“Tình huống gì vậy?” Lâm Đinh kéo Mạnh Xuyên lùi lại phía sau vài bước, duy trì khoảng cách nhất định với Lâm Nhiễm và Tạ Hoài Tây đi trước, sau đó nhỏ giọng thì thầm.
“Làm sao anh biết được, anh cũng vừa mới thức dậy.”
Mạnh Xuyên đội một cái đầu tổ gà hơi lộn xộn, gò má còn có vết đỏ do thời gian duy trì một tư thế quá lâu, cũng là minh chứng cho những lời anh vừa nói.
Anh lưu loát bước qua bậc cửa trước mắt, quay đầu lại nhún vai về phía em gái tiểu học của mình: Anh cũng đang muốn hỏi chuyện này đây.
Buổi chia sẻ lần này, trường trung học của họ được xếp ở hàng cuối cùng của thính phòng, nhưng buổi chia sẻ này sẽ không đến phiên anh ta, anh ta cũng không cảm thấy hứng thú lắm, nếu không phải anh là cán bộ hội học sinh có nghĩa vụ phải đi đầu, có lẽ anh ta sẽ không đến.
Tối hôm qua anh ta cùng mẫu thân đại nhân của mình tham gia một bữa tiệc, ba giờ sáng mới về đến nhà, hôm nay thức dậy sớm, trước sau cộng lại ngủ không đến ba giờ, cho nên sau khi anh ta đến liền tựa vào ghế ngủ bù.
Mạnh Xuyên vốn định là chuẩn bị buổi sáng nghỉ ngơi một chút ở thính phòng, buổi chiều có thể tìm mấy người bạn của mình đến sân bóng rổ trong nhà chơi, chờ sau khi anh ta mơ mơ màng màng tỉnh dậy, liền phát hiện trong nhóm trò chuyện của lớp mình gửi rất nhiều ảnh hoạt động hôm nay, anh ta thờ ơ nhìn lướt qua, kết quả liền phát hiện người ngồi giữa ghế giám khảo là anh họ của mình.
Vì chứng minh mình không hoa mắt, buổi chia sẻ vừa kết thúc, anh ta liền điên cuồng chạy đến ghế giám khảo hàng đầu, không ngờ là anh họ của anh ta thật, vì thế hiện tại anh ta không hiểu sao lại theo anh họ mình đến nhà hàng riêng này.
“Phía trước là chị của em sao?” Mạnh Xuyên từ lúc mới ở trên xe đã chú ý đến Lâm Nhiễm không chút giấu giếm, như thể anh ta sắp thấy vài bông hoa gì đó xuất hiện trên mặt Lâm Nhiễm.
“Ừ hứ? Thế nào, cũng không tệ lắm phải không. ”
Mạnh Xuyên đi chậm lại, hơi hạ thấp âm lượng của mình: “Nhìn đúng là không tệ. “Ngoại hình nhìn đẹp hơn trên ảnh rất nhiều, hơn nữa từ ngoại hình đến chiều cao tới lúc ngồi trên xe nói chuyện vừa rồi, rất xứng đôi với anh họ của anh ta, Mạnh Xuyên còn tưởng rằng mình phải đợi đến bữa tiệc đính hôn mới có thể nhìn thấy người chị dâu tương lai này.
Nghe được sự khẳng định tương đối tích cực, Lâm Đinh có hơi đắc ý, vừa đi bộ vừa cúi đầu lướt diễn đàn di động. Nếu phía sau cô có cái đuôi dài, khẳng định lúc này đã vểnh lên cao: “Đó là đương nhiên, trong diễn đàn Tiểu Thanh Thụ đã lên cao trào rồi, phỏng chừng lại có thêm một bài đăng trang trọng, số người trả lời cũng không ít hơn mô hình máy bay hàng không kia của anh.”
Mạnh Xuyên ngẩn người một lát, nhìn biểu tình đắc ý của em gái tiểu học của mình, ánh mắt phức tạp.
Hai người họ hình như không nói cùng một chuyện…
Lúc này ánh mắt của Mạnh Xuyên rơi vào mắt Lâm Đinh chính là tràn đầy u oán “Hâm mộ ghen tị”, nhưng Lâm Đinh nhanh chóng không nghĩ như vậy nữa.
Lần này Tạ Hoài Tây chọn nhà hàng Tây mà Lâm Nhiễm rất quen thuộc, món tuyết yến nhựa đào này là một trong số ít đồ ngọt cô thích ăn, trước kia cô thường hay đến; cho nên mỗi lần Lâm Nhiễm vào nhà hàng này, chỉ cần nghe được mấy bài nhạc nhẹ quen thuộc kia sẽ tiến vào trạng thái rất thoải mái.
Sau khi Lâm Nhiễm ngồi xuống, cởi áo khoác tựa vào ghế sofa bằng da yên lặng chọn món, thỉnh thoảng còn đưa ra một số ý kiến nhỏ của mình khi Lâm Đinh rối rắm với thực đơn. Tất cả động tác chân tay đều biểu hiện hết sức tự nhiên, tự nhiên đến nỗi khiến Lâm Đinh thật sự không nhịn được sự tò mò trong lòng. Sao cô cứ cảm thấy Lâm Nhiễm và người anh trai ngồi đối diện này đã quen biết rất nhiều năm.
Không đúng, cảm giác có cái gì đó rất không đúng!
Vì thế Lâm Đinh lặng lẽ mở hộp thoại với Mạnh Xuyên.
Nhưng còn chưa đợi Lâm Đinh gửi một loạt dấu chấm hỏi, Lâm Nhiễm liền khép lại thực đơn nói với Tạ Hoài Tây về “Hôn sự” của hai người: “Tôi vừa nói chuyện điện thoại với ba tôi, hôn sự có thể đề cập trước Tết, tiếp theo bên phía anh còn cần tôi phối hợp gì nữa không? ”
Tạ Hoài Tây trầm ngâm một lát, sau đó ngữ khí hơi nghiêm túc nói: “Nếu đã có thể đề cập hôn sự sớm, thời gian đính hôn và hôn lễ cách nhau cũng không dài, tiệc đính hôn có lẽ sẽ không mở tiệc lớn chiêu đãi khách, chỉ là hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm; Nếu như chúng ta đăng ký kết hôn trước Tết, có thể cuối năm em phải cùng tôi về Vân Đài cúng bái tổ tiên.”
“Em có thể không?” Anh kiên nhẫn hỏi.
Hóa ra tổ tiên của nhà họ Tạ cũng là Vân Đài, chuyện này Lâm Nhiễm thật sự có hơi bất ngờ, thật ra cho dù Lâm Nhiễm không cùng Tạ Hoài Tây trở về Vân Đài cúng bái tổ tiên, thì Lâm Nhiễm cũng sẽ đến nghĩa trang một chuyến trước một ngày để thăm Nhiếp Viên Ký, cho nên nếu là chuyện này, thật ra không có gì là không thể.
“Có thể.” Lâm Nhiễm theo thói quen siết chặt cái lắc tay bện trên tay mình, “Vậy tháng sau chúng ta tìm thời gian làm thủ tục.”
Lâm Đinh đang buồn bực ăn món khai vị trước bữa ăn, trong miệng ngậm một hạt nhân óc chó, lỗ tai nhỏ bé vẫn luôn dựng thẳng nghe hai người nói chuyện, kết quả lúc nghe Lâm Nhiễm nói lời này, thật sự là có chút quá kích động, liền bị nghẹn vụn quả óc chó mà ho liên tục vài tiếng.
Đợi đến khi cô nuốt một ngụm nước, mới từ từ dịu lại, yếu ớt nhìn thoáng qua vị soái ca đối diện mình đã chụp hơn trăm tấm ảnh ở buổi chia sẻ hỏi một câu: “Anh trai này là anh rể tương lai sao ạ?”
“Ừm.” Người trả lời là Tạ Hoài Tây.
Lâm Đinh bị một tiếng trả lời không có cảm này làm cho xấu hổ đến mức không dám hỏi thêm câu nào nữa, chỉ là đổi đề tài theo bản năng thổi bay rắm cầu vồng của hai người, lời nói vội vàng nhắc tới việc có lục lại đoạn video ghi lại buổi chia sẻ lần trước của Tạ Hoài Tây, anh cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bạn học trong trường đều nói hai người rất xứng đôi.
Đây không phải là cô ấy nói nhảm, mà thực sự có chuyện như vậy.
Vừa nói đến chuyện này, Mạnh Xuyên cũng không buồn ngủ nữa, lúc Lâm Nhiễm lên sân khấu phát biểu, tiếng vỗ tay dưới khán đài quá nhiệt liệt, khiến anh tỉnh ngủ giữa chừng vài lần, lúc vừa mới ở trên xe, anh ta đã xem lại đoạn video kia một cách cẩn thận.
Lúc này Lâm Đinh “Đắc ý” biết bao nhiêu, hai năm trước khi anh còn là một đứa trẻ có “thần khí” biết bao nhiêu, dù sao lúc đó bài phát biểu chia sẻ của anh họ cũng rất đặc sắc, và những tràng pháo tay anh ấy nhận được lúc đó chắc chắn không ít hơn hôm nay.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao anh họ của anh lại trở thành giám khảo của năm nay?
Trường học của họ dù phụ huynh sẽ duy trì liên lạc tương đối chặt chẽ với ban giám hiệu nhà trường, nhưng phụ huynh thường được mời đến trường tham gia một số hoạt động, đều sẽ thông qua học sinh làm trung gian, đây cũng coi như là triết lý giảng dạy của trường trung học Vân Huy, bồi dưỡng khả năng tự lập cho mỗi học sinh, thay vì lệ thuộc vào phụ huynh.
“Anh họ, sao hôm nay anh lại đến trường làm giám khảo…” Nghi vấn của Mạnh Xuyên còn chưa kịp nói hết thì đã nuốt lại câu phía sau “Thế mà trường học không thông báo cho em”.
Tuy anh không lợi hại như anh họ, nhưng đã đồng hành cùng phu nhân Tạ Tuệ không ít những dịp trang trọng, nên bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt cũng có một chút.
Hai năm trước, anh đã cầu xin anh họ của mình nửa tháng cho buổi chia sẻ của Vân Huy, cuối cùng còn phải lấy một bộ máy bay mô hình quý báu của mình, chỉ để cho anh họ của anh mủi lòng và giúp đỡ. Gần cuối năm công ty rất bận rộn, anh họ anh còn có thời gian tới trường làm giám khảo, nếu là ngày thường đoán chừng chuyện này đã sớm bị Tạ Hoài Tây dứt khoát từ chối.
Mạnh Xuyên nhìn Lâm Nhiễm phía đối diện đang chậm rãi dùng thìa ăn quả mâm xôi, căn bản khi hỏi ra những lời này, thì đáy lòng đã có đáp án.
Nhưng mặc dù Mạnh Xuyên đã thành thật nuốt lại lời nói của mình, nhưng đáy mắt của hai chị em một lớn một nhỏ ngồi phía đối diện vẫn mang theo sự tìm tòi nhìn về phía Tạ Hoài Tây.
Hỏng rồi.
Thì ra chị dâu nhỏ còn chưa biết chuyện này.
Mạnh Xuyên hơi lo lắng nuốt nước miếng một cái, sau đó ánh mắt không rõ ràng rơi trên người Tạ Hoài Tây ở bên cạnh.
Mạnh Xuyên vốn tưởng rằng anh họ của mình sẽ tìm một lý do đàng hoàng, ai ngờ người ta lại thẳng thắn thừa nhận.
Tạ Hoài Tây: “Muốn đến xem một chút. ”
Về phần muốn xem cái gì, dường như cũng không có gì hồi hộp.
