sao? Quy luật tồn tại trên thế giới này lả kẻ mạnhngày càng mạnh, những tập đoàn lớn như "Quách Diệp" trong kinh doanh sẽchẳng còn hai chữ nhân tình nữa, nếu họ không tuyệt tình thì sẽ chẳng có cơ đồ ngay hôm nay."
Tinh phu nhân thở dài gật đầu: "Con nói xem. Tinh thị có nên giúp Quốc Hưng một tay không?"
Tinh Nghiên im lặng, với địa vị của Quách Diệp bây giờ, đừng nói là một Tinh thị nhỏ bé, 10 cái Tinh thị và Tạ thị hợp lại cũng không đủ sức, thậmchí còn bị "Quách Diệp" cắn ngược lại. Tinh Nghiên cô trước giờ khônglàm những việc không có lợi ích.
Tòa nhà lớn được đặt ở trung tâm New york, bên ngoài được bọc bằng lớp thủy tinh trong suốt cao cấp, với 12 tầng chọc trời, Quách Diệp chính là nơi xa xỉ nhất nhì ở New York.
Giờ này là 12 giờ đêm nhưng toàn bộ nhân viên trong công ty vẫn tập trunglàm việc, gấp gáp đi đến các bộ phận để giải quyết cho xong công việc,mặc dù thường tăng ca đến sáng nhưng toàn bộ nhân viên vẫn không hề than oán, bởi lẽ, không phải ai cũng có thể bước vào đây làm việc. Từ khiQuách Diệp Thiên Kỳ lên làm chủ tịch liền nâng cao chất lượng tuyển dụng nhân viên lên hàng A, gần đây, chủ tịch có xu hướng mở rộng quy mô của"Quách Diệp" nên càng nhiều việc hơn.
Trên căn phòng cao nhất,Thiên Kỳ ngồi ở sau bàn giám đốc, hắn bận một chiếc áo sơ mi trắng cùngchiếc quần tây đen, đôi chân dài và mạnh mẽ tùy ý vắt chéo lên nhau, tay trái chậm xoay xoay chiếc nhẫn trên tay phải. Đôi mắt thâm sâu khôngmột tia cảm xúc.
Minh Triều và hai người trong Tam Trượng đứngnghiêm túc ở một khoảng không xa, Minh Triều nói: "Lịch học của tiểu thư đã sắp xếp ổn thỏa, trong khoảng thời gian này tiểu thư cũng yên phậnhơn, không hề gây rắc rối gì."
Hữu Quân tiếp lời: "Lão đại, sắp tới ngài định về thành phố X hay ở lại New York?"
Đôi tay thon dài dừng lại động tác xoay nhẫn, âm thanh trầm ấm vang lên,đầy uy quyền và sự lạnh lẽo: "Chúng ta vẫn chưa thu mua xong Tạ thị, cậu nói xem có nên về hay không?"
"Nhưng Tạ thị đang trên đà laoxuống vực thẳm, nay mai vẫn sẽ thuộc về chúng ta."- Hữu Quân thắc mắc,cậu thật không hiểu, không lẽ lão đại sợ Quốc Hưng kia giở trò?
Thiên Kỳ hừ lạnh, chậm rãi đứng lên đến bên cửa sổ sát đất, hai tay đút vàotúi quần, hắn nói: "Tôi chưa từng xem trọng Tạ Quốc Hưng, có điều..."
Hắn dừng lời nói một lúc, đôi giây sau lại tiếp tục, lần này là câu ralệnh: "Mau thu thập thông tin vị hôn thê của Tạ Quốc Hưng."
"Dạ."- Hữu Quân cung kính tuân lệnh, Trần Hoàng một bên tiếp lời: "Lão đại, số hàng hôm trước mới nhập về vẫn đang để ở căn cứ của gia tộc."
Đối với chuyện này cậu cảm thấy rất kì lạ, gia tộc Samuel đang rình rập lôhàng này nhưng lão đại lại cố ý để số vũ khí mới này ở căn cứ, khôngphải rất kì lạ sao?
"Cậu nghĩ bọn chúng lấy được không?"- Tiếng hắnvang lên chứa ý chế giễu, đến lúc này ba người kia cũng hiểu được ý củahắn, nhất trí im lặng, ai làm việc người nấy.
Chiếc xe mui trần màu trắng chạy với tốc độ xé gió trên quốc lộ, Tinh Nghiên đang đi về hướng ngoại ô.
