Đó là một ngày bình thường nhất trong mùa đông dài đằng đẵng năm 2020.
Trên đường lúc Lý Mẫn đi làm gặp được một anh đẹp trai, đối phương cầm một bó tuyết liễu nở hoa đi về phía chị ấy, chị ấy còn tưởng rằng anh muốn bắt chuyện, ngay cả lý do thoái thác khéo léo cũng đã nghĩ ra.
Nhưng khi nghĩ đến lý do thoái thác kia, nội tâm lại lung lay như sắp đổ.
Dù sao đối phương quá đẹp trai.
Lúc chị ấy còn đang miên man suy nghĩ, anh đẹp trai đã đi tới trước mặt chị ấy.
Lý Mẫn nghĩ thầm, đến rồi.
Chị ấy nhìn anh chàng đẹp trai cảnh đẹp ý vui, thầm nghĩ bảo đao của mình chưa già, kết quả anh chàng đẹp trai nói: "Xin chào, có thể giúp tôi đặt bó hoa này lên bàn của Lý Tích Thần không?"
Lý Mẫn: "..."
Giấc mộng của chị ấy tan nát.
Sau đó chán nản cầm Tuyết Liễu và bình hoa vào nhà văn hóa.
Nếu là người qua đường, Lý Mẫn nhất định không nhớ được lâu như vậy.
Nhưng bởi vì nhan sắc anh quá cao, cô ấy nhìn thấy Lục Tư Việt là lập tức nhớ ra.
Mà Lý Tích Thần vào giờ phút này mới bừng tỉnh, thì ra Tuyết Liễu trên bàn làm việc của cô mỗi ngày thay một lần là Lục Tư Việt tặng.
Cô đúng là thông minh biết bao.
Những câu chuyện cô xem qua không một ngàn thì cũng có tám trăm, lúc này trong đầu đang lấy một bó tuyết liễu xâu chuỗi manh mối.
Hoa hồng và bánh sinh nhật cô nhận được hôm sinh nhật.
Bóng dáng hôm đó cô nhìn thấy ở cửa phòng tư vấn tâm lý.
Trước khi đến đón mình anh chưa từng hỏi địa chỉ nhưng đã biết đường.
Rối loạn nhân cách ranh giới mà anh vô tình nhắc tới.
Anh giống như nước, không ngừng thấm vào cuộc sống của cô.
Nhưng nước từ đầu đến cuối vẫn luôn ở vị trí khiến cô thoải mái, không nhiều hơn một phần, cũng không ít một phần.
Anh không bao giờ oán trách cô.
Tựa như làn nước, bao dung tất cả mọi thứ của cô.
Mà khoảnh khắc này, anh đứng ở trên bục giảng, nghiêm túc giảng giải tâm lý học cho mọi người.
Khi con người nghiêm túc làm việc trong lĩnh vực chuyên môn của mình, cả người đều phát sáng.
Trong khoảnh khắc đó, cả giảng đường to như vậy, Lục Tư Việt là nguồn sáng duy nhất.
Ánh mắt của anh thỉnh thoảng nhìn sang, sau đó lại nhẹ nhàng lướt qua.
Trái tim yên lặng hồi lâu tràn ngập tình yêu, lúc này đây dường như sắp nhảy ra ngoài.
Giọng nói mà cô đã nghe qua rất nhiều lần bây giờ lại nghe được trong trường hợp đặc biệt, có ý vị rất khác.
Lúc anh giảng bài không cứng nhắc chút nào, có lẽ do anh vốn đang làm bác sĩ tư vấn tâm lý, anh đưa ra rất nhiều trường hợp trong thực tế, rất dễ thu hút người nghe.
Một giờ sau thì nghỉ ngơi hai mươi phút.
Khi anh nói đã đến giờ, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, mọi người còn đang chìm trong câu chuyện anh kể không thoát ra được, nhao nhao oán than, kêu anh tiếp tục kể.
Anh bất đắc dĩ cười cười: "Nghe lâu sẽ không nhớ được."
Lúc nghỉ ngơi, anh đi mở cửa sổ.
Lý Mẫn nằm trên bàn nói: "Học sinh bây giờ thật hạnh phúc, có giáo viên đẹp trai như vậy dạy, quan trọng là còn giảng rất hay."
