Edit: Bòn Bon
Đêm giao thừa ở Nam Nghi đang mưa.
Trong phòng karaoke náo nhiệt, bạn học đang không ngừng hát những bài hát tiếng Quảng quen thuộc.
Lục Tư Việt ngồi ở trong góc làm khán giả.
Trong các buổi họp lớp, anh thường đóng vai như vậy.
Nhưng mà đám bạn học cũ kia sẽ không dễ dàng buông tha cho anh, dù sao cũng phải kêu anh hát một bài mới được.
Lục Tư Việt am hiểu sâu sắc những chiêu trò của bọn họ, thừa dịp rời đi trước khi bọn họ ép anh hát.
Quả nhiên bị bạn học cũ chế nhạo vài câu, nhưng anh vẫn lấy cớ buồn ngủ để rời đi.
Cùng đi với anh còn có các bạn học đã kết hôn, cuối cùng chỉ còn lại có mấy người độc thân ở đó chịu đựng.
Từ trong phòng karaoke đi ra, gió cuốn theo mưa phùn rơi trên người.
Đêm giao thừa trên đường phố Nam Nghi ánh đèn rực rỡ, dòng xe cộ như thoi đưa, sự phồn hoa không kém bao nhiêu so với Bắc thành.
Anh lái xe rời khỏi con đường này, trong đêm vắng vẻ mở nhạc trên xe.
Danh sách bài hát trên xe anh rất cũ, gần như là những bài hát tiếng Quảng Đông không thay đổi.
Từ phòng Karaoke về đến nhà phải lái xe hơn hai mươi phút, xe chạy vào hầm xe, sau khi tắt máy anh còn ngồi trong xe một lát.
Trong hoàn cảnh thế này thích hợp để nhớ lại quá khứ nhất.
Lục Tư Việt lúc nào cũng nhớ tới cô gái ở Bắc thành.
Trong mấy tháng này anh mới biết được, thích một người nhưng không thể liên lạc hóa ra là chuyện vô cùng đau khổ.
Phải cố gắng nhiều lắm mới có thể kiềm nén được cảm xúc muốn yêu, muốn tiến lên phía trước ôm lấy cô.
Nhất là khi cô đang ở trong tầm mắt có thể chạm tới.
Anh ấn cửa sổ xe xuống châm điếu thuốc, chờ mùi thuốc trên người tản đi hết mới lên lầu.
Ba anh Lục Bình Phong thích xã giao, đêm giao thừa hàng năm đều cùng bạn bè đi ăn nhà hàng, không uống đến mười hai giờ thì không bỏ qua, mẹ kế Đường Uyển Như cũng sẽ đi theo ông.
Về phần mẹ ruột của anh, khi anh mười hai tuổi bà đã qua đời.
Sau đó Lục Bình Phong vẫn ở một mình, rồi lại mười hai năm trôi qua, Lục Bình Phong dẫn Đường Uyển Như trở về từ phương bắc, còn mang theo một người em gái mười tám tuổi tên là Ngôn Thẩm.
Thậm chí có thể nói, hai người kết hôn trong chớp nhoáng.
Lúc đó, lần đầu tiên Lục Tư Việt nhìn thấy "mối tình đầu như tiên nữ" trong miệng mẹ.
Ba và mẹ anh gặp nhau trong một cuộc xem mắt, và mẹ anh đã yêu ba ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng hoa rơi có ý nước chảy vô tình.
Trong lòng ba luôn nhớ về mối tình đầu, cho dù Lục Tư Việt đã gần mười tuổi, nhưng trong ngăn kéo phòng sách của ba vẫn còn cất giữ ảnh mối tình đầu.
Thuở nhỏ anh nghe thấy nhiều nhất là những cuộc cãi vã.
Nên tự nhiên cũng hận "mối tình đầu" chưa từng gặp mặt kia.
Nhất là sau này khi mẹ anh trầm cảm phát bệnh, lựa chọn dùng phương thức cực đoan kết thúc sinh mệnh của mình.
Máu nhuộm đỏ nước trong bồn tắm.
Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, Lục Tư Việt nhìn thấy máu là sẽ buồn nôn.
Nhưng mà lúc Đường Uyển Như đến nhà bọn họ, anh đã đi học ở đại học Bình Xuyên.