——
Từ sau buổi chia sẻ hôm đó Lâm Đinh biết được năm nay Lâm Nhiễm sẽ đến thành phố Vân Đài vào dịp Tết Dương lịch, cô vẫn luôn muốn xem chính xác cơ hội để Lâm Nhiễm sớm dẫn mình đến Thành Nam để làm thẻ trò chơi điện tử nhập vai mới mở.
Chỉ là sau khi chuyện thông gia được đưa lên lịch trình, thời gian của Lâm Nhiễm liền bị lấp kín, trừ phi Lâm Đinh cố ý bắt người, bằng không ngay cả bóng người của Lâm Nhiễm cũng không nhìn thấy.
Trong vòng chưa đầy một tháng, đính hôn, đăng ký kết hôn, chuyển nhà.
Mặc dù Tạ Hoài Tây biết cô vui vẻ, đã giảm bớt tỷ lệ xuất hiện của cô nhiều nhất có thể, nhưng bởi vì thời gian gấp gáp, trong khoảng thời gian này Lâm Nhiễm vẫn bị ép tới mức không có thời gian dành cho bản thân.
Cũng may gần đến Tết, hai người họ cũng đăng ký kết hôn thành công, người nhà họ Tạ mới từ từ lùi lại chuyện quan trọng cúng bái tổ tiên đến cuối năm.
Lúc này Lâm Nhiễm mới có thời gian thở phào nhẹ nhõm, đến nhà Triệu Yên Nhiên ở lại hai ngày.
Phòng ngủ của Triệu Yên Nhiên ở vùng ngoại ô phía nam thành phố có một cửa sổ sát đất, gần đây thời tiết nắng đẹp, đến giữa trưa, ánh mặt trời chiếu thẳng lên giường trong phòng ngủ, sưởi ấm những tấm chăn bông.
Lâm Nhiễm tiện tay lôi từ trong túi xách ra hai tập tài liệu đã in sẵn, ném lên giường, vừa nằm sấp trên giường phơi nắng vừa say sưa đọc tài liệu lịch sử, bắp chân nhô cao lộ ra ngoài một khúc, lắc qua lắc lại, thoạt nhìn rất bắt mắt.
Cùng lúc đó, Triệu Yên Nhiên đang ngồi trước bàn trang điểm cũng bày một chồng tài liệu, nhíu mày không ngừng lật xem, trong thời gian đó phát ra vô số cảm xúc và tiếng thở dài, tâm trạng còn phức tạp hơn người trong cuộc một chút.
“Cứ như vậy mà kết hôn sao?”
“Ừm.”
“Những đồ mà dì Nhiếp để lại cũng đều cho cậu hết sao?”
“Ừm, ông nội và các cậu còn cho tớ thêm một chút nữa.”
“Thủ tục chuyển nhượng lô đất kia cũng đã hoàn tất rồi hả?”
“Đã làm xong trước Tết Nguyên Đán rồi.” Trước giờ cô chưa từng hoài nghi hiệu suất làm việc của Lâm Quốc Hoa.
Triệu Yên Nhiên nhìn tài sản trước mặt chất thành núi nhỏ, nhịn không được nuốt nước miếng: “Thất Thất.”
“Hả?”
“Tớ cũng muốn kết hôn!!”
Sớm biết kết hôn có thể khiến mình thành phú bà, lúc cô từ chối ông Triệu cũng sẽ không đến mức chân thành như vậy.
Hơn nữa đoán chừng mẹ cô cũng chuẩn bị cho cô không ít của hồi môn, đến lúc đó chẳng phải là đi thẳng lên đỉnh cao của đời người hay sao!
Lâm Nhiễm giữ nguyên tư thế một lúc lâu, cánh tay có hơi đau, cô thoáng nghiêng người về phía Triệu Yên Nhiên: “Có người thích hợp hơn không? Chẳng phải chú Triệu đã chọn cho cậu mấy nhà rồi sao, lần này cậu chọn được rồi chứ?”
Trong đầu Triệu Yên Nhiên hiện ra một gương mặt hơi gợi đòn, lập tức lắc đầu: “Đừng nhắc tới nữa, xui xẻo!”
“Hay là chúng ta nói cái gì khác đi.”
“Ví dụ như… cậu và Tạ Hoài Tây đều chuyển đến một chỗ ở, chẳng lẽ không xảy ra chút gì sao?”
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Đang tải...
[Tinh Cầu Mất Ngủ] Chương 10
1 Tháng Mười, 20222 bình luận
Chương 10: Chúng ta đổi một nơi nào đó yên tĩnh để nói chuyện được không?
Buổi chia sẻ vẫn đang diễn ra ở bên trong hội trường, hoạt động lần này có tới mười hai vị khách quý, không lâu nữa hoạt động này sẽ kết thúc, nhưng Lâm Nhiễm đi từ trên bục xuống trước, tìm một góc trống ở cầu thang và bấm gọi cho Lâm Quốc Hoa.
Điện thoại đã không kết nối được ngay từ lần đầu, nhưng Lâm Nhiễm cũng không ngạc nhiên, cô liền gọi lại lần hai.
Lúc này Lâm Quốc Hoa đang họp ở công ty, mặc dù người này chạy theo danh lợi, thờ ơ với mọi người nhưng lại thực sự tham công tiếc việc, cơ bản một năm phần lớn ông đều dành thời gian ở công ty.
Nếu là trước đây, ông ấy có thể đã ngắt điện thoại của Lâm Nhiễm khi đang bận công việc, nhưng gần đây tình huống có hơi đặc biệt.
Vậy nên khi thư ký đưa điện thoại tới, hỏi trả lời hay không thì ông không chút nghĩ ngợi mà tạm dừng hội nghị, vừa cầm điện thoại đi về phòng làm việc của mình, vừa nhận cuộc gọi của Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm đứng ở cầu thang bên ban công, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía xa chân trời, máy bay băng qua mơ hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng ầm ầm của động cơ, nhưng rất nhanh thanh âm đó liền bị giọng nói nghiêm túc của Lâm Quốc Hoa che mất.
Lâm Quốc Hoa: “ Gọi điện thoại cho ba có chuyện gì?”
Lâm Nhiễm luôn nói thẳng mỗi khi đối mặt với Lâm Quốc Hoa: “Cần bao lâu mới có thể hoàn thành thủ tục chuyển nhượng quyền sử dụng đất?”
Lâm Quốc Hoa vốn tưởng Lâm Nhiễm có việc gì quan trọng, không nghĩ tới Lâm Nhiễm gọi là vì chuyện này, liền hơi tức giận ngay cả những nét bút ký trên tài liệu cũng dùng rất nhiều sức, khiến cho 70 tờ giấy lem ra không ít mực.
Ông rất muốn hỏi cô con gái lớn của mình rằng cô thật sự chỉ muốn lấy những gì mẹ cô đã để lại, hay là muốn thoát khỏi nhà họ Lâm sau khi lấy đồ và cao chạy xa bay.
Sự bất mãn của ông đã hiện rõ trên khóe miệng.
Nhưng ông là một doanh nhân, cuộc liên hôn với nhà họ Tạ trong mắt ông đã trở thành một cuộc làm ăn, và ông hiểu rõ nhất thời khắc mấu chốt này, nên nói gì và không nên nói gì.
Vì vậy khi Lâm Quốc Hoa kiểm soát được cảm xúc của mình, ông đã dứt khoát im lặng.
Lâm Nhiễm cũng không quan tâm đến sự im lặng của Lâm Quốc Hoa, cô hơi nhíu mày, đối với “thái độ bình tĩnh” của Lâm Quốc Hoa có chút bất ngờ.
Lâm Nhiễm nói một lần nữa: “Hôn sự sẽ được tổ chức trước Tết nguyên đán, và con hy vọng sẽ nhận được những gì con muốn trước khi đính hôn.”
Lâm Quốc Hoa sửng sốt một chút, hiển nhiên là cũng không biết chuyện này, ông nửa tin nửa ngờ: “Làm sao con biết.”
Ông nhận được lời mời từ nhà họ Tạ vào buổi sáng, vốn định chính thức bàn bạc về hôn lễ vào tối mai, cho nên ông ta không biết Lâm Nhiễm đang nói về điều gì.
“Vừa mới gặp Tạ Hoài Tây.” Lâm Nhiễm cũng không định che giấu chuyện này, ngược lại cô biết rằng chuyển ra ngoài cùng Tạ Hoài Tây đúng thời điểm sẽ làm một số việc tiến triển thuận lợi hơn.
Lâm Quốc Hoa cũng không còn choáng ngợp trước “niềm vui từ trên trời rơi xuống” này như lần trước nữa, thực ra gần đây ông đã nghi ngờ một chuyện—— đó chính là đứa con gái này của ông có thể có tình cảm với người con nuôi nhà họ Tạ, mặc dù đây chỉ là một suy đoán vô căn cứ.
Quả nhiên, vào thời điểm Lâm Quốc Hoa nghe được Tạ Hoài Tây, thái độ của ông dịu đi một chút, rốt cuộc cũng trả lời Lâm Nhiễm.
Lâm Quốc Hoa: “Các thủ tục đang được tiến hành, ba sẽ yêu cầu thư ký thông báo cho con khi công việc được hoàn thành.”
Chờ thư ký thông báo?
Lâm Nhiễm không khỏi nhếch khóe miệng khi nghe thấy những lời này, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai.
Hai người cha hiền con thảo giả vờ đã lâu, người cha như ông khó tránh khỏi ôm ảo tưởng của chính mình.
Ngón tay của Lâm Nhiễm gõ đều đặn trên bàn, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng lại mang hàm ý mạnh mẽ, hơi khác với vẻ ngoài thường ngày của Lâm Nhiễm, ánh mắt lướt qua cũng không cảm thấy hài hoà: “Con cần thời gian chính xác.”
Bên trong điện thoại im lặng hồi lâu, Lâm Nhiễm không nói, Lâm Quốc Hoa cũng không nói.
Lâm Quốc Hoa thay đổi nút thắt nào đó trong giây lát, Lâm Nhiễm bắt đầu đếm thầm trong đầu: 5, 4, 3, 2, 1.
Giọng điệu tức giận của Lâm Quốc Hoa tuôn ra khỏi micro mà không chút do dự: “Lâm Nhiễm, đây chính là thái độ của con khi nói chuyện sao? Chẳng lẽ con sợ ba sẽ lật lọng sao?”
Lâm Nhiễm đã không còn là cô gái nhỏ của năm đó, bây giờ đối mặt với sự chỉ trích này, cô thậm chí còn có tâm trạng nhanh chóng tiến hành phân tích hành vi tổ chức của con người trong đầu: “Quả thực là có băn khoăn, dù sao lật lọng đối với ba cũng không phải là chuyện lạ.”
“Ba, con hy vọng mình có thể đạt được thứ mình muốn trước ngày đầu năm mới, và con tin rằng ba có biện pháp để làm điều đó, nhưng con cũng không ngại nhờ ông ngoại giúp đỡ.” Những lời đầu tiên của Lâm Nhiễm khá tôn trọng, nhưng những lời sau đó không che giấu chút ý định uy hiếp.
Cuối cùng hai người không vui mà kết thúc cuộc điện thoại, chỉ trong phút chốc, phòng làm việc của tổng giám đốc khoa học công nghệ của Lâm thị trở nên hỗn loạn, tay trên bàn của Lâm Quốc Hoa đã nổi đầy gân xanh.
Chỉ sau khi Lâm Quốc Hoa nguôi giận một chút, ông ta mới bấm điện thoại lần nữa và để thư ký chờ ngoài cửa đi vào.
Không phải nữ thư ký không nghe thấy giọng nói trong văn phòng Tổng giám đốc, cho nên lúc đi vào cả người cô đều căng thẳng, sợ không cẩn thận sẽ thành nơi trút giận.
Người bên ngoài đều nói rằng Tổng giám đốc khoa học công nghệ của Lâm thị là quý ông khiêm tốn, lịch lãm, trên thực tế chỉ những người trong công ty như họ mới biết, hình tượng bên ngoài của Lâm Quốc Hoa tất cả đều là giả vờ.