"Sao thế?" Lý Tích Thần đang nhìn cảnh Lục Tư Việt đứng bên cửa sổ, không chút suy nghĩ trả lời: "Thầy giáo ở Đại học Bắc Thành làm chị thấy thiệt thòi rồi sao?"
"Cũng không phải." Lý Mẫn nói.
"Em không đi lên chào hỏi anh ấy?" Lý Mẫn hỏi cô.
Lý Tích Thần lắc đầu, trong phòng học nhiều người như vậy, cô không muốn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, "Không cần."
Sau đó Lý Mẫn lại bắt đầu bát quái chuyện của cô, cô lắc đầu, "Không có gì hết."
"Vậy là sau này sẽ có?"
"Sau này hãy nói."
Cô nhìn bóng lưng anh hồi lâu, sau đó di động khẽ rung, nhận được một tin nhắn.
[Lu: Em muốn nhìn ra cái lỗ sau lưng anh sao?]
Lý Tích Thần: "..."
Cô ho nhẹ một tiếng, không trả lời.
Lục Tư Việt lại nhắn: [Ra đây đi.]
Sau đó anh cất di động, đi ra khỏi phòng học.
Lý Mẫn ngồi chơi điện thoại, cô cũng cất điện thoại đi, nói với Lý Mẫn: "Em đi vệ sinh."
Sau đó chạy chậm ra khỏi phòng học.
Chờ cô đi ra ngoài, Lý Mẫn mới bất đắc dĩ lắc đầu, "Quá đơn thuần mà."
Tưởng người ta nhìn không ra thật sao?
Ngoài phòng học có một sân trống, Lục Tư Việt đứng đó.
Lý Tích Thần cẩn thận đi tới, vốn định dọa anh một chút, kết quả anh đúng lúc quay đầu lại, bắt được động tác như đang làm trộm của cô.
"Gọi em ra làm gì?" Lý Tích Thần giận dỗi thu tay chân về, lập tức nói sang chuyện khác.
"Hóng gió một lát." Lục Tư Việt nói: "Trong phòng học ngột ngạt quá."
"Anh đã sớm biết là sẽ giảng bài cho bọn tôi, nhưng anh lại không nói cho tôi biết." Lý Tích Thần nói, "Sao anh lại như vậy."
"Không phải em cũng không nói cho tôi biết sao?" Lục Tư Việt cười, "Hôm qua tôi mới biết, tạm thời đến dạy giúp đồng nghiệp."
"Tôi cũng không biết anh là người dạy."
"Nhưng em biết ở trường chúng ta." Lục Tư Việt hỏi cô, "Có phải không định nói cho tôi biết không?"
Lý Tích Thần: "..."
"Tôi định sau khi tới sẽ tìm anh." Lý Tích Thần hạ giọng, hơi chột dạ.
"Ồ~" Lục Tư Việt kéo dài ngữ điệu, có vẻ như cô đang nói dối, mà anh thì đang chế nhạo.
Ngữ điệu chế nhạo này khiến lỗ tai người ta ngứa ngáy.
"Đúng rồi." Lý Tích Thần hỏi anh, "Anh đã biết tôi làm việc ở nhà văn hóa từ lâu rồi đúng không?"
Lục Tư Việt gật đầu.
"Vậy Tuyết Liễu thì sao? "Lý Tích Thần hỏi.
"Tôi tặng." Lục Tư Việt nói: "Chính xác mà nói là tôi chăm tuyết liễu mà em để lại cho tôi đến khi nở hoa thì trả lại cho em".
Lý Tích Thần: "..."
Cô đứng đó do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng nhẫn tâm nói: "Anh... có phải anh thích tôi không?"
"Thầy Lục, tới giờ bắt đầu dạy học rồi."
Giọng nói cô nói rất thấp, vừa vặn chồng lên với giọng nói bên ngoài, khiến cho người ta gần như không nghe được giọng nói của cô.
Lục Tư Việt trả lời bên ngoài trước, "Biết rồi."
Sau đó lại hỏi Lý Tích Thần: "Em nói cái gì?"
Lý Tích Thần: "..."
Khó khăn lắm mới cố lấy dũng khí được mà giờ lại sụp xuống.
Cô xoay người chạy nhanh như chớp, "Không có gì."
Để lại một mình Lục Tư Việt ngẩn ngơ.
-
Tối hôm đó Lục Tư Việt còn mời Lý Mẫn cùng ăn cơm.