Một năm chỉ về nhà hai lần, cũng từng đối chọi gay gắt, sau đó cảm thấy không có ý nghĩa, dần dần giảm bớt số lần về nhà.
Thời gian lâu dần, lại từ từ có thể chung sống hòa bình.
Trước khi trở về anh còn tưởng rằng trong nhà không có ai, kết quả vừa mở cửa đã thấy Ngôn Thẩm ngồi trên sofa.
"Sao lại về rồi?" Lục Tư Việt vừa thay giày vừa hỏi.
"Đêm giao thừa." Ngôn Thẩm trả lời: "Em về không phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Còn tưởng em sẽ qua Bắc Thành đấy." Lục Tư Việt đi tới bên sofa hỏi cô ấy, "Ăn cơm tối chưa?"
"Chưa ăn." Ngôn Thẩm quơ bắp rang trong tay, "Kết thúc buổi diễn là lập tức bay về."
Lục Tư Việt quan sát cô ấy một lúc, xoay người đi vào bếp, "Em ăn gì?"
"Nấu mì đi." Ngôn Thẩm nói.
"Trong nhà còn mấy gói mì ăn liền."
"Thêm một quả trứng nữa!"
Ngôn Thẩm nói xong thì bỗng nhiên nhớ ra, "Đúng rồi, vừa rồi anh có một cuộc điện thoại gọi tới, số lạ ở Bắc Thành, sau khi gọi tới không nói chuyện, em nói với cô ấy anh không có ở đây, chờ sau khi anh trở về sẽ gọi lại cho cô ấy."
"Số lạ?"
"Đúng, không lưu tên."
Lục Tư Việt bảo cô ấy đưa điện thoại di động qua, Ngôn Thẩm rút điện thoại đang sạc ra đưa cho anh.
Anh xem lại nhật ký cuộc gọi.
Rõ ràng là một dãy số xa lạ, nhưng anh lại thấy được sinh nhật của mình ở trong đó.
0428.
Lục Tư Việt nhíu mày, không chút suy nghĩ lập tức gọi lại, xoay người ra khỏi phòng bếp.
Ngôn Thẩm gọi anh: "Mì của em đâu?"
Lục Tư Việt không quay đầu lại, "Tự mình nấu đi."
Ngôn Thẩm: "..."
Thật đúng là anh trai tốt.
-
Lý Tích Thần nằm trên giường khóc mệt thì ngủ thiếp đi.
Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, đêm giao thừa lãng mạn náo nhiệt đều không thuộc về cô.
Và đêm nay, cô lại biết được một tin tức đau lòng.
Khi bị đánh thức dậy là vì điện thoại di động đặt ở bên gối reo.
Cô bực bội xoay người, sau đó mới không tình nguyện mà bắt máy, "Alo?"
Giọng nói mang theo sự mông lung lúc mới tỉnh ngủ cùng sự ấm ức chưa giải tỏa được trước khi ngủ, nghe vào rất giống như đang làm nũng.
Đầu bên kia điện thoại cũng chỉ có tiếng hít thở trong trẻo.
Mới ngủ không bao lâu mà cô đã cảm giác như đầu óc sắp nổ tung rồi, còn tưởng là điện thoại quấy rầy nên cúp máy luôn.
Nhưng chỉ chốc lát sau, di động lại rung lên.
Lần này sau khi bắt máy không nói gì nữa, đầu dây bên kia truyền đến tiếng gọi dịu dàng: "Lý Tích Thần."
Âm thanh cô nhớ nhung đã lâu truyền vào trong lỗ tai, âm cuối run rẩy để lộ ra sự cẩn thận của anh.
Lý Tích Thần ngồi dậy, động tác quá lớn làm rơi điện thoại xuống đất.
Sau đó cô khom lưng nhặt điện thoại di động, lúc ngẩng đầu lại không cẩn thận đụng phải tủ đầu giường.
Tất cả sự buồn ngủ tan thành mây khói.
Trong phòng có tiếng leng keng leng keng, cô cũng không trả lời Lục Tư Việt.
Đầu đụng một cái thật sự rất đau, đau đến mức cô nhe răng trợn mắt, một bên đưa tay xoa đầu, một bên đem điện thoại di động đặt ở bên tai, không dám phát ra tiếng động khác.
Hai người đều trầm mặc.
Nhưng không ai cúp điện thoại.
Vẫn là Lục Tư Việt hỏi cô trước: "Ăn cơm tối chưa?"