Lâm Quốc Hoa không nói gì, cô thư ký nhỏ cũng không dám hỏi, cũng may không lâu sau cô liền thấy ông chủ lấy ra một đống tài liệu trong ngăn kéo, trực tiếp để trên bàn để cô làm nhanh thủ tục.
“Cầm những thứ này đến thẳng chỗ Văn phòng đất đai của lão Lý, hoàn thành trước ngày đầu năm mới, càng sớm càng tốt.”
“Dạ được, Tổng giám đốc Lâm.”
Cô thư ký cầm đống tài liệu trong tay cũng không dám hỏi nhiều, cho đến khi quay lại phòng thư ký, nhìn một chút xem có việc gì gấp mà cần cô phải tự mình đi một chuyến.
Tiêu đề của tờ giấy màu vàng có nội dung: Hợp đồng thỏa thuận chuyển nhượng quyền sử dụng đất.
Người chuyển nhượng: Lâm Quốc Hoa
Người được nhượng: Lâm Nhiễm
Nhìn xuống chút nữa, địa điểm được viết ở trên là: Số 84, khu phát triển công nghệ cao, thành phố Nghi Thành.
——
Lâm Nhiễm biết rất rõ Lâm Quốc Hoa nhanh chóng cúp điện thoại là vì thẹn quá hóa giận, dù sao mấy chuyện trong quá khứ trước đây, nói ra thì chẳng có chuyện nào là vẻ vang cả.
Nhưng Lâm Nhiễm cũng biết rằng Lâm Quốc Hoa sẽ sớm hoàn thành các thủ tục chuyển nhượng quyền sử dụng đất.
Khi Lâm Nhiễm quay trở lại khu vực chờ ở hậu trường, cô thấy Lâm Đinh khoác trên mình chiếc áo khoác màu vàng nhạt trên người, đang cầm chiếc máy ảnh DSLR với vẻ thích thú và nhìn chằm chằm vào nó.
Lâm Nhiễm ngồi cạnh Lâm Đinh: “Mặc nhiều như vậy không nóng sao?”
Lâm Đinh quay đầu, thấy Lâm Nhiễm đã về: “Chị đã đi đâu vậy, em vừa gọi điện cho chị, bên chị luôn báo bận.”
“Chị đi gọi điện thoại.”
Lâm Đinh vừa nhìn thấy Lâm Nhiễm đã theo bản năng hỏi một chút, cô nhanh chóng cắt đứt vấn đề, bày tỏ cảm xúc về phía người trong cuộc.
“Chị ơi! Chị thật sự quá tuyệt vời, chị không những học giỏi mà còn chơi game mượt như vậy, mấy đứa con trai trong lớp… không đúng, còn có mấy bạn nữ, đều muốn em xin chữ ký của chị.” Đôi mắt Lâm Đinh lấp lánh đầy sao, trong ánh mắt đều là sự ngưỡng mộ.
Lâm Nhiễm cởi chiếc áo khoác mà Lâm Đinh đang mặc trên người, mặc lại cho mình,rồi sau đó dội thẳng một chậu nước lạnh: “Trò chơi chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển, không đáng để sùng bái, em hãy quên chuyện ký tên đi.”
Lâm Đinh cúi thấp đầu “Ồ” một tiếng, Lâm Nhiễm từ chối là điều mà cô mong đợi, tuy rằng cô có vẻ như nghe lời, nhưng thật ra trong mắt đang nghĩ đến những việc khác.
Nếu như chữ ký không được… vậy thì cô không thể trực tiếp đưa người đến dưới khán đài, cơ hội “Khoe khoang” tốt như vật, cô nào chịu bỏ qua!
Sau đó Lâm Nhiễm cứ như vậy bị em gái của mình dỗ dành làm nũng kéo ra khán phòng từ sau hậu trường.
Lâm Nhiễm: “Em có chắc là khu vực lớp học của các em còn có chỗ trống không? ”
Lâm Đinh vỗ một cái vào bộ ngực chưa phát triển: “Đương nhiên, vị trí của lớp bọn em rất gần nhau, em đã giữ cho chị một vị trí tuyệt vời.”
Lâm Nhiễm nghi ngờ, nhưng lần này Lâm Đinh lại không thấy chột dạ, kéo Lâm Đinh đi theo lối đi bên cạnh thính phòng một đường đi về phía trước.
Đến khi Lâm Đinh có hơi đắc ý đưa Lâm Nhiễm đến chỗ trống phía sau ghế giám khảo, còn có chút đắc ý nhướng mày về phía Lâm Nhiễm.
Trong mắt đầy chữ viết: Nhìn xem, em không có lừa chị, vị trí thực sự tuyệt vời.
Lần này cô có chuẩn bị mà đến, vị trí này phía trước chính là ghế giám khảo, phía sau là vị trí lớp bọn họ được phân chia khu vực, vốn trống một hàng là để dành cho giáo viên tổ chức sự kiện lần này, nhưng các thầy cô rất bận rộn, chạy tới chạy lui căn bản không có thời gian ngồi ở đây. Lâm Đinh sau khi tranh được sự đồng ý của hai vị giáo sư, trực tiếp mượn hoa dâng Phật dẫn Lâm Nhiễm đến ngồi.
“Chị, thấy thế nào, vị trí này có phải rất nice hay không.”
Ánh mắt của Lâm Nhiễm đảo qua Tạ Hoài Tây đang ngồi ở phía trước cách mình một cánh tay, vươn tay xoa xoa đầu Lâm Đinh, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Chỗ ngồi rất đẹp.”
Lâm Đinh thè lưỡi, rốt cục cũng ngồi xuống, chỉ là không chú tâm nghe buổi chia sẻ như Lâm Nhiễm nói, mà một hồi giơ máy ảnh trong tay lên chụp ảnh, một hồi quay người lại âm thầm tương tác với các bạn học phía sau.
Lâm Nhiễm cũng dần trở nên chuyên chú, thật ra đối với buổi chia sẻ của trường trung học này cô khá có hứng thú, trường trung học Vân Huy vốn là một trường quý tộc, Ban giám hiệu khi mời phụ huynh học sinh cũng đều có phương pháp đánh giá nhất định, lần chia sẻ này nói chung vẫn duy trì được tính chuyên nghiệp rất mạnh trước đó, cũng coi như là không nói suông.
Chỉ là lần này, rốt cuộc cô vẫn không nhịn được nửa chừng nhìn về phía Tạ Hoài Tây vài lần.
Thời gian buổi sáng trôi qua nhanh hơn tưởng tượng, việc chia sẻ nhanh chóng kết thúc.
Buổi chia sẻ sẽ được chia sẻ lại, cho nên cũng sẽ không tiến hành một số giải thưởng ngay tại chỗ, đợi đến khi MC phát biểu xong, hoạt động lần này coi như là kết thúc tốt đẹp.
Lúc trước Lâm Nhiễm cẩn thận xem kĩ tài liệu Tạ Hoài Tây gửi tới, cho nên rất rõ ràng điểm này.
Lâm Đinh lại không biết, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối: “Không trao giải à, uổng công chờ mong nửa ngày trời.”
“Vậy chúng ta về nhà đi, hôm nay cảm ơn người chị gái xinh đẹp tốt bụng bác học đa tài thông minh!”
Lâm Nhiễm cũng không nhận lấy rắm cầu vồng của Lâm Đinh, cũng không đứng dậy: “Chờ đã, chị còn có một số chuyện.”
“Chuyện gì?”
Mọi người theo nhân viên an ninh tổ chức giải tán có trật tự, ghế giám khảo cũng trống một nửa, Tạ Hoài Tây lúc này đứng lên, nhưng không rời đi, mà xoay người đặt ánh mắt với độ chính xác cao vào Lâm Nhiễm: “Chúng ta đổi một nơi nào đó yên tĩnh để nói chuyện được không?”
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Đang tải...
[Tinh Cầu Mất Ngủ] Chương 9
1 Tháng Mười, 2022Bình luận về bài viết này
Chương 9: Anh làm cho tôi có hơi bất ngờ.
Đó là giữa mùa hè 13 năm về trước, cô nhớ rõ năm ấy Nghi Thành vô cùng nóng bức, gió biển mang theo hơi ẩm cùng cái nóng oi bức cuốn cả thành phố vào trong một phòng tắm xông hơi, nhiệt độ mặt đất lên đến lúc đỉnh điểm, nội dung của buổi truyền hình thời sự thành phố mỗi ngày đều phát đi phát lại một tin tức: Kêu gọi người dân không nên ra ngoài khi không thực sự cần thiết để phòng tránh bị say nắng.
Lễ tốt nghiệp năm đó của trường trung học Nghi Thành chính là được tổ chức trong thời tiết như vậy. Như mấy năm trước, lễ tốt nghiệp sẽ được tổ chức sau khi học sinh biết được kết quả trúng tuyển, nhưng năm ấy không biết vì nguyên nhân gì mà nhà trường đã tiến hành tổ chức sau khi kỳ thi tốt nghiệp kết thúc được ba ngày.
Cô và Tạ Hoài Tây lần lượt là học sinh đại diện cho trung học cơ sở và trung học phổ thông, cả hai sẽ phát biểu thay mặt cho học sinh cấp ba tốt nghiệp của Nghi Thành.
Bây giờ nghĩ lại, hình như ngày đó là lần cuối cùng cô gặp Tạ Hoài Tây.
Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?
Thực ra Lâm Nhiễm cũng không nhớ rõ lắm, mấy năm đó chứng mất ngủ của cô ngày càng trở nên nghiêm trọng, rồi cũng mấy năm đã trôi qua, cho tới bây giờ trong đầu cô chỉ lưu lại một đoạn ký ức ngắn đầy mơ hồ.
Cô chỉ nhớ là lúc ấy trước khi cô phải lên sân khấu, thời tiết oi bức ẩm ướt cộng thêm ngủ không đủ giấc khiến cho cô bị choáng váng, chỉ một lát mà trán cô đã thấm đầy mồ hôi, cả người lung lay như sắp ngã.
Rõ ràng là cả hai người đều đứng dưới ánh mặt trời chói chang nhưng không biết thế nào mà Tạ Hoài Tây lấy từ đâu ra một chai nước lạnh và một chiếc khăn đưa cho cô.
Hai thứ bình thường đó lại trở thành cọng rơm cứu mạng cô ngày hôm ấy, chiếc khăn thấm những giọt nước mát lạnh đắp lên trán khiến cô tỉnh táo lại.
Trước khi lên sân khấu, Tạ Hoài Tây còn nói với cô: “Chờ mong bài phát biểu tốt nghiệp của em, Lâm Nhiễm.”
Cũng là ngày hôm ấy cô mới biết được, hoá ra Tạ Hoài Tây biết tên cô.
Tuy nhiên lúc sau bởi vì bị say nắng nên cô đã bỏ lỡ phần thả bóng bay ước nguyện, cuối cùng chỉ có thể một mình mang bóng đến phía sau trường học để thả bóng bay ước nguyện của mình cô.
Lâm Nhiễm nhớ rõ lúc ấy cô cầm bút, nghiêm túc viết lên quả bóng một câu: Cảm ơn anh đã chờ mong, chờ mong lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta, Tạ Hoài Tây.
___
Loại cảm xúc này của Lâm Nhiễm cũng không kéo dài lâu, khách mời buổi chia sẻ xuất hiện dựa theo thứ tự lớp học của học sinh năm hai. Lâm Đinh đang học lớp đầu của khối hai, lớp của các cô mời hai vị phụ huynh, Lâm Nhiễm vừa vặn là khách mời thứ hai xuất hiện, không lâu sau khi cô đến hậu trường, vị khách mời đầu tiên liền lên sân khấu chuẩn bị bắt đầu phát biểu.