Vốn là muốn ra ngoài trường ăn, nhưng Lý Mẫn rất muốn ăn cơm ở căn tin trường học của bọn họ, cho nên ba người cùng tới căn tin ăn.
Lục Tư Việt làm người dẫn đường, còn dẫn các cô đi dạo trường học.
Sau khi bạn trai Lý Mẫn đón chị ấy đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bầu không khí buổi tối trong sân trường đại học rất tốt, ánh đèn ven đường mờ nhạt, mỗi một con đường đều có bóng người đông đúc, các sinh viên nói chuyện bát quái và chuyện tương lai, thư viện xa xa đèn đuốc sáng trưng.
Bởi vì nhan sắc Lục Tư Việt quá cao, rất nhiều học sinh trong trường đều biết anh.
Trùng hợp hơn nữa là, bọn họ còn gặp phải đám bạn ký túc xá của Tiền Lỗi.
Một đám con trai vừa từ bên ngoài trở về, thấy Lục Tư Việt thì cười hì hì chào hỏi, nhân tiện còn chào Lý Tích Thần, "Chào sư mẫu."
Lý Tích Thần: "..."
Trước khi bọn họ đi còn nháy mắt ra hiệu với Lục Tư Việt.
Lục Tư Việt không để ý đến sự chế nhạo của bọn họ.
Lần trước hai người xem xong buổi hòa nhạc ở đại học Bình Xuyên, lúc đi dạo gần như đã đi hơn phân nửa sân trường.
Lần này chỉ tùy tiện đi dạo một chút, ở trước hồ nhân tạo hóng gió, đợi tới khi gần đến thời gian, Lục Tư Việt đưa Lý Tích Thần trở về.
Xe dừng bên ngoài tiểu khu nhà Lý Tích Thần, Lục Tư Việt còn hỏi cô: "Buổi chiều em nói gì thế?"
Lý Tích Thần hoảng hốt hai giây, vẻ mặt không được tự nhiên, mở cửa xuống xe, "Quên rồi."
Hơn mười giờ tối, Lục Tư Việt gửi cho cô một đường link.
[Nhĩ Đông Trần:?]
[Lu: Có đi hay không?]
[Nhĩ Đông Trần: Đi!!!]
Liên kết đó là chuyến lưu diễn của Canvas Town ở Nam Kinh vào ngày 21 tháng 5 năm 2021.
-
Lý Tích Thần đến bệnh viện tái khám, lượng thuốc giảm xuống.
Lúc đi tư vấn tâm lý, cô và Kỳ Mân tán gẫu về Lục Tư Việt, về chứng bệnh của mình, về sự nôn nóng và bi thương của mình trong khoảng thời gian đó, về tất cả những điều cô cảm thấy bất lực.
Cô hoàn toàn đem bản thân vừa hoàn chỉnh vừa rách nát thể hiện ra trước mặt Kỳ Mân.
Trong khoảnh khắc đó, cô không phải là Lý Tích Thần.
Cô chỉ là một con rối, và sợi chỉ luôn nằm trong tay ba mẹ cô.
Mà Kỳ Mân dạy cô làm thế nào để cắt đứt sợi dây, làm thế nào để trở thành "trạng thái trưởng thành" của chính mình.
Có một lần, Kỳ Mân hỏi cô tại sao lại đưa ra lựa chọn trốn tránh.
Cô lúng túng trả lời: "Em không biết, nhưng em biết cách đó là tốt nhất."
Kỳ Mân trấn an tâm tình bất an của cô, "Em đã từng nghe qua chó của Pavlov chưa? Đây là một thí nghiệm tâm lý học nổi tiếng."
"Một con chó nghe tiếng chuông hoặc nhìn thấy đèn đỏ tự động tiết ra nước bọt, đó là một phản xạ có điều kiện. Bởi vì em đã sống trong môi trường như vậy trong một thời gian dài và không thể tránh khỏi đưa ra lựa chọn dựa trên kinh nghiệm trước đây, trong trường hợp này chúng ta giống như những con chó trong thí nghiệm, nhưng chúng ta có thể cố gắng không làm điều đó."
"Chúng ta có thể đối mặt với nó tốt hơn khi chúng ta đi tìm hiểu những nguyên tắc đằng sau những quyết định mà chúng ta đưa ra."
Lý Tích Thần cố gắng hiểu lời bà ấy nói.