Chẳng biết vì sao, chỉ bằng một câu này, Lý Tích Thần đã đỏ hốc mắt.
Cô thấp giọng trả lời: "Ăn rồi."
Giống như chưa bao giờ chia xa.
Cuộc đối thoại của bọn họ vẫn chất phác, đơn thuần, nhạt nhẽo vô vị như cũ.
Cẩn thận nghĩ lại, trước đây bọn họ thường xuyên là như vậy.
Lý Tích Thần không dám tới gần, càng không dám nói chuyện với anh, cho nên giữa bọn họ luôn trầm mặc.
Nhưng thật ra cô rất muốn.
Muốn ở trước mặt anh nói rất nhiều điều, muốn ở trước mặt anh thổ lộ tình yêu, muốn ở trước mặt anh làm một người bình thường.
Hiện giờ cô thật sự không biết nên làm như thế nào.
Lục Tư Việt nói: "Giao thừa vui vẻ, Lý Tích Thần."
Lý Tích Thần ừ một cái, "Anh cũng thế."
Bị động như thế, cứ như lúc trước không phải cô là người gọi điện thoại trước vậy.
"Tôi đang ở Nam Nghi." Lục Tư Việt nói: "Em có muốn gì không? Lúc trở về tôi mang quà mừng năm mới cho em."
"Không..." Lý Tích Thần muốn nói không cần, nhưng cô bóp đùi mình một cái, ngữ điệu xoay hết một vòng, đổi thành: "Tôi không biết Nam Nghi có cái gì."
"Vậy để tôi mang cho em." Giọng nói của Lục Tư Việt dần bình tĩnh lại, thanh âm ôn hòa như gió xuân, tựa như mùa đông dài đằng đẵng sắp qua đi.
Anh hỏi: "Công việc của em hiện tại vẫn thuận lợi chứ?"
"Cũng ổn." Lý Tích Thần trả lời, một lát sau hỏi ngược lại: "Còn anh?"
"Tôi cũng ổn." Lục Tư Việt nói: "Tôi mở lại [Ôn Xá] rồi."
"Em thấy rồi, rất tốt."
"Em thì sao?" Lục Tư Việt hỏi.
"Làm sao?"
Lục Tư Việt không vòng vo nữa, "Vấn đề tâm lý của em khá hơn chưa?"
Lý Tích Thần đột nhiên khẩn trương, "Anh... anh biết hết rồi sao?"
Lục Tư Việt cười khẽ: "Em quên bác sĩ tư vấn tâm lý của em là sư mẫu của tôi sao?"
Lý Tích Thần: "..."
"Vậy bà ấy... không nói cho anh biết sao?" Lý Tích Thần có chút mất mát, cảm thấy cả người mình đều bị bại lộ.
"Đương nhiên là không." Lục Tư Việt nói: "Tình trạng của khách cần phải giữ bí mật nghiêm ngặt, tôi cũng không phải bác sĩ tư vấn tâm lý của em, không có tư cách biết những chuyện này."
Không biết tại sao, Lý Tích Thần bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cô bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng.
Nhưng không dám để Lục Tư Việt biết.
Lỡ ngay cả anh cũng chán ghét cô thì phải làm sao bây giờ?
"Vậy em có thể nói cho tôi biết không?" Lục Tư Việt hỏi: "Tôi muốn biết tình hình của em."
Lý Tích Thần trầm mặc.
"Lý Tích Thần?" Lục Tư Việt kéo âm cuối lên gọi cô.
Lý Tích Thần vẫn trầm mặc như cũ.
Thật lâu sau, cô không được tự nhiên nói: "Anh đừng hỏi nữa."
"Vậy em định khi nào thì nói cho tôi biết?" Giọng nói của Lục Tư Việt vẫn rất dịu dàng, nhưng không hiểu sao lại mang theo cảm giác áp bức.
Lý Tích Thần liếm liếm môi, thành thật nói: "Không biết."
"Thật sự có rất nhiều chuyện tôi đều không biết." Lục Tư Việt cười, "Em chuyển nhà tôi không biết, em đổi số điện thoại tôi không biết, trước khi em kéo tôi vào danh sách đen, tôi cũng không biết."
"Em rất thần bí." Lục Tư Việt nói: "Là đối với tất cả mọi người đều như vậy, hay là chỉ đối với tôi như thế?"