Cô nhanh chóng lấy lại suy nghĩ của mình và bắt đầu chuẩn bị một số công việc cuối cùng trước cuộc họp chia sẻ.
Hôm nay vừa vặn là đông chí, loại ngày này cho dù là thành phố có khí hậu dễ chịu như Nghi Thành cũng có chút se lạnh.
Nhưng hệ thống sưởi ấm trong lễ đường được bật rất đầy đủ, để có vẻ trang trọng hơn một chút, Lâm Nhiễm cởi áo khoác ra đưa cho Lâm Đinh, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong.
Lúc này Lâm Nhiễm đã không còn bất kỳ cảm xúc nào nữa, ngược lại Lâm Đinh đi tới đi lui, lòng bàn tay cầm máy ảnh đổ không ít mồ hôi: “Chị ơi, em đến trước khán đài chụp ảnh cho chị, sau khi kết thúc mẹ em bảo chúng ta về nhà ăn sủi cảo. ”
Không đợi Lâm Nhiễm cự tuyệt, Lâm Đinh đã xách theo máy ảnh nhanh như chớp không thấy bóng dáng. Lâm Nhiễm nhìn bóng dáng nóng như lửa bỏng của Lâm Đinh, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cuối cùng thu hồi ánh mắt, trên tay cầm sẵn bản thảo đã được chuẩn bị cũng không tiếp tục đọc, mà xoay người ngồi ở một bên ghế trong khu chờ đợi.
Vị trí cô ngồi vừa hay có thể nhìn thấy hàng ghế đầu tiên trong thính phòng, Tạ Hoài Tây ngồi ở vị trí gần ở giữa, lúc này anh đang cầm bút chuyên chú ghi chép cái gì đó, ánh mắt của Lâm Nhiễm gần như không có chút che giấu nào mà nhìn về phía đó.
Ngoại trừ người đang phát biểu trên sân khấu Tạ Hoài Tây chính là một tâm điểm khác, thật ra không chỉ riêng Lâm Nhiễm, rất nhiều thầy trò dưới khán đài cũng bàn luận sôi nổi về bóng lưng mặc áo khoác đen, trong nhóm trò chuyện của sinh viên đã tràn ngập các bức ảnh của Tạ Hoài Tây từ mọi góc độ.
#Tên nhóm trò chuyện: Tổ chức ngầm lớp một khối hai!
【[Hình ảnh].jpg, đừng nghe buổi chia sẻ! Nhan sắc này bắt kịp idol của tớ rồi, hừ hừ! 】
【Đừng nghe buổi chia sẻ +1, nữ sinh bên cạnh tôi đã xao động, cũng đang thảo luận soái ca kia là ai, sao lại có hơi quen mắt! 】
【@Lâm Đinh, không phải cậu mang theo máy ảnh SLR sao? Vị trí ngồi cách anh chàng đẹp trai kia gần như vậy, mau chụp thêm hai tấm đi, tớ muốn đặt làm hình nền. 】
【@Lâm Đinh, buổi sáng chị này còn nói mình sẽ không dùng máy ảnh SLR, gặp được anh đẹp trai,quả thực không biết, đang liều mạng chụp liên tiếp. 】
【Không hổ là chị Đinh của tớ. 】
【Không hổ là chị Đinh của tớ. 】
【+10086】
Lâm Đinh mới xuất hiện trong nhóm, trong lời nói lộ ra sự đắc ý
【Các cậu là máy đọc lại sao? 】
【@Toàn bộ thành viên, ảnh chụp đầy đủ, nhưng các cậu cũng đừng chỉ lo nhìn soái ca, lát nữa chị tớ lên sân khấu, đều phải ra sức vỗ tay cho tớ! 】
Tính tình Lâm Đinh hoạt bát, trong lớp từ trước đến nay sức hút không tệ, tiếng hưởng ứng trong nhóm có trọng lượng cao.
Đồng Nhụy nhìn lịch sử trò chuyện trong điện thoại, nhỏ giọng “Cắt” một tiếng, cô ta luôn cảm thấy Lâm Đinh “Vô học” như vậy. Chị gái trong truyền thuyết của cô ta cũng không khá hơn bao nhiêu, nào giống chị họ của cô ta, sinh viên tài năng của đại học Nghi Thành, người làm mưa làm gió năm đó của trường trung học Nghi Thành, nghe nói hiện tại còn được ghi tên trên bảng tuyển sinh để tuyên truyền.
Lúc này người đang phát biểu trên sân khấu chính là chị gái của Đồng Nhụy người mà Lâm Đinh vừa nói.
Lúc Lâm Đinh ở hậu trường đã gặp cô ấy, nhìn qua không lớn hơn cô mấy tuổi, hẳn là nghiên cứu sinh chuyên ngành lịch sử, kể một số câu chuyện lại vô cùng sinh động thú vị, nhưng căn cứ vào phân tích dữ liệu của Lâm Nhiễm về bộ sưu tập video xuất sắc trước đây, nội dung chia sẻ này chỉ có thể nói là trung bình, cũng không xuất sắc như vậy.
Ở dưới khán đài truyền đến một trận vỗ tay nhiệt liệt, kế tiếp đến phiên Lâm Nhiễm lên sân khấu, vì thế rất nhanh, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều bị bộ dáng bình tĩnh thong dong của cô hấp dẫn.
Áo sơ mi trắng, quần jeans, với một khuôn mặt xinh đẹp, đặt trong bất kỳ môi trường khuôn viên trường nào, cũng đủ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Huống chi gần đây Lâm Nhiễm rảnh rỗi không có việc gì, vì buổi chia sẻ này cũng tốn chút tâm tư.
Khi màn hình lớn bắt đầu phát sóng một trong những trò chơi phổ biến nhất hiện nay 【 Thời đại thịnh hành】 “Popularera”, tất cả các học sinh ở đây đều nhốn nháo, ngay cả mọi người trong ghế giám khảo cũng chăm chú thêm ba phần.
Chia sẻ trò chơi?
Ngoại trừ Tạ Hoài Tây ra, giờ phút này trong lòng mấy giám khảo còn lại đều nảy ra một suy nghĩ trong đầu.
Nếu như chỉ đơn thuần là chia sẻ trò chơi, vậy ít hơn một chút so với vài công nghệ tiên tiến vào mấy năm trước, có vẻ kém hơn wikipedia một chút.
Nhưng có thể được mời làm giám khảo cũng không phải là người có tư tưởng một chiều, bọn họ cũng chỉ nghĩ đến khả năng này, thời gian sau đó không ngoại lệ mà chú tâm lắng nghe Lâm Nhiễm nói liên tục về nội dung đang chiếu trên màn ảnh.
Lúc ban đầu Lâm Nhiễm quả thật đã cân nhắc việc chia sẻ chuyên môn về nghiên cứu rối loạn giấc ngủ, nguyên nhân có hai điểm, một là chuyên môn của cô, tương đối am hiểu. Thứ hai, cô luôn cảm thấy rằng các vấn đề sức khỏe tâm thần của học sinh trung học hiện nay không nên bỏ qua, thậm chí cần phải được phân chia tập trung vào một khóa học.
Đối với việc lựa chọn trò chơi VR phổ biến trong và ngoài nước trong những năm gần đây như làm phương tiện chia sẻ, bắt nguồn từ một bước ngoặt.
Bản thân cô là một người yêu thích trò chơi, cũng tương đối chú ý đến một số công nghệ tiên tiến trong trò chơi trực tuyến hiện nay, cô vì mức độ cao của trò chơi, nửa năm trước ở New Zealand nhận được lời mời tham gia cuộc thi offline của tổ sản xuất 【 Thời đại thịnh hành】, cũng vì vậy mà cô được tiếp xúc sâu với việc sản xuất trò chơi, ý tưởng và kỹ thuật cao hàm chứa trong đó.
【 Thời đại thịnh hành】 là một trò chơi thực tế ảo.
Thật ra mấy năm gần đây loại trò chơi này liên tục xuất hiện, lấy khái niệm “Lấy chuyển động của người chơi trong trò chơi làm thời gian” ý tưởng đã thu hút sự bình chọn của người chơi, mang đến một làn sóng rầm rộ.
【 Thời đại thịnh hành 】 lại là một trong những trò chơi đột phá vòng vây, ra mắt chỉ một năm, nó đã phá vỡ rất nhiều kỷ lục vàng trong lĩnh vực trò chơi, hoạt động hàng ngày được tính bằng “Tỷ”.
Nó thậm chí còn vượt ra ngoài lĩnh vực trò chơi và đóng góp cho nghiên cứu y học đương đại.
Ví dụ như một trong những bản sao chi nhánh của trò chơi này, “Giác quan mô phỏng sự sống còn”, tức là thông qua thị giác, thính giác, xúc giác nhiều khía cạnh của các giác quan của con người, trò chơi sinh tồn thực tế mô phỏng cực cao, để tạo ra một môi trường y học điều trị chữa bệnh hoàn hảo.
Vừa hay mấy ngày gần đây cô có tham gia và hoàn thành một bài luận văn học thuật như vậy đã xuất bản trên tạp chí, cũng gửi lại rất nhiều tập san mẫu có thể làm vật kỷ niệm sau buổi chia sẻ, cho nên cô mới nghĩ đến việc chọn cái này làm chủ đề.
Sau khi Lâm Nhiễm lên sân khấu, thầy trò trong thính phòng gần như đặt toàn bộ ánh mắt lên người Lâm Nhiễm, ở trong toàn thể học sinh chia sẻ trò chơi thịnh hành hiện nay vốn đã thu hút, huống chi ngoại hình và điều kiện của Lâm Nhiễm quá mức ưu tú, sau Tạ Hoài Tây cô lại trở thành đề tài bàn tán sôi nổi khác dưới khán đài.
Trong quá trình thuyết trình, Lâm Nhiễm kết hợp đầy đủ kiến thức lý luận vững chắc của mình, lại thể hiện rất nhiều kỷ lục điểm số cao trong quá trình chơi game của mình, chỉ tiết lộ ra cấp bậc người chơi của mình trong trò chơi này thôi, đã khiến toàn trường reo hò lần nữa.
Thật ra không chỉ mỗi bọn họ khiếp sợ, mà ngay cả đáy lòng Lâm Đinh cũng đang lẩm bẩm, tuy chị gái cô ta chơi trò chơi thực sự không tệ, nhưng trò chơi này là trò chơi xếp hạng cấp bậc thế giới, tài khoản mà chị gái cô công bố có thể coi là người nổi tiếng ở cả nước, trước đây cô vẫn cho rằng chị gái cô đi New Zealand học tập là đi “Chịu khổ chịu tội”.
Lâm Nhiễm đang nói giữa chừng thì dừng lại, người dưới khán đài lại truyền đến từng đợt vỗ tay nhiệt liệt.
Lâm Đinh cũng dần lấy lại tinh thần, ai mà thèm quan tâm chứ, vỗ tay trước rồi nói sau.
Mà Lâm Nhiễm đối mặt với sự hoan hô nhiệt tình của toàn trường, chỉ im lặng đứng tại chỗ, không vui không nóng mà chờ vỗ tay kết thúc mới tiếp tục, khiêm tốn và tập trung.
Cuộc chia sẻ này tổng cộng kéo dài mười lăm phút, vào lúc kết thúc mọi người thậm chí còn hơi chưa đủ đã, ban giám khảo còn chưa tiến hành thảo luận đầy đủ, liền xác định cơ bản: Nếu không có gì bất ngờ, Lâm Nhiễm chính là người chia sẻ tốt nhất trong năm nay.
Không thể không nói, có thể đem sự chuyên nghiệp và tính thú vị kết hợp nhuần nhuyễn như vậy, cô gái trên khán đài này cũng không phải là người bình thường, trong bọn họ cũng có người chơi trò chơi này, có một số cảnh trò chơi thậm chí còn khiến bọn họ nói nhiệt huyết sôi trào.