Hôm nay, cô muốn đăng kí một thẻ kim cương ở phòng tập có tiếng nhưng lạiphát hiện mình không có con dấu nên liều mạng chạy về "Quách Diệp" ởthành phố A để lấy. Con dấu này không chỉ là vật tùy thân, kí tự của nóchỉ giành cho người thừa kế Tinh bang, đó là cha cô để lại trước khi qua đời, nói cách khác, có được nó đồng nghĩa với việc nắm Tinh bang tronglòng bàn tay. Thân thể cô gần đây cũng khôi phục lại phần nào cộng thêmcô rất rành địa thế của căn cứ nên cũng không có vấn đề đáng lo ngại.
Xe đi vào thành phố, cô cảm nhận được hương vị không khí quen thuộc, đâylà nơi đông dân nhất nước, là nơi cô sinh ra và lớn lên, chỉ mới nửa năm thôi, cô đã trở về.
Tinh Nghiên mất nửa tiếng để đến căncứ."Quách Diệp" gia tộc vẫn vậy, là một tòa biệt thự hoành tráng, nhìntừ bên ngoài nó tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, toàn bộ chỉ độc một màu nâunhạt, cánh cổng đen cao vút không cho người khác xâm nhập, Tinh Nghiênvẫn còn nhớ mật mã của nơi này, cô chỉ cần chưa đến một phút đã xâm nhập thành công.
Quy tắc canh gác trong gia tộc là do Thiên Kỳ đặcra, hắn không để thuộc hạ của mình đứng canh gác ở vị trí cố định mà hạlệnh chia thuộc hạ thành 8 tốp người, cứ cách 10 phút sẽ đi tuần tra một lần, vì vậy người ngoài không có đường xâm nhập nếu không biết chuyệnnày, nhưng nếu biết thì cũng chỉ có thời gian 10 phút ngắn ngủi.
Tinh Nghiên nép vào tường, cảnh giác nhìn xung quanh, ở cách cô không xa làmột nhóm người đang đi qua phía cô, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.
"Cậu nói xem, lô vũ khí đáng giá cả tỷ đồng sao lão đại lại liều mạng mà để lại gia tộc như vậy? "- Một tên lính nói.
"Cũng đúng, trước giờ toàn bộ hàng đưa về điều được đặc ở khu cách li, để ởngoài như vậy, lỡ mất một cái thì cái mạng của chúng ta không giữ đượcmất."- Một người khác nói.
Tinh Nghiên chau mày nghe lại câuchuyện trên, cô không có hứng thú với suy nghĩ của Thiên Kỳ, nhưng nếulô hàng lần này hắn để trong căn cứ thì các tên lính kia chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác, lần này e rằng cô khó xâm nhập được hay là để lần khácvậy. Nghĩ vậy, cô bước về phía cổng ra vào định rời khỏi.
~Leng keng~ Không rõ vật gì bị rơi xuống đất, nhóm thuộc hạ đang nói chuyện nhìn về bên này quát: "Là ai?"
Tinh Nghiên nghiến răng, thật là cãi số không khỏi, đành liều mạng một lần vậy.
Một tên thuộc hạ chạy qua đầu tiên, chưa kịp nhìn thấy người nào đã bị đánh ngất. Tinh Nghiên nhanh nhẹn phóng qua cửa sổ vào bên trong.
"Đứng lại!"- Hai tên kia thấy vậy cả kinh đuổi theo vào trong, Tinh Nghiên bị bao vây, cô tiến lên một cách nhanh nhẹn nắm lấy cánh tay tên áo đen bẽ ngược lại làm hắn ngã quỵ xuống đất. Tên áo đỏ nhân lúc cô không để ýmà đánh từ phía sau, nhưng thứ chạm được chỉ là một khoảng trống không,lập tức, gáy cậu ta đau buốt rồi ngất đi.
Tinh Nghiên phủi taynhìn hai bại tướng dưới tay mình, một thời gian lâu như vậy không hề đãđộng thân thủ, bây giờ được đánh như vậy thật sảng khoái, giống như mọihuyệt đạo trên cơ thể được khai thông vậy.
Đi đến một góc khuấtbên cạnh cầu thang, Tinh Nghiên dứt khoát ấn công tắc cầu dao tổng, lậptức ánh đèn khắp nơi biến mất, khắp nơi âm u, Tinh Nghiên đi lên tầnghai, phòng của cô ở dãy cuối tầng, quang cảnh xung quanh vẫn thế, nửanăm rồi, thời gian lâu như vậy nhưng nơi đây lại không hề đóng bụi. Bấtquá cô chỉ có 10 phút để lấy con dấu, không nên quá hồi tưởng chuyệnxưa, chạy đến đầu giường lục lọi ngăn tủ.
Đây rồi! Cầm con dấu trên tay, chưa kịp vui mừng đã nghe thấy tiếng động ở phía sau, cùng một thứ lạnh như băng đặc ở sau gáy.
"Người đến là ai? Có mục đích gì?"