Lý Tích Thần khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Cô muốn trả lời, lại ấp úng nói không ra đáp án, mà Lục Tư Việt cũng kiên nhẫn, bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của cô.
Rốt cuộc, hồi lâu sau cô thở dài, "Tôi không dám nói với anh."
"Vì sao?" Lục Tư Việt hỏi.
Cô lại trầm mặc.
Nếu là người bình thường, đối với Lý Tích Thần như vậy sẽ mất hết kiên nhẫn.
Nhưng Lục Tư Việt đã chờ cú điện thoại này rất lâu rồi.
Cho nên giờ phút này Lý Tích Thần làm cái gì anh cũng có thể bao dung.
"Tôi bị bệnh." Lý Tích Thần nói trong căn phòng vắng vẻ yên tĩnh:"Bệnh rất nghiêm trọng."
"Ừ, sau đó thì sao?"
"Tôi không biết nên làm gì bây giờ." Lý Tích Thần dừng một chút hỏi: "Anh sẽ ghét tôi sao?"
Lục Tư Việt cười khẽ: "Sao có thể?"
Thành phố này tuy cấm đốt pháo hoa, nhưng vẫn có người làm pháo điện tử.
Vừa tới 0 giờ, cả thành phố đều vang lên âm thanh ầm ầm.
Lý Tích Thần đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, hít sâu một hơi mới nói: "Tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi anh."
Lục Tư Việt bịt một bên tai, "Em nói đi."
"Anh đối xử với bệnh nhân đều tốt như vậy sao?" Lý Tích Thần dừng một chút, đưa tay mở cửa sổ, một bàn tay che bên mặt, ngón tay nhẹ nhàng nhéo lỗ tai, căng thẳng hỏi: "Là đối với tất cả mọi người đều như vậy, hay là chỉ đối với tôi như vậy?"
Thẳng thắn rập khuôn lời anh vừa nói.
Lục Tư Việt trả lời cũng rất đơn giản: "Duy chỉ có em là như thế."
Giống như là sợ đối phương cúp điện thoại, tốc độ nói của anh nhanh hơn, "Mỗi năm tôi phải tiếp đón gần trăm vị khách đến thăm, nếu như tôi mang cơm tối cho mỗi người bọn họ, mua đồ ngọt cho họ, cùng họ dùng tai nghe nghe nhạc, cùng nhau xem phim, vậy chẳng phải mỗi ngày tôi đều bận đến chết sao?"
Lý Tích Thần: "..."
Trong nháy mắt đó, giống như có thứ gì đó đột nhiên lấp đầy trái tim cô.
Bên ngoài mặc dù không có pháo hoa nở rộ trên không trung, nhưng trong lòng cô có.
"Có một số việc, chỉ có người đặc biệt mới có thể làm cùng nhau." Lục Tư Việt bất đắc dĩ cười, thậm chí trong nụ cười mang theo sự cưng chiều, "Lý Tích Thần, em thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy?"
Lý Tích Thần cảm thấy, may mắn là nói qua điện thoại.
Nếu là anh ở trước mặt cô nói những lời này, vậy cô nhất định sẽ xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe chui vào.
Đương nhiên cũng có thể nhào vào trong lòng anh.
Cô hiểu.
Giờ phút này cô đã hiểu.
"Lúc trước tôi bảo em suy nghĩ." Lục Tư Việt nói: "Nào ngờ em lại ngốc như vậy."
Lý Tích Thần mím môi.
"Em còn chưa đoán ra sao?" Lục Tư Việt hỏi cô.
Lý Tích Thần bỗng nhiên vâng lời nói: "Đừng... đừng nói."
Cô chưa sẵn sàng.
Cô vẫn chưa biết trả lời thế nào.
Cô còn chưa dám tin tưởng.
Lục Tư Việt không nói đáp án nữa, hôm nay đã làm đủ rồi.
Nếu lại tiến về phía trước, sợ sẽ dọa cô rụt trở về mất.
Nhưng mà qua một lúc lâu, anh nói: "Chờ tôi về Bắc thành, gặp mặt một lần đi."
Lý Tích Thần buồn bực đáp một câu, không dám nói thêm, sợ âm cuối run rẩy tiết lộ sự khẩn trương và vui vẻ của cô lúc này.