"Có đôi khi em cảm thấy, em bị bệnh là em sai rồi." Lý Tích Thần nói: "Tại sao người khác đều không có việc gì, chỉ có em yếu đuối như vậy? Có phải em vô dụng quá rồi không?"
Kỳ Mân lắc đầu: "Sinh bệnh chỉ là một loại trạng thái, tại sao em phải đứng ở góc độ thượng đế phê phán trạng thái của mình chứ?"
Lý Tích Thần trầm mặc.
"Tự phê phán là mức độ hao tổn tinh thần cao nhất, thẩm phán nghiêm khắc nhất trên đời này là chính em."
…
Tư vấn tâm lý kéo dài gần nửa năm đã lặng lẽ thay đổi một số thói quen hành vi của cô.
Thậm chí có lúc cô còn vô thức quan sát hành động của ba mẹ, để suy đoán mục đích đằng sau một số hành động của họ, là để khống chế cô, hay là để thỏa mãn lòng hư vinh của mình?
Thỉnh thoảng, cô sẽ sinh ra ý nghĩ áy náy.
Nhưng cô đang từ từ khỏe lại.
-
"Biển sâu chưa ngủ" lúc trước định phát sóng ở quý 1 cuối cũng cũng tuyên bố thời gian phát sóng, định ở cuối tháng tư.
Lý Tích Thần đã xem qua giới thiệu phim từ lâu, nhìn qua cũng không tệ lắm, phản ứng rất tốt.
Buổi tối mà "Biển sâu chưa ngủ" phát sóng, cô nhìn thấy vòng bạn bè trống rỗng của Lục Tư Việt có thêm một tấm ảnh, chèn chữ: Chờ.
Lý Tích Thần nhấn like cho anh.
Phản ứng đầu tiên của bộ phim rất ổn, diễn viên có diễn xuất, tiết tấu kịch bản nhanh, cốt truyện chính và phụ thiết kế rất khá, những lời khen ngợi trên mạng nhiều như nước, đoàn làm phim và diễn viên cũng dốc hết sức mua hot search, ngày hôm đó có tận mấy cái độc chiếm bảng hot search.
Thậm chí trong nghề còn đánh giá bộ phim này có xu thế bùng nổ.
Lý Tích Thần đọc hết bình luận của hai tập trước mới yên tâm.
Sau khi xem xong cô muốn thảo luận với Lục Tư Việt, kết quả gửi tin nhắn cho anh, đối phương không trả lời.
Cô còn tưởng Lục Tư Việt ngủ, hôm đó cũng không để ý.
Kết quả sáng hôm sau sau khi thức dậy, mọi người đều đến nhà văn hóa làm việc, tin nhắn tối hôm qua gửi cho Lục Tư Việt vẫn không nhận được hồi âm, đây là tình huống chưa bao giờ có.
Không chỉ như thế, cho tới trưa, cô vẫn không nhận được hồi âm.
Buổi trưa lúc ăn cơm không tập trung, cơm ăn từng hạt từng hạt một, Lý Mẫn gắp cho cô một miếng thịt: "Làm sao vậy?"
"Không sao." Lý Tích Thần theo bản năng trả lời chị ấy.
Nhưng một lát sau, cô lại thử hỏi: "Nếu như chị gửi tin nhắn cho một người, nhưng anh ấy mãi không trả lời thì phải làm sao?"
"Quan hệ thân thiết lại có việc gấp thì gọi qua hỏi." Lý Mẫn nói: "Nếu là bạn trai, vậy mặc kệ có việc gấp hay không cũng gọi hỏi."
"Vậy không tốt lắm nhỉ? Lỡ như anh ấy đang bận thì sao?"
"Có cái gì không tốt?" Lý Mẫn nói: "Anh ấy dù có bận rộn đi nữa thì hai giây nghe điện thoại vẫn có chứ, nếu anh ấy thật sự bận đến không có thời gian nghe hai giây điện thoại kia của chị, vậy để anh ấy bận rộn mãi mãi luôn đi, chị cho anh ấy tự do."
Lý Tích Thần: "..."
Lý Mẫn nhìn cô, cười tò mò: "Thầy Lục không trả lời tin nhắn của em à?"
Lý Tích Thần: "..."
"Buổi chiều không phải chúng ta tới Đại học Bình Xuyên hay sao?" Lý Mẫn nói: "Còn sợ không gặp được thầy Lục của em à?"
Lý Tích Thần nhỏ giọng phản bác: "Đừng nói bừa."
Hai người ra khỏi căn tin, Lý Mẫn muốn về phòng thu dọn đồ đạc, Lý Tích Thần tìm một nơi yên tĩnh.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn gọi điện thoại cho Lục Tư Việt, hơn nữa còn tìm cho mình một cái cớ, hỏi anh còn phụ trách tiết học buổi chiều hay không, thật đúng là một lý do hoàn mỹ.
Nhưng khoảnh khắc sắp gọi đi, cô lại cảm thấy mình như đang kiểm tra anh vậy.
Trạng thái hiện tại của bọn họ thật đúng là mập mờ.
Hơi không cẩn thận thì sẽ vượt qua lôi trì.
Cô sợ ngày nào đó bất cẩn sẽ kích động nói với anh: "Em thích anh."
Điện thoại vừa vang lên, trái tim cô còn đang bồn chồn.
Tiếng bíp dài đằng đẵng khiến cô dần trở nên căng thẳng, khi cô cho rằng Lục Tư Việt sẽ không nghe, điện thoại đã kết nối.
Cô thấp giọng nói: "Alo?"
Đầu dây bên kia truyền đến không phải giọng Lục Tư Việt, mà là giọng nữ trong trẻo nhưng trầm tĩnh: "Lý Tích Thần?"
Lúc đầu Lý Tích Thần còn chưa nghe ra, cho đến khi đối phương tự giới thiệu: "Chị là Dương Nhuế."
"A!" Lý Tích Thần xấu hổ: "Chào chị ạ."
"Lục Tư Việt bây giờ... " Cô ấy dừng một chút, "Em tìm cậu ấy có việc gì sao?"
"Không... có chuyện gì." Lý Tích Thần xấu hổ vô cùng, không biết nên nói gì.
"Ai vậy?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Tô Nhất Bạch.
Dương Nhuế trả lời: "Lý Tích Thần."
"Cậu hỏi cô ấy có bận không?" Tô Nhất Bạch nói.
Dương Nhuế: "Làm sao vậy?"
"Không bận thì bảo cô ấy qua xem." Tô Nhất Bạch nói: "Cậu ấy bây giờ như vậy, chúng ta không có cách nào với cậu ấy."
"Nhưng cô ấy vẫn là một..."
Dương Nhuế đột nhiên im bặt.
Cách điện thoại di động dường như cũng có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai người bọn họ.
Lý Tích Thần làm biên kịch nhiều năm đã luyện được ngữ cảm, rất dễ dàng đoán ra chữ phía sau- bệnh nhân.
"Thầy Lục xảy ra chuyện gì ạ?" Lý Tích Thần hỏi.
"Em tới nhà anh ấy đi." Tô Nhất Bạch nhận điện thoại, "Gặp trực tiếp nói."
"Cậu nói với cô ấy một chút đi." Dương Nhuế nói: "Nói một nửa như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ lo lắng."
Tô Nhất Bạch thở dài, "Tối hôm qua bệnh nhân của cậu ấy nhảy lầu, từ tối hôm qua đến bây giờ cậu ấy vẫn tự nhốt mình trong phòng không ra, em qua đây có lẽ còn có chút biện pháp."
Lý Tích Thần đáp lời, sau đó giống như một cơn gió chạy ra ngoài.
Vừa lúc gặp Lý Mẫn, "Em đi đâu vậy? Sắp chuẩn bị đi Đại học Bình Xuyên rồi."
"Em không đi." Lý Tích Thần dùng hết sức chạy ra ngoài, "Chị xin nghỉ giúp em."
"Không đi gặp thầy Lục của em sao?" Lý Mẫn hỏi.
Lý Tích Thần đã chạy ra khỏi nhà văn hóa, không thấy bóng dáng đâu.
Lý Mẫn luôn miệng lấy làm lạ.
Mà Lý Tích Thần căn bản không quản được chị ấy nghĩ như thế nào, ra cửa đón một chiếc taxi, lấy tốc độ nhanh nhất tới tiểu khu của Lục Tư Việt, giống như điên mà chạy lên lầu.
Trong nháy mắt đó, dường như cô chỉ có một niềm tin- thầy Lục nhất định không được xảy ra chuyện.
Cô vừa lên lầu, Tô Nhất Bạch nghe thấy động tĩnh bèn ra mở cửa.
"Đến rồi." Tô Nhất Bạch chào hỏi cô, "Em đi xem đi."
"Dương Nhuế đâu?" Lý Tích Thần hỏi.
"Người qua đời là em họ cô ấy, cô ấy đi xử lý." Tô Nhất Bạch nói: "Trong phòng chỉ có một mình Lục Tư Việt."
"Em đi thử xem." Lý Tích Thần gõ cửa phòng anh.
Trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng ầm ầm, như là thứ gì đó bị thô bạo ném xuống đất, Lý Tích Thần theo bản năng rùng mình một cái, nước mắt cứ thế rơi xuống.
"Lục... Lục Tư Việt." Cô khó khăn gọi tên anh, "Anh mở cửa ra được không?"
Trong phòng không có động tĩnh.
Lý Tích Thần đợi ở cửa hồi lâu, sau đó chạy tới gõ cửa đối diện.
Đây là nơi cô đã sống trong một năm.
Hiện tại đã thay đổi trang hoàng lại, có chủ nhân mới.
Chủ nhân mới là một đôi vợ chồng mới cưới, người chồng không có ở nhà, chỉ có người vợ mang thai ở nhà xem tivi, Lý Tích Thần mặt đầy nước mắt, "Xin lỗi, tôi thật sự không có cách nào, có thể cho tôi mượn cửa sổ nhà chị một chút không? Tôi muốn sang phòng bên cạnh."
"A." Người vợ có phần sợ hãi, bởi vì là người xa lạ, không dám để cho các cô vào nhà, nhưng Tô Nhất Bạch ở cạnh cửa cam đoan, "Chúng tôi chỉ đi sang nhà bên cạnh."
Người vợ nhìn họ, cuối cùng vẫn mềm lòng, "Ngoài cửa sổ đã thêm hàng rào bảo vệ, cô không qua được, nhưng cô có thể dùng một lát."
Lý Tích Thần luôn miệng cảm ơn, cô lau nước mắt rồi chạy vào bên trong.
Nơi này đối với cô mà nói nhắm mắt cũng có thể tìm được, cô leo lên cửa sổ, mở cửa sổ, cách một hàng rào bảo vệ gọi: "Lục Tư Việt."
Không ai trả lời.
Cô cứ gọi một tiếng lại một tiếng: "Lục Tư Việt."
Kêu đến khàn cả cổ họng.
Rốt cục, khi cô cho rằng không nhận được đáp lại, ban công đối diện xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Chỉ là có chút suy sụp tinh thần.
Nhưng mà lúc nhìn thấy cô vẫn lộ ra một nụ cười, nhưng cười rất miễn cưỡng.
Lục Tư Việt nhìn cô, giọng khàn khàn: "Đừng ồn ào nữa, về đây đi."
Lý Tích Thần ngay cả giày cũng không mang, nhanh chóng chạy về nhà anh.
Sau đó phát hiện cửa phòng anh mở, cô trực tiếp xông vào, kết quả bị ôm vào lòng, cửa đóng lại từ sau lưng, sau đó khóa trái.
Trong phòng kéo rèm cửa sổ, tối đen như mực không có tia sáng nào lọt vào.
Nhưng có thể từ khe hở rèm cửa sổ nhìn thấy mảnh thủy tinh vỡ nát trên mặt đất, trải đều trên mặt đất như những giọt nước mắt trong suốt.
Lục Tư Việt đè cô lên cửa, trên người còn sót lại mùi thuốc lá và rượu.
Áo sơ mi lỏng lẻo mặc trên người anh, bộ dáng này cực kỳ giống hôm mà cô gặp anh lần đầu tiên.
Cô hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Rõ ràng không muốn khóc, muốn ở trước mặt anh kiên cường một chút.
Nhưng ngày đó cô không khống chế được cảm xúc, lời nói vừa ra khỏi miệng thì đã nghẹn ngào.
Cô nghẹn ngào nói: "Lục Tư Việt, em... sợ."
Trong phòng trống trải lại yên tĩnh, Lục Tư Việt và cô ở rất gần nhau, cảm xúc vốn căng thẳng đột nhiên buông lỏng, sức nặng cả người anh đều dựa vào cô, ôm cô rất chặt.
Thật lâu sau, Lục Tư Việt nghẹn ngào trả lời: "Anh không sao."
Anh bất đắc dĩ cười nói: "Em đừng sợ."