Thực ra trong suốt thời gian phát biểu, Lâm Nhiễm không nhìn về phía ghế giám khảo Tạ Hoài Tây, cô cũng không muốn bị phân tâm, cô không đủ tự tin, có một số quấy nhiễu bên ngoài mà cô đã chọn loại bỏ ngay từ đầu,.
Chỉ là toàn bộ quá trình cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người kia rơi trên người mình.
Vài giây trước khi xuống sân khấu, Lâm Nhiễm nhìn thẳng vào anh vài giây, cô mới phát hiện, trong ánh mắt kia mang theo thưởng thức, tán thưởng… Còn có một chút tìm tòi sâu không thấy đáy.
Lâm Nhiễm thu hồi ánh mắt, trong đầu vẫn còn quanh quẩn đường nét trên môi của Tạ Hoài Tây.
Cô nói: “Anh làm cho tôi có hơi bất ngờ.”
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Đang tải...
[Tinh cầu mất ngủ] Chương 8
4 Tháng Tám, 20224 bình luận
Chương 8: Sẽ không để em ủy khuất
Lâm Nhiễm nhìn Lâm Thinh bằng ánh mắt mang chút dò hỏi, Lâm Thinh cũng rất thức thời mà chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Chính là khi chú Trần lái xe đến cổng trường, lúc chị đi xuống xe đăng ký, em nhìn thấy một anh trai rất cao đứng ở cách đó không xa nhìn chị.”
Lâm Nhiễm dựa vào miêu tả của Lâm Thinh mà nghĩ nghĩ, nhưng vẫn không có ấn tượng gì, chỉ là lúc nhìn theo phương hướng Lâm Thinh chỉ, cô thấy một số học sinh đi về phía toà giảng đường liền hỏi: “Chị thấy học sinh đều trở về khu giảng dạy, em không cần đi qua đó à?”
Quả thật là đúng vậy.
Thế nhưng Lâm Thinh nghĩ mình đã tới trễ như vậy, vì vậy sau khi mơ màng một lúc, đoán rằng tiết học cũng sắp kết thúc, cứ nghĩ đến việc cuối tuần phải nghe giáo viên giảng bài, con bé lại thấy da đầu tê dại.
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Lâm Nhiễm, con bé chần chừ đứng lên, sau đó nhét chiếc máy ảnh vào tay Lâm Nhiễm: “Chị, chị giúp em cầm một chút, chốc nữa em qua khán đài tìm chị lấy về.”
Lâm Nhiễm nhìn bộ dáng nhỏ bé đầy lưu luyến của Lâm Thinh mà lắc đầu, thật ra cô làm vậy đều là có mục đích.
Mặt sau của phòng khách chính là khán đài, bởi vì thời gian còn sớm nên giáo viên cũng để cho phụ huynh tự do hoạt động, chỉ cần không đi quá xa.
Trong những trường hợp như thế này, việc xã giao là điều không thể trách khỏi, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Lâm Nhiễm đã phải tiếp tới ba cuộc nói chuyện, có lẽ do khuôn mặt Lâm Nhiễm khá xa lạ nên một vài vị phu nhân cũng tò mò.
Cô trốn ra ngoài để yên tĩnh, cô không am hiểu và cũng không thích nói chuyện với nhiều người xa lạ.
Cũng may không xa phòng tiếp khách có một câu lạc bộ của học sinh, bên trong đó có khu nghỉ ngơi, Lâm Nhiễm còn có thể nhìn thấy một chiếc ghế dài mà cô từng thấy trên tờ báo kỹ thuật, là loại mấy năm gần đây của nước người, được nghiên cứu chế tạo để dễ dàng ngủ khi nghỉ chân, trị giá rất lớn, vậy mà cô còn có thể thấy nó ở một trường cấp hai.
Toàn bộ tầm mắt của Lâm Nhiễm đều bị cái ghế kia hấp dẫn, cho nên lúc đi qua chỗ Tạ Hoài Tây ngồi, cô lại vội vàng bước qua, hoàn toàn không nhận ra khu vực này còn có một người khác.
Chờ đến khi Lâm Nhiễm nhìn xong, xoay người muốn tìm nơi ngồi xuống mới phát hiện Tạ Hoài Tây đã đi tới đứng sau mình từ khi nào. Lúc Lâm Nhiễm xoay người liền lơ đãng lùi lại một bước, cho nên hai người một giây đó thực sự rất gần nhau, hơi thở không tự chủ là đan xen, không khí xung quanh đột nhiên có chút ái muội.
Lâm Nhiễm hầu như chưa từng tiếp xúc gần gũi với một ai khác giới, cô hốt hoảng lùi lại một bước theo bản năng, nhưng trong khoảnh khắc đó lại không đứng vững, ngã về phía chiếc ghế.
“Cẩn thận.”
Tạ Hoài Tây rất nhanh đã đỡ được cô.
Được anh đỡ lấy, Lâm Nhiễm mới có thể đứng vững, nhưng tầm mắt lại không biết nhìn về đâu.
Tạ Hoài Tây rất nhanh liền nhận ra Lâm Nhiễm đang mất tự nhiên, nhưng anh cũng không trêu chọc, mà chủ động mở miệng: “Chúng ta ra ngồi ở băng ghế bên kia?”
“Được.” Lâm Nhiễm đáp.
Tạ Hoài Tây đi ở đằng sau, chăm chú nhìn Lâm Nhiễm đi phía trước. Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông trắng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác màu vàng rất phù hợp với làn da của cô, để lộ chiếc cổ hơi nhợt nhạt, xương vai cũng rất gầy, nhìn thì ngoan ngoãn nhưng bên trong lại cất giấu một trái tim lạnh lùng.
Ánh mắt Tạ Hoài Tây không tự giác được mà dừng lại vài giây.
Nếu mấy người trong vòng tròn nhìn thấy một màn này thì đúng là được mở rộng tầm mắt.
Tạ Hoài Tây tựu là người trong giới trong nhưng lại giữ mình vô cùng trong sạch, rất ít khi đến những nơi xa hoa lãng phí, cũng chưa từng mang theo phụ nữ bên người, mặc dù đã tới tuổi, mấy người trong giới này dù biết sẽ lựa chọn liên hôn, nhưng cũng không ngăn được nếm thử mùi vị tình yêu nam nữ trước hôn nhân, thế mà nhiều năm như vậy, Tạ Hoài Tây ngay cả đến bạn gái cũng không có một người.
Cũng vì chuyện này mà trong giới lưu truyền không ít lời đồn đại, nói đại khái là do thân phận con nuôi kém cỏi không dám tuỳ ý làm bậy, đương nhiên cũng có một số tin đồn hơi quá, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn là mấy lời không thể chấp nhận.
Thực ra chuyện này chỉ có mình Tạ Hoài Tây biết rõ, anh không phải là cố ý tiết chế, mà chỉ là anh không có ham muốn, cũng không có hứng thú.
Anh cũng không thích mấy thứ gây nghiện, trên thực tế anh không đụng vào thuốc lá, cũng rất ít khi nói chuyện công việc trên bàn tiệc.
Cho nên thời điểm bố biết chuyện anh khăng khăng muốn cùng Lâm gia liên hôn vô cùng tức giận, bởi vì rất ít khi anh biểu đạt thẳng ra điều mình muốn, tuy trước đó kia cũng từng có vài lần nhưng chỉ đếm trên đầu ngón tay, có lẽ cũng vì vậy nên bố cuối cùng cũng gật đầu.
Về phần đồng ý thì không biết là do sau khi cân nhắc thiệt hơn hay do bất lực thì không biết được.
Lâm Nhiễm đi trước ngồi xuống chiếc ghế sopha trắng, rõ ràng bên kia có rất nhiều ghế có vị trí đối mặt nhau, thế nhưng hai người lại đều cùng ngồi một bên ghế, như vậy thì không cần mặt đối mặt. Tâm trạng Lâm Nhiễm hiện tại cũng đã dịu đi rất nhiều, ít nhất nhịp tim đã dần trở lại bình thường, không còn đập không quy luật như vừa nãy.
Lần này, Lâm Nhiễm mở miệng trước: “Sao anh lại ở đây?”
Không đợi Tạ Hoài Tây trả lời, Lâm Nhiễm lại nói thêm một câu.
“Ý tôi là, tại sao anh lại đến bên này ngồi, trường học không bố trí phòng nghỉ cho bạn giám khảo sao?”
Lâm Nhiễm hơi nghiêng đầu, chủ động nhìn Tạ Hoài Tây, cô phát hiện ra dáng ngồi của anh vô cùng nghiêm túc, chiếc ghế này được thiết kế tạo thành một độ cong phù hợp với cơ thể, thời điểm cô ngồi dựa vào ghế, quay sang nhìn vẫn thấy sống lưng Tạ Hoài Tây duy trì một khoảng cách 3cm với lưng ghế.
Cái này không phải cố ý mà giống như một thói quen từ trong xương cốt, thoạt nhìn có chút nghiêm túc, đây có phải là muốn nói chuyện quan trọng với cô? Lâm Nhiễm nghĩ.
Tạ Hoài Tây lấy một tờ đơn đưa cho Lâm Nhiễm, lúc này cô mới phát hiện ra trên tay anh còn đang cầm một thứ, nhưng có lẽ vừa rồi trong tình thế cấp bách phải đỡ cô nên tờ giấy đã có chút nhăn nhúm.
“Phòng nghỉ được sắp xếp ở phòng họp phía đông, bên trong hơi ồn ào nên tôi ra ngoài hóng gió.”
Quả nhiên Lâm Nhiễm nhìn thấy ngôi sao đánh dấu vị trí phòng nghỉ trên tờ giấy.
Phòng nghỉ cách chỗ của bọn họ không xa, nhưng bởi vì kiến trúc của các toà nhà chỗ này nên rất khó nhìn thấy.
Tạ Hoài Tây trả lời xong, Lâm Nhiễm cũng không biết nói gì nữa, cô không biết nên tìm chủ đề nào để tiếp tục, đành phải lật qua lật lại tờ giấy, lúc nãy cô chỉ nhìn thấy mặt trái tờ giấy, giờ mới để ý đến dòng chữ nhỏ ở mặt phải.
Hoá ra là tiêu chuẩn chấm điểm của ban giám khảo, phía trên ghi rất nhiều nội dung, Lâm Nhiễm cũng không nhìn kĩ mà trả lại cho Tạ Hoài Tây: “Giám khảo có cần ngồi vào bàn trước không?”
Cô vừa mới nghe thấy tiếng âm thanh truyền đến từ căn phòng cách đó không xa, ngoài hành lang cũng nghe thấy tiếng ồn ào của giáo viên và học sinh.
Tạ Hoài Tây “ừm” một tiếng, nhìn lướt qua động tác của Lâm Nhiễm, cầm lấy trang giấy cô vừa đưa, vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn Lâm Nhiễm, không nói tiếp đề tài này mà chuyển sang một chủ đề khác: “Việc kết hôn có thể diễn ra trước kế hoạch.”
“Khi nào thì tiến hành?” Lâm Nhiễm có chút ngoài ý muốn, cô không biết chi tiết về thời gian hôn lễ, vậy nên khi Tạ Hoài Tây nói diễn ra trước kế hoạch, cô cũng không hiểu lắm.
Hình như anh cũng nhớ ra lúc trước cô đã nói mọi chuyện đều giao cho Lâm Quốc Hoa xử lý, cho nên Tạ Hoài Tây cực kỳ kiên nhẫn giải thích cho Lâm Nhiễm: “Theo kế hoạch là tháng 3 năm sau đính hôn, tháng 6 sẽ chính thức tổ chức hôn lễ, nhưng bởi vì xảy ra chút chuyện cho nên hôn lễ vẫn chưa xác định, còn những việc còn lại sẽ tổ chức trước Tết nguyên đán.