"Wechat thì sao?" Lục Tư Việt dừng một chút mới hỏi: "Có thể cho tôi chiếm một vị trí trong danh sách bạn bè của em không?"
Lý Tích Thần: "..."
A.
Khi anh dùng giọng điệu này nói chuyện, thật sự khiến cho người ta không thể nào từ chối mà.
Nếu như lúc trước anh gửi chat voice sang, cô nhất định sẽ luyến tiếc không kéo anh vào danh sách đen.
Nhưng đó lại là những ký tự lạnh như băng.
Mà lòng cô càng lạnh hơn.
Lúc này anh nói như vậy khiến Lý Tích Thần có cảm giác bị ký ức tát cho một cái, lúc trước sao lại...
Sao lại...
Có vẻ như cô ấy đã quá đáng quá rồi.
Không phải có vẻ.
Cô thật sự rất quá đáng.
Lục Tư Việt rõ ràng không làm gì cả, lại trở thành người bị tổn thương.
Cô cảm giác lỗ tai phát sốt, cả khuôn mặt như bị phơi dưới ánh nắng mặt trời, đỏ đến kỳ cục.
Cô thấy đầu óc cũng không phải của mình nữa, giống như có một sợi dây, mà Lục Tư Việt chính là người giật dây.
"Được." Lý Tích Thần thấp giọng đáp.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng nói: "Anh, chú Lục gọi anh đi đón chú ấy."
Lục Tư Việt che loa đáp: "Được."
Sau đó nói với Lý Tích Thần: "Tôi có chút việc, cúp máy trước, em đi ngủ sớm một chút."
Lý Tích Thần: "Ừ."
"Đừng có thức mừng năm mới nữa." Lục Tư Việt dặn dò cô: "Tuy bây giờ em không mất ngủ, nhưng thời gian ngủ lùi về sau vẫn rất khó chịu, cho nên ngủ sớm một chút được không?"
Anh lại dùng câu cầu khiến.
Giọng nói dịu dàng dễ nghe ấy dùng câu cầu khiến càng mang theo lực sát thương vô hình.
Đưa ra vấn đề như vậy, quả thật làm cho người ta ngại từ chối.
Mũi chân Lý Tích Thần chạm trên mặt đất, mu bàn chân cũng đang căng ra, ngón chân cuộn tròn lại cùng một chỗ, cả người không biết phải hoạt động thế nào.
Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
"Lý Tích Thần, năm mới vui vẻ." Canh lúc 0 giờ, Lục Tư Việt cười chúc mừng cô.
Lý Tích Thần nhẹ nhàng nói: "Anh cũng vậy."
Năm mới, bình an vui vẻ, vạn sự thắng ý.
Sau khi cúp điện thoại, cô tìm kiếm số điện thoại di động thêm wechat của anh.
Gần như là chấp nhận trong giây lát.
[Lu: Sờ sờ đầu.jpg]
[Nhĩ Đông Trần: Anh đi làm việc đi.]
[Lu: Đúng rồi.]
[Nhĩ Đông Trần:?]
[Lu: Lúc trước người nhận điện thoại của em là em gái tôi.]
Lý Tích Thần:...
A, cái này.
Là em gái anh à.
Cô đang nghĩ gì vậy.
Rất nhanh, Lục Tư Việt lại nhắn: [Tôi vẫn giống năm ngoái.]
[Nhĩ Đông Trần: Cái gì?]
[Lu: Không có bạn gái. Còn em?]
[Nhĩ Đông Trần:...]
Lý Tích Thần nhéo nhéo lỗ tai sắp bốc cháy, tay gõ màn hình trả lời: [Tôi cũng không có bạn trai.]
Thời gian dường như đảo ngược trong nháy mắt, anh trả lời: [Thật trùng hợp.]
Thật trùng hợp.
Nhưng đó là sự trùng hợp có chủ ý.
-
Đêm hôm đó Lý Tích Thần ngủ không ngon, mấy lần trằn trọc mở điện thoại ra xem.
Đêm nay cô đã lật đi lật lại lịch sử trò chuyện với Lục Tư Việt rất nhiều lần.
Thật sự rất vui.
Thì ra cầu nguyện cũng có ích.
Vì thế, qua tết cô còn cùng Trịnh Vân Phàm, Cố Từ đi Ngũ Đài Sơn.