Chút chuyện? Chút chuyện gì mà có thể thay đổi thời gian kết hôn?
Lâm Nhiễm suy nghĩ về lời của Tạ Hoài Tây, sau đó tự mình lý giải: “Vậy trong tháng sau chúng ta phải đính hôn và lãnh chứng?”
“Thời gian hơi gấp.” Tạ Hoài Tây nói, “nhưng sẽ không để em ủy khuất vì sự thay đổi này.”
Lâm Nhiễm thật sự không để ý mình bị ủy khuất hay không, cô chỉ tính toán một chút nên hoàn thành sớm các thủ tục chuyển nhượng đất đai xong trước năm nay, còn chuyện liên hôn đối với cô, nếu kết quả đều giống nhau thì xảy ra sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau.
Sự trầm mặc của Lâm Nhiễm trong mắt Tạ Hoài Tây chính là đang do dự, cô chần chừ không nói gì, ngón tay đặt trên đầu gối cứ xoắn lại, khớp xương hơi đỏ lên.
Hiểu biết của Tạ Hoài Tây đối với Lâm Nhiễm cũng không nhiều, chỉ dừng lại ở những lần gặp mặt hiếm hoi trong ký ức, cùng những tin nhắn đầy lạnh lùng, vì vậy anh cũng không làm phiền đến cô mà chọn chờ đợi cô suy nghĩ xong.
Một khi Lâm Nhiễm đã rơi vào trạng thái tập trung, cô sẽ vô thức bỏ qua mọi thứ xung quanh, cô tính toán thời gian trong đầu, trước đây cô cũng từng xử lý mấy thủ tục chuyển nhượng đất đai, chỉ là đã cách đây mấy năm, lại gần tới cuối năm rồi nên chỉ sợ một số bộ phận không làm việc.
Lâm Nhiễm cẩn thận suy nghĩ, trước kia cô chưa từng suy nghĩ đến việc phải thúc giục Lâm Quốc Hoa bởi vì nghĩ chuyện liên hôn này không thể tiến triển nhanh như vậy, xem ra hiện tại còn cần phải bàn thêm: “Chút nữa tôi sẽ gọi điện với người nhà của mình để bàn bạc, buổi diễn thuyết kết thúc xong có muốn về cùng không?”
“Được.”
Tạ Hoài Tây vẫn luôn nhìn thời gian, bây giờ chỉ còn chưa đầy mười phút nữa ban giám khảo đã phải có mặt để ổn định chỗ ngồi, và còn gần hai mươi phút nữa khách mời đầu tiên sẽ lên sân sấu thuyết trình.
Giờ phút này anh cũng không ép buộc Lâm Nhiễm phải đưa ra câu trả lời dứt khoát bởi có một số việc không thể nóng vội.
“Sắp tới giờ vào chỗ ngồi rồi, sau khi kết thúc lễ trao giải, tôi sẽ chờ em ở chỗ ban giám khảo. Tôi rất mong chờ phần thuyết trình của em, Lâm Nhiễm.”
Mong chờ? Một cụm từ quen thuộc.
Lâm Nhiễm tự nhận mình vô cùng quen thuộc với mấy buổi thuyết trình như vậy, hồi còn ở Viên Nghiên Cứu New Zealand, gần như tuần nào cũng phải báo cáo tiến triển nghiên cứu một lần, nhưng chưa bao giờ cô giống như bây giờ, vì câu nói của Tạ Hoài Tây mà sinh ra một ít cảm xúc khẩn trương.
Cô vốn đang định nói đùa “Vậy anh cần phải chấm điểm công bằng, không được ưu tiên tôi.”
Tuy nhiên đối mặt với Tạ Hoài Tây, người cô đã yêu thầm nhiều năm, cô lại không thể nói ra lời nói đùa ấy.
Cô chợt thấy mình đã đánh giá cao khả năng kiểm soát cảm xúc của mình.
Những cảm xúc của quá khứ, những ký ức bị chôn vùi trong cát bụi bao năm, vào khoảnh khắc đối mặt gần với Tạ Hoài Tây như vậy, đang dần dần phá vỡ rào chắn, vọt về phía cô…
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Đang tải...
[Tinh cầu mất ngủ] Chương 7
25 Tháng Bảy, 20221 bình luận
Chương 7: Vừa nãy lúc ngồi trên xe em thấy một anh trai cứ luôn nhìn chị
Tạ Hoài Tây nhìn cánh tay đầy gân xanh, lồng ngực phập phồng ngày càng mạnh của ông lão trước mặt, ánh mắt anh vẫn kiên định, khuôn mặt không hề dao động, mãi đến khi ông lão nặng nề họ khụ khụ hai tiếng, lúc này anh mới có chút dao động: “Bố, bác sĩ nói người không được thực giận, nếu không trái tim sẽ không trụ được.”
Tạ Hoài Tây hiểu rõ Tạ Tùng Sơn, và người hai mươi mấy năm chèo lái Tạ gia cũng hiểu rõ đứa con trai này.
Tạ Hoài Tây bề ngoài bình thản khiến người khác không thể nắm bắt được sơ hở gì nhưng thật ra bên trong rất tàn nhẫn, không khác gì ông năm đó, chuyện khác còn có thể thương lượng, nhưng đây là chuyện hôn nhân, nếu nó không muốn, nếu cuối cùng bắt buộc phải thỏa hiệp thì nó cũng sẽ cố gắng tìm mọi cách để đạt được.
Huống chi ông là bố của nó, ông cũng không muốn ép buộc con trai, bởi vì hiện tại Tạ gia đã khác năm xưa, chuyện liên hôn cũng chỉ như dệt hoa trên gấm, không cần thiết.
Chỉ là uy quyền vào năm qua hôm nay lại bị khiêu chiến, vào ngày lúc ông yếu nhất, ông cảm giác mọi thứ đang vượt khỏi tầm kiểm soát của ông khiến ông vô cùng bất lực.
“Ra ngoài.”
Tạ Hoài Tây không đứng dậy cũng không cử động, anh không phải không nghe ra Tạ Tùng Sơn đang dần đồng ý, nhưng anh muốn nghe được câu trả lời khẳng định: “Bố, con muốn liên hôn với Lâm gia.”
Tạ Tùng Sơn nhất thời không lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tạ Hoài Tây, tựa hồ đang nhìn anh, nhưng lại giống như thông qua Tạ Hoài Tây nhìn người khác.
“Bố, nếu như bố lo lắng con sẽ lấy gia sản của nhà họ Tạ, vậy bố cứ yên tâm đi, con từ đầu đến cuối chưa bao giờ có bất kì suy nghĩ không an phận nào đối với tài sản nhà họ Tạ.”
Tạ Tùng Sơn nghe xong những lời này của Tạ Hoài Tây, không những không hoà hoãn chút nào mà ngược lại ho khan vài tiếng, đến khi cổ họng trào ra máu, Tạ Hoài Tây mới nhanh chóng đứng dậy, đỡ ông xuống ghế ngồi.
Một lúc sau, Tạ Tùng Sơn tuổi đã già mới ngăn không cho bàn tay được run rẩy, giọng nói già nua nhưng lại mang theo sự khẳng định đầy chân thật: “Tạ Hoài Tây, con nghe rõ đây, cho dù một ngày nào đó bố chết thì con vẫn là người của Tạ gia, dòng máu đang chảy trong người con cũng là của Tạ gia, dù bố chết, con tự lập nghiệp thì vẫn không thể chối bỏ được.”
___
Lúc Lâm Nhiễm nhận được tin nhắn phản hồi của Tạ Hoài Tây thì đã là giữa trưa, cô vừa mới cùng Triệu Yên Nhiên ăn cơm xong, đang tìm một nơi để đi mát xa chân. Dọc đường Triệu Yên Nhiên đang tận dụng mọi khả năng để hỏi về chuyện Tạ Hoài Tây.
Về cơ bản thì từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ được cô ấy hỏi qua một lần, Lâm Nhiễm cũng rất bình tĩnh, hỏi gì đáp nấy.
Thời điểm hai người bọn họ đang nói về chuyện khi nào tổ chức hôn lễ thì Lâm Nhiễm nhận được một file tài liệu do Tạ Hoài Tây gửi, bên trong là một danh sách còn tít mít hơn của Lâm Thinh gửi cho.
Lâm Nhiễm nhìn lướt qua một chút, phát hiện bên trong không chỉ có một số vấn đề cụ thể của buổi thuyết trình, mà còn bao gồm cả những điều phụ huynh phải làm sau khi buổi thuyết trình kết thúc, ví dụ như sau khi thuyết trình xong, phụ huynh nên để lại một vật gì đó làm kỷ niệm để trường học sẽ sử dụng để trưng bày ở lần thuyết trình tiếp theo.
Điều này Lâm Nhiễm chưa từng nghĩ tới.
Lâm Nhiễm: “Cảm ơn anh, không nghĩ tới hiện tại mấy hoạt động của học sinh cấp hai lại chuyên nghiệp như vậy.”
Tạ Hoài Tây: “Tôi được mời làm giám khảo của buổi thuyết trình năm nay, nếu còn vấn đề gì nữa thì cứ hỏi tôi.”
Lâm Nhiễm ban đầu cũng chỉ định tìm hiểu đơn giản một chút, thế nhưng nghe Tạ Hoài Tây nói vậy, cô bắt đầu hỏi thêm một số vấn đề khác.
Lâm Nhiễm vô cùng chuyên chú, lúc Triệu Yên Nhiên nhìn sang mà cô cũng không phát hiện, mãi đến khi Triệu Yên Nhiên tấm tắc bảo lạ, cô mới nhìn thấy ghế mát xa đối diện đã không còn ai ngoại trừ người nhân viên đang ngồi đợi bên cạnh.
“Không nghĩ tới hai người các cậu đã mấy năm không gặp nhau, về nước cũng chỉ gặp quả một lần mà đã thân thiết như vậy.”
Lâm Nhiễm trả lời tin nhắn, sau đó quay đầu nhìn công chúa Triệu Yên Nhiên kiêu ngạo.
“Cậu không mát xa chân à? Không phải vừa nãy còn nói với tớ chân cậu đau?”
“Ôi, người tớ đâu có chỗ nào đau nhức chứ? Nhưng mà đột nhiên tớ thèm ăn dưa quá.”
Triệu Yên Nhiên thấy cuộc nói chuyện giữa hai người đã kết thúc, đành phải chậm rì rì bước về ghế đối diện, người nhân viên ngồi cạnh bắt đầu giúp cô xoa bóp chân.
“À vừa nãy nói đến đâu rồi? Khi nào thì các cậu đính hôn? “
“Tớ cũng không rõ, nhưng chắc sẽ không gấp lắm? Có lẽ là năm sau.” Lâm Nhiễm nhìn xung quanh căn phòng, lơ đãng nói.
“Cậu không sợ bố cậu mang cậu đi bán?”
“Sẽ không đâu, Lâm Quốc Hoa đã đồng ý cho tớ mảnh đất mẹ để lại, đây là điều kiện để tớ kết hôn.”
Mặc dù liên hôn với Tạ Hoài Tây, nhưng miếng đất kia là điểm mấu chốt cô phải giành được trước khi kết hôn.”
Triệu Yên Nhiên nghe thấy Lâm Nhiễm nói vậy, không còn rối rắm chuyện kết hôn với Tạ Hoài Tây nữa: “Thật? Bố cậu đồng ý để lại mảnh đất đó cho cậu? Tần Nhã thì sao? Mẹ kế cậu cũng đồng ý?”
Mẹ kế của Lâm Nhiễm, Triệu Yên Nhiên đã nghe thấy rất nhiều từ miệng Lão Triệu, là con gái nhỏ của Tần gia, hồi học đại học không màng người nhà phản đối, cưới một quan chức cấp cao ở thành phố bên, rất giàu có, nhưng sau đó quan chức bởi vì bị lộ ra tội tham ô, nhận hối lộ mà ngã ngựa, bị phán đi tù chung thân; người đàn bà này cuối cùng cũng từ bỏ, sau đó không biết dùng cách gì mà gả cho Lâm Quốc Hoa, trở thành mẹ kế Lâm Nhiễm.
Chỉ riêng việc đã trải qua từng ấy chuyện đã biết người phụ nữ này có bao nhiêu mạnh mẽ.
“Đồng ý, còn lại tớ cũng không rõ lắm.” Lâm Nhiễm nói.
Chuyện của Lâm gia, cô không muốn tìm hiểu kĩ, chỉ cần một nhà bọn họ còn có thể duy trì bề ngoài hoà bình thì cô cũng có thể giả vờ làm một đứa con ngoan.
Nhưng Lâm Nhiễm vẫn nói thêm một câu: “Tay của Tần Nhã cũng không thể duỗi xa như vậy.”
Triệu Yên Nhiên gật đầu hiểu rõ: “Nhưng dù sao cậu cũng không ngốc, Nhiễm Nhiễm, cậu yên tâm, chị đây sẽ bảo bễ cậu khỏi những người đàn bà tâm địa rắn rết.”
Triệu Yên Nhiên vỗ vỗ ngực mình.
Cô nói loanh quanh một vòng, mãi sau mới bắt đầu vào vấn đề chính: “Cho nên, em gái yêu quý, cho chị đây xem rốt cuộc Tạ Hoài Tây như thế nào? Tớ nhớ hồi còn đi học cậu ta cũng khá đẹp trai, nhưng ánh mắt tớ năm đó lại bị Hướng Tầm thu hút, sau mới biết anh ta là cái đồ lăng nhăng, hừ.”
Lâm Nhiễm biết hiện tại chủ đề nói chuyện của cô với Triệu Yên Nhiên kiểu gì cũng không thể tránh khỏi Tạ Hoài Tây, cô liền cười một cái, đưa video cho Triệu Yên Nhiên xem.
Triệu Yên Nhiên nhận lấy đi động, đầu ngón tay viết đầy hai chữ hưng phấn.
Cô có thể tự nhận mình là người hiểu rõ Lâm Nhiễm nhất, cũng biết rõ đã bao năm như vậy Lâm Nhiễm chỉ thích đúng một người là Tạ Hoài Tây, nếu như không nói đến gia thế, chỉ nói về tình cảm thì Tạ Hoài Tây là lựa chọn tốt nhất, còn hơn là kết hôn với một người xa lạ.
Triệu Yên Nhiên chăm chú xem hết video một lần, cô đa cảm đoan, thời điểm cô hẹn hò cùng tiểu minh tinh hồi trước còn không xem kĩ như vậy.
Triệu Yên Nhiên một bên xem, một bên lại không nhịn được mà cảm thán: “Giá trị nhan sắc đúng là không có gì để chê cả, mấy người họ Tạ tớ đều đã gặp qua, một đám người dưa vẹo táo nứt*, may mà Tạ Hoài Tây là con nuôi, nếu không đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
Lâm Nhiễm thờ ơ nói chuyện, giống như đang nói về chuyện không liên quan đến mình: “Có khi hôn lễ này kết thúc, mấy người ở Nghi Thành lại nói hai người này xứng đôi.”
Chắc hẳn không ít người muốn xem màn kịch vui giữa cậu con trai nuôi và cô con gái nhà giàu có vấn đề tâm thần.
Triệu Yên Nhiên biết Lâm Nhiễm đang nói đến mấy lời đồn đại của Nghi Thành, nhưng cũng không để ý đến, trả lại điện thoại, cô nhéo má Lâm Nhiễm: “Cậu ấy, lúc nào cũng chỉ biết trốn tránh.”
___
Lâm Nhiễm sống trong căn hộ nhỏ của Triệu Yên Nhiên hai ngày, sau khi đi giúp việc quét dọn sạch sẽ căn hộ ở gần trường học, cô liền dọn qua đó.
Trong khoảng thời gian này Lâm Quốc Hoa có gọi hai lần, một lần là hỏi chuyện cô chuyển nhà thế nào, một lần hỏi chuyện về mảnh đất kia, có lẽ do biết mọi chuyện đã định thì không thể thay đổi được nữa nên lần này trở về nước, cũng không làm khó cô, không còn bắt cô trở về nhà.
Nói tóm lại, Lâm Nhiễm lại một lần nữa bắt đầu cuộc sống thanh tịnh một mình.
Trường học ở bên kia đã học gần tới cuối kỳ, Lâm Nhiễm ở Nghi Thành đại học được phân tới lớp mà giáo sư đó vừa vặn là học trò của của giáo sư Mạn bên kia, cũng xem như là một nửa đàn chị của Lâm Nhiễm, cho nên cũng không bắt cô phải đến báo cáo, chỉ nói cô có thể ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, chờ đến học kỳ sau khai giảng thì viết luận án tốt nghiệp.
Khó có khi được nghỉ ngơi, vậy nên Lâm Nhiễm dành hai ngày trước cuối tuần để làm việc, ngoại trừ ở nhà xem Xuân Vãn, thì cô dành thời gian chính cho buổi thuyết trình kia.
Thời gian rất nhanh đã tới thứ bảy, Lâm Thinh biết cô sẽ dọn về Cẩm Tú Sơn Thuỷ, cho nên đã là hét chú Trần tới đón cô, lần này cô cũng không từ chối. Xe của cô để ở hầm, hai năm qua chưa từng sử dụng, mấy ngày hôm trước đã đưa đi bảo dưỡng, mà cô còn phải mang theo một ít vật kỷ niệm cho trường học nên quả thật không có phương tiện đi.
Lâm Thinh hôm nay vô cùng hưng phấn, tính cách mãi không lớn được, trên cổ còn treo một cái máy ảnh: “Chị, chị yên tâm, em nhất định sẽ chụp ảnh đẹp cho chị.”
Lâm Nhiễm vạch trần một cách vô tình: “Ống kính còn phủ đầy bụi kìa.”
Lâm Thinh ngượng ngùng cười, giảo biện nói: “Chị, tuy kỹ thuật chụp ảnh của em không tốt lắm, nhưng có thể đảm bảo chụp chị xinh như chị Đồng Nhuỵ.”
Con bé còn vô cùng chu đáo giải thích: “À, Đồng Nhuỵ là lớp trưởng của chúng em, năm nay chị của cậu ấy cũng tham gia thuyết trình… Chị, mau nhìn đi, chúng ta đã đến trường học.”
Lâm Nhiễm nhìn theo hướng Lâm Thinh đang chỉ, đập vào mắt chính là một hàng cây xanh um cao ngất ngưởng, toà nhà trắng tinh ẩn hiện phía sau cành lá, mơ hồ còn có thể thấy toà tháp bằng kim loại, đây là kiến trúc nổi tiếng ở Nghi Thành, gọi là tháp Thăng Thiên, xây ở trong trường học, chỉ cần nghe tên đã có thể đoán được ẩn ý đằng sau nó.
Trường học của Lâm Thinh gọi là trung học sơ sở Vân Huy, trường quý tộc hàng đầu Nghi Thành, năm xưa nếu Lâm Nhiễm không khăng khăng học ở trường trung học Nghi Thành, có lẽ cô cũng sẽ học trường này 6 năm học.
Lúc Lâm Nhiễm đến cửa trung học Vân Huy, vừa vặn là 9 giờ sáng, cổng trường giờ này rất ít học sinh tới, cơ bản đều là phụ huynh tới tham gia các hoạt động của con mình. Chờ đến khi Lâm Thinh đưa cô ngồi xuống chỗ dành cho khách quý, cô mới phát hiện không phải học sinh nào cũng bị lựa chọn phải tham gia hoạt động này.
Lâm Nhiễm nhìn nhóm người đang được tiếp đãi một hồi vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tạ Hoài Tây.
Lâm Thinh cũng không trở lại lớp mình mà chọn ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhiễm, con bé xấu xa này tuy còn nhỏ nhưng lại vô cùng nhạy bén, Lâm Nhiễm chỉ thỉnh loảng nhìn nơi tiếp khách rồi lại nhìn ra cửa đã bị Lâm Thinh phát hiện: “Chị, chị có phải đang tìm người quen? Vừa nãy lúc ngồi trên xe em thấy một anh trai cứ luôn nhìn chị.”
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Đang tải...
[Tinh cầu mất ngủ] Chương 6
22 Tháng Bảy, 20222 bình luận
Chương 6: Con đã quyết tâm
Lâm Nhiễm tải video xuống mà không cần suy nghĩ, sau đó lưu nó vào trong điện thoại của mình.
Trước khi xem video này, cô từng nghĩ nội dung là Tạ Hoài Tây chia sẻ nhất định sẽ liên quan đến kinh doanh, chẳng hạn như cổ phiếu, đầu tư chứng khoán, bitcoin, những thứ liên quan đến kinh doanh.
Suy đoán này cũng không phải do cô tự nghĩ ra mà dựa trên những hiểu biết mấy năm gần đây của cô về Tạ Hoài Tây.
Lâm Nhiễm biết Tạ Hoài Tây sau khi tốt nghiệp thì ra nước ngoài học đại học kinh tế ở nước ngoài, sau khi về nước thì tiếp quản không ít sản nghiệp của gia tộc, hơn nữa những sản nghiệp sau khi qua tay anh đều rất lớn mạnh, phải nói kinh doanh chính là lĩnh vực anh am hiểu nhất.
Chỉ đến khi Lâm Nhiễm mở video này ra, cô mới phát hiện nội dung mà Tạ Hoài Tây thuyết giảng không hề liên quan một chút nào tới kinh doanh mà là tiến hành phổ cập khoa học về động vật hoang dại Châu Phi.
Video này là đoạn trích từ buổi thuyết giảng của Tạ Hoài Tây, khi ấy đang trình chiếu cận cảnh con cá sấu châu Phi.
Tạ Hoài Tây cầm một cây bút laser, giải thích thói quen tập tính của loài động vật hoang dã trong slide.
“Vào mùa khô ở Châu Phi, động vật thường chết vì bị thiếu nước, để có thể tồn tại trong điều kiện thời tiết bất lợi như vậy, cá sấu Châu Phi thường đề phòng bằng cách đào hang trữ nước trước khi mùa mưa tiếp theo đến…”
Cuối video, nhà trường còn để chữ: Bài thuyết trình được yêu thích nhất trong năm.
Mặc dù buổi thuyết trình này không sâu sắc bằng những bài báo học thuật trước đây, nhưng ưu điểm là những hình ảnh này đều do chính Tạ Hoài Tây chụp, tạo nên sự sinh động và thích thú.
Lâm Nhiễm có thể khẳng định rằng, dù Tạ Hoài Tây có thuyết giảng về kiến thức kinh doanh nhàm chán thì anh vẫn có thể nhận được danh hiệu bài giảng được yêu thích nhất trong năm.
Vẻ ngoài của người đàn ông này rất mê hoặc, đôi môi mỏng, con ngươi sáng ngời, đường nét khuôn mặt rất tự nhiên, giọng nói lúc nào cũng bình tĩnh, khiến người khác đắm chìm vào lúc nào.
Lâm Nhiễm luôn cảm thấy Tạ Hoài Tây sinh ra đã ở sẵn vạch đích, ở con người luôn khiến người khác cảm thấy xa cách như anh, cô lại tìm thấy một tính cách có phần hoang dại, ví dụ như trong video, trong cái vòng tròn tràn ngập tiền bạc địa vị này, một con người dám đi Châu Phi tìm hiểu đây là lần đầu cô thấy.
Cô bất giác mờ video ra chăm chú xem lại nhân vật chính một lần nữa.
Nói nào có anh, ánh mắt cô nguyện ý đứng lại một lúc.
___
Triệu Yên Nhiên hai ngày nay đi học trượt tuyết ở một thành phố có núi tuyết ở phương Bắc, cả ngày đều ngã đau lưng, trước khi đến đã nói trước với Lâm Nhiễm, đợi đến khi đến Lâm gia cũng không vào, trực tiếp gọi to, đợi Lâm Nhiễm nghe thấy xe đi xuống dưới.
Nhưng mà Triệu Yên Nhiên đã đứng gọi ba phút, rồi lại năm phút, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhiễm, cuối cùng trực tiếp đi vào bắt người.
Triệu Yên Nhiên vừa đi tới sân liền thấy Lâm Thinh ở trên ban công nhìn xuống mình chào hỏi: “Chị Yên Nhiên.”
Triệu Yên Nhiên: “Bé yêu, chị gái của em đâu?”
Lâm Thinh bĩu môi, cô mới không phải trẻ con, đáng tiếc, khẩu khí hôm nay của Triệu Yên Nhiên quá mạnh mẽ, cô không dám phản bác lại, yếu ớt duỗi một ngón tay ra chỉ lên lầu: “Ở trong phòng.”
Mặc dù chân của Triệu Yên Nhiên vừa tê vừa nhức, nhưng cô không hề chậm trễ thấy dép đi lên lầu, kết quả vừa đi vào trong phòng Lâm Nhiễm, cô liền thấy Lâm Nhiễm đang chăm chú nhìn điện thoại, giống như ở chiếc điện thoại kia có ma lực nào đó, đến nỗi cô đến gần mà vẫn không phát hiện.
Cô muốn xem cô gái nhỏ này đang xem cái gì.
Triệu Yên Nhiên không phát ra tiếng, còn có tình đi chậm lại, lặng lẽ đến bên cạnh Lâm Nhiễm, cùng xem video.
Cho đến khi Triệu Yên Nhiên nhìn thấy nhân vật chính trong video, không nhịn được mà nhíu mày, sao người này trông có vẻ rất quen mắt. Cô nhất định đã từng gặp qua, nhưng đàn ông xung quanh cô quá nhiều, cộng thêm mặt anh hơi mở, rõ ràng biết tên nhưng lại nhớ mãi không ra.
“Người này là ai?”
“Cậu đoán đi.”
“Được lắm, cậu biết tớ tới, vậy mà còn ở đây ngắm đàn ông.” Triệu Yên Nhiên cứ nghĩ mình có thể trêu Lâm Nhiễm một chút, ai ngờ người ta đã sớm phát hiện ra.
“Tớ cứ nghĩ đó là Lâm Thinh.”
Lúc nghe thấy lẹp xẹp lẹo xẹp ở cầu thang, Lâm Nhiễm cứ nghĩ là Lâm Thinh đang lên, nhưng khi Triệu Yên Nhiên vừa bước ạ vào căn phòng này, không khí thoáng qua mùi nước hoa vị bánh quy, đây chính là mùi hương quen thuộc của Triệu Yên Nhiên.
Lâm Nhiễm rất lâu rồi mới được gặp lại Triệu Yên Nhiên, lúc này nhìn thấy bộ đang 2m8, cùng với khuôn mặt đầy kiêu ngạo của cô, Lâm Nhiễm lộ ra vẻ vui mừng hiếm hoi.
“Học trượt tuyết thế nào? Là ai mà khiến cho cậu phải tốn sức lực như vậy để theo đuổi?”
Triệu Yên Nhiên xua tay, nhắc tới chuyện này cô lại buồn muốn chết: “Đừng nói nữa, là một huấn luyện viên trượt băng, tớ đây chưa từng gặp người đàn ông nào không hiểu phong tình như vậy, tớ đây vừa là con gái nhà giàu, lại biết nũng nịu, thiếu điều muốn dán lên ngược anh ta, vậy mà người này đến mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Lâm Nhiễm không nhắc tới chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới Triệu Yên Nhiên lại cảm thấy cổ chân trái bị trẹo của cô lại bắt đầu đau.
“Quả là hiếm thấy.”
Vali mà Lâm Nhiễm chuẩn bị đã được dì giúp việc mang tới lầu một, cô cầm túi xách đặt trên bàn phòng ngủ đi cùng Triệu Yên Nhiên xuống tầng, một bên nghe Triệu Yên Nhiên “khóc lóc kể lể” cái bùa tình yêu mà hồi trước đi chùa xin chẳng linh nghiệm tí nào.
“Bị đụng vào nước?” Lâm Nhiễm thuận miệng nói, quả nhiên Triệu Yên Nhiên không nói nữa, bắt đầu tự hỏi liệu có phải đã quên mất một chuyện như vậy.
Chờ đến khi hai người mang hành lý lên xe, Triệu Yên Nhiên mới bừng tỉnh nhớ ra: “Nhiễm Nhiễm, tháng trước lúc tớ đi tắm suối nước nóng có đem theo bùa tình yêu xuống nước, bảo sao tháng này tớ lại xui như vậy, không nói đến chuyện theo đuổi huấn luyện viên kia không thành, lão Triệu còn định cho tớ một mối liên hôn, nhưng chưa kịp đợi tớ giở trò thì nhà trai đã từ chối.”
Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gửi cho Tạ Hoài Tây một cái tin nhắn, tham khảo một chút xem nên thuyết giảng về cái gì.
Đến khi tin nhắn được gửi đi thành công, Lâm Nhiễm mới ngẩng đầu lên: “Trước đó không thấy cậu nhắc đến,, nhà cậu vậy mà cũng gấp, chú Triệu chỉ có một đứa con gái là cậu, vậy mà không để cậu ở cạnh thêm mấy năm?”
Nhắc đến lão Triệu, Triệu Yên Nhiên dựa lưng vào ghế, giọng điệu có chút đắc ý: “Bố tớ hận không thể hả luôn tớ vào ngày mai, như vậy ông ấy mới bớt lo, thế mà Tạ gia lại không vừa mắt tớ, thế nên tính toán của ông ấy liền thất bại.”
Lâm Nhiễm: “Tạ gia?”
Lâm Nhiễm tương đối nhạy cảm đối với dòng họ này, bởi vì rất ít gia tộc ở Nghi Thành có họ Tạ.
“Đúng vậy, là con nuôi nhà họ Tạ, cũng không biết lão Triệu nghĩ gì nữa.”
Triệu Yên Nhiên nhìn dáng vẻ suy nghĩ của Lâm Nhiễm, cảm thấy thật là đáng yêu, đúng là Nhiễm Nhiễm của cô không hổ danh là hoa khôi: “Nói mới nhớ, lão Triệu có ý định để tớ làm dì nhỏ của cậu, nghe nói mấy năm nữa, khu Cao Tân sẽ có chính sách hỗ trợ, Nhiếp gia làm chủ khu Cao Tân, vậy nên muốn tranh thủ.”
Nếu không phải Nhiếp Vân Đình là chú nhỏ của Lâm Nhiễm, thỏ không ăn cỏ gần hang, thì cô quả thật sẽ động tâm.
“Đang suy nghĩ gì vậy? Muốn tác hợp tớ với chú nhỏ của cậu à? Thật ra không phải không được.”
Trong mắt Triệu Yên Nhiên hiện lên ý cười, thanh âm trong trẻo như chuông, lại vì câu nói sau đó của Lâm Nhiễm mà hoá đá tại chỗ.
“Người con nuôi kia của Tạ gia, là đối tượng lần này tớ trở về để liên hôn, cậu biết đấy, là Tạ Hoài Tây ban thực nghiệm cấp ba Nghi Thành.”
___
Tạ Hoài Tây sau khi trở lại nhà cũ của Tạ gia liền đi thẳng vào phòng của Tạ Tùng Sơn, suốt một buổi sáng đều không ra cửa.
Chỉ riêng Tạ Tùng Sơn của Tạ gia đã có bốn người con, ngoại trừ Tạ Hoài Tây là con nuôi thì Tạ gia còn có hai người con trai, người con cả là Tạ Trần Dục, người con thứ là Tạ Trần Lan, đều do người vợ quá cố của ông sinh ra, còn có một đứa con gái tên Trần An Văn, là Tạ Tùng Sơn và một nữ minh tinh của Đài sinh ra sau khi cưới nhau.
Tạ gia hiện có không ít các bất động sản và doanh nghiệp đứng tên, thế nhưng mọi người đều không dọn ra ở riêng.
Gần tới cuối năm, mấy người Tạ gia không ít lần gặp mặt riêng bên ngoài, nhưng sáng nay khi Tạ Hoài Tây đến, mấy người này đều ăn ý ở nhà đầy đủ, không ai ra khỏi cửa.
Trong thư phòng thỉnh thoảng sẽ truyền đến từng đợt tranh chấp, nội dung cụ thể không thể nghe rõ.
Chỉ cần có âm thanh cãi vã, toàn bộ không khí Tạ gia liền bắt đầu trở nên khẩn trương vô cùng, đến người làm trong nhà cũng không dám thở.
Tuy nhiên cuộc cãi vã này cũng khiến cho vài người đang ngồi trong phòng thả lỏng hơn.
Bọn họ cũng không phải tử tế gì, bọn họ chỉ ước gì, bọn họ chỉ ước Tạ Hoài Tây cùng ông già không hợp nhau, sau đó Tạ gia sẽ đuổi đứa con nuôi này đi, như vậy bọn họ sẽ không phải tốn tâm tư với đứa con nuôi này.
Mấy năm gần đây thế lực của Tạ Hoài Tây dần mở rộng, bọn họ không phải không cảm giác được, lúc trước không để vào mắt là vì bọn họ không muốn đứng ở đầu ngọn gió, chỉ là lần bố nằm viện, bọn họ mới phát hiện từng ấy năm qua lời nói của bọn họ còn không có giá trị bằng một đứa con nuôi.
Nhận ra điều này làm bọn họ vừa tức giận vừa sợ hãi.
Nhưng trong trận cãi vã này, kỳ thật đa số thời gian đều là Tạ Hoài Tây yên lặng nghe phản đối của bố về cuộc liên hôn này.
Tạ Tùng Sơn nhìn chằm chằm đứa con trai đang quỳ xuống đất, trong mắt tức giận ngập trời, vô tình để lộ khí thế uy nghiêm của một con người đã nắm quyền nhiều năm, khiến người khác không rét mà run.
“Đừng tưởng bố không biết con đang suy nghĩ cái gì. Con muốn dựa vào kết hôn mà tiến vào khu sản nghiệp Cao Tân, bàn tay con quá dài, hoàn toàn không để bố vào trong mắt.”
“Việc kết hôn với Lâm gia là do con tự chủ trương, con cảm thấy nếu bố không gật đầu, con nghĩ Lâm Quốc Hoa kia dù có cho một trăm lá gan liệu có dám gả con gái mình cho con không? Hơn nữa đầu của đứa con gái kia cũng không tốt, con đúng là có bản lĩnh, bố đây từng dạy con lại vì quyền vì thế mà không từ thủ đoạn như vậy?”
Từ khi đến Tạ gia, Tạ Hoài Tây đã quá quen thuộc với những cảnh tượng như vậy, đối mặt với cơn thịnh nộ của Tạ Tùng Sơn, anh từ đầu đến cuối đều cụp mắt không lên tiếng.
Chỉ khi Tạ Tùng Sơn nhắc đến Lâm Nhiễm, anh mới ngẩng đầu lên nhìn người bố bởi vì bệnh tật mà sắp đi đến cuối sinh mệnh.
Ngữ khí anh vẫn bình thản như cũ, anh không hiện mình cái gì cho mình, chỉ nói: “Lâm Nhiễm chỉ là bị rối loạn giấc ngủ, sinh ra đã vậy, hôn sự với Lâm gia là do con tự chủ trương, con đã quyết tâm, mong bố có thể thành toàn.”