Ba người tự lái xe đi du lịch, Trịnh Vân Phàm làm tài xế, dọc đường đi cứ oán giận sao lại nghĩ tới chuyện đi thắp hương bái Phật như thế này chứ, hơn nữa Bắc thành nhiều nơi như vậy còn chưa bái đủ, lại muốn chạy tới Sơn Tây.
Cố Từ lười biếng nói: "Phật ở Bắc thành chỉ cần nhìn thấy cậu đã cảm thấy sợ hãi rồi."
Lý Tích Thần ngồi ở hàng sau không nói gì, cô nhìn cảnh sắc hoang vu của mùa đông phương bắc, một đường cây khô núi hoang, trên núi còn có tuyết đọng chưa tan và sương mù không tan hết.
Nơi này so ra chẳng phồn hoa như Bắc thành, lại có một bầu không khí cổ xưa khác lạ.
Qua tết người tới đây thắp hương bái Phật không ít, xe cộ trên quốc lộ Bàn Sơn cũng rất nhiều, khi lên núi, do vừa xuống xe nên mọi người đều lạnh đến rùng mình một cái, may mà Lý Tích Thần đã làm công tác chuẩn bị từ trước, đem theo áo bông cho mọi người.
Miếu trên núi rất nhiều, nghe nói miếu Ngũ gia là linh nhất.
Bọn họ cũng không phải là chỉ đến để bái Phật, nên vừa đi vừa nhân tiện thưởng thức kiến trúc cổ ở đó.
Trên núi Ngũ Đài có một số miếu thờ là kiến trúc nhà Đường, nhiều lần tu sửa nhưng vẫn giữ được nền tảng vốn có.
Sau đó họ đi miếu Ngũ gia, Trịnh Vân Phàm giàu có nhiều tiền, cúng dường hai nghìn tệ, còn cầu ba cái bùa bình an.
Cố Từ và Lý Tích Thần cùng nhau gửi tiền cúng dường, sau đó lấy ba nén nhang từ trong tay hòa thượng, quỳ gối trên bồ đoàn, chắp hai tay nhắm mắt lại cầu nguyện.
Lý Tích Thần đã nghĩ ra muốn ước gì từ lâu, cho nên cô quỳ ở đó thành kính cầu nguyện...
Phật tổ ở trên, tín nữ có ba nguyện vọng:
Một cầu cho Lục Tư Việt bình an vui vẻ, vạn sự thắng ý.
Hai cầu cho bệnh mau khỏi, từ nay về sau không còn nhu nhược sợ hãi.
Ba cầu cho người yêu nhau rồi sẽ đến được với nhau.
Nếu như chỉ có thể thực hiện một nguyện vọng, vậy... xin thực hiện nguyện vọng thứ nhất.
Cô cầm hương vái ba lạy, lúc này mới đem hương cắm vào trong lư hương.
Sau khi mấy người ra khỏi miếu Ngũ gia, Trịnh Vân Phàm hóng chuyện đến gần hỏi Lý Tích Thần: "Cậu vừa mới cầu nguyện gì vậy? Sao lại khóc?"
"Lạnh quá." Lý Tích Thần qua loa, "Gió lớn quá."
Trịnh Vân Phàm: "..."
Buổi trưa họ ăn chay trên núi.
Buổi chiều lúc Trịnh Vân Phàm lái xe xuống núi vẫn còn oán giận, "Các cậu lúc thì tin vào thần, lúc thì tin vào Phật, tớ sắp không hiểu nổi tôn giáo tín ngưỡng của các cậu rồi."
"Tớ." Cố Từ tới mí mắt cũng chẳng nâng lên, lười biếng nói: "Người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, tin Mác và Ăngghen"
Trịnh Vân Phàm: "Vậy cậu còn tới đây?"
"Cậu không biết người Trung Quốc có câu nói gì sao?"
"Cái gì?"
"Không có chuyện gì thì không tin quỷ, có chuyện thì có quỷ mới không tin."
"?"
Cố Từ lời lẽ rất nhiều, Trịnh Vân Phàm tự nhận nói không lại cô ấy.
Nhưng mà lúc đó Lý Tích Thần nghĩ, nếu như chuyện này có thể làm cho tâm nguyện của cô trở thành sự thật, vậy cô tình nguyện từ người vô thần trở thành tín đồ của thần.
Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên.
Cô lấy ra, đồng tử co lại.
[Lu: Tôi về Bắc thành rồi, muốn gặp mặt